Ý nghĩa của việc Đa-vít chia chiến lợi phẩm cho những người ở lại giữ đồ?

04 December, 2025
14 phút đọc
2,782 từ
Chia sẻ:

Ý nghĩa của việc Đa-vít chia chiến lợi phẩm cho những người ở lại giữ đồ

Trong lịch sử Y-sơ-ra-ên, vua Đa-vít không chỉ nổi tiếng là một chiến binh dũng mãnh, một vị vua công bình, mà còn là một người lãnh đạo biết nhìn xa trông rộng. Một trong những quyết định quan trọng của ông được ghi lại trong 1 Sa-mu-ên 30:21-25 – việc chia chiến lợi phẩm cho cả những người ở lại giữ đồ, dù họ không trực tiếp ra trận. Hành động này không chỉ thể hiện sự khôn ngoan trong lãnh đạo, mà còn ẩn chứa những bài học sâu sắc về ân điển, sự công bình và tinh thần hiệp một mà Cơ Đốc nhân ngày nay cần học tập.

Bối cảnh lịch sử và thuật lại sự kiện

Câu chuyện bắt đầu khi Đa-vít và những người theo ông (khoảng 600 người) đang sống ở Xiếc-lác, một thành được vua A-kích người Phi-li-tin cấp cho (1 Sa-mu-ên 27:6). Trong một lần Đa-vít và đạo quân của mình đi theo vua A-kích ra chiến trường, nhưng vì sự nghi ngờ của các lãnh chúa Phi-li-tin, họ bị buộc phải trở về. Khi trở về Xiếc-lác, họ thấy thành bị quân A-ma-léc cướp phá, thiêu rụi, và tất cả phụ nữ, con cái đều bị bắt đi làm phu tù (1 Sa-mu-ên 30:1-3). Đa-vít và những người theo ông đau buồn khôn xiết, nhưng Đa-vít tìm được sức mạnh nơi Chúa (câu 6). Ông cầu hỏi Đức Giê-hô-va, được Ngài hứa ban chiến thắng, rồi cùng 600 người đuổi theo quân A-ma-léc.

Trên đường đi, 200 người vì mệt mỏi quá sức nên không thể vượt qua khe Bê-sô, đành ở lại giữ đồ đạc (câu 9-10). Đa-vít cùng 400 người còn lại tiếp tục truy kích, cuối cùng đánh bại quân A-ma-léc, giải cứu tất cả tù nhân và thu về rất nhiều chiến lợi phẩm (câu 17-20). Trên đường trở về, khi gặp lại 200 người đã ở lại, một số người trong nhóm 400 có thái độ không tốt, nói rằng: “Vì chúng nó không đi với chúng ta, thì chúng ta chẳng chia cho chúng nó của cải nào chúng ta đã lấy lại được; chỉ trả vợ và con cho mỗi người, rồi mặc họ dẫn đi” (câu 22). Nhưng Đa-vít đã đưa ra quyết định khác: “Hỡi anh em, chớ làm như vậy về vật mà Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta; Ngài đã gìn giữ chúng ta, và phó toán quân cướp đến hại chúng ta vào tay chúng ta. Chẳng ai nghe lời anh em nói đó! Kẻ nào ở lại với đồ đạc sẽ được phần bằng kẻ ra trận; chúng nó sẽ chia phần bằng nhau” (câu 23-24). Kể từ đó, điều này trở thành luật lệ trong Y-sơ-ra-ên (câu 25).

Giải nghĩa từ ngữ Hê-bơ-rơ

Để hiểu sâu hơn, chúng ta xem xét một số từ ngữ Hê-bơ-rơ gốc trong phân đoạn này:

  • Chiến lợi phẩm: trong tiếng Hê-bơ-rơ là שָׁלָל (shalal), chỉ tài sản cướp được từ kẻ thù.
  • Giữ đồ: cụm từ “ở lại giữ đồ” dịch từ הַנִּשְׁאָרִים עַל־הַכֵּלִים (ha-nish’arim al-ha-kelim) – “những người còn lại ở trên các đồ vật”. כֵּלִים (kelim) có nghĩa là “dụng cụ, đồ đạc, vật dụng”. Như vậy, họ là những người trông coi hành lý, lương thực, và có thể cả vũ khí dự phòng.
  • Chia: từ חָלַק (chalaq) nghĩa là phân chia, chia phần.
  • Bằng nhau: חֵלֶק (cheleq) chỉ phần, số phần bằng nhau.

Qua đó, chúng ta thấy rõ nguyên tắc mà Đa-vít đề ra: dù ở vị trí nào – tiền tuyến hay hậu phương – mọi người đều có phần đóng góp và xứng đáng được chia sẻ kết quả như nhau.

Ý nghĩa thần học và tâm linh

1. Sự công bình và ân điển của Đức Chúa Trời

Điều đầu tiên Đa-vít nhấn mạnh là chiến thắng không phải do sức mạnh của con người, mà do Đức Giê-hô-va ban cho. Ông nói: “vật mà Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta; Ngài đã gìn giữ chúng ta, và phó toán quân cướp đến hại chúng ta vào tay chúng ta” (câu 23). Vì thế, chiến lợi phẩm thuộc về Chúa, Ngài ban cho cả cộng đồng. Không ai có thể tự hào về công lao riêng mình. Đây chính là hình ảnh của ân điển: mọi người đều nhận lãnh điều mình không xứng đáng. Trong Tân Ước, sứ đồ Phao-lô cũng dạy: “Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 2:8).

2. Tinh thần hiệp một trong vương quốc Đức Chúa Trời

Quyết định của Đa-vít bảo vệ sự hiệp nhất của đạo quân. Nếu chỉ những người ra trận được hưởng chiến lợi phẩm, thì sẽ tạo ra sự chia rẽ, ganh tỵ, và coi thường những người yếu đuối hơn. Nhưng Đa-vít đặt nguyên tắc công bằng: “Kẻ nào ở lại với đồ đạc sẽ được phần bằng kẻ ra trận; chúng nó sẽ chia phần bằng nhau”. Điều này nhắc chúng ta về thân thể của Đấng Christ, mỗi bộ phận đều cần thiết và phải cùng nhau chia sẻ vinh quang (1 Cô-rinh-tô 12:12-27). “Hễ một bộ phận nào chịu đau đớn, thì mọi bộ phận cùng chịu; một bộ phận nào được tôn trọng, thì mọi bộ phận cùng vui mừng” (câu 26).

3. Giá trị của những người hậu phương

200 người ở lại không phải vì họ lười biếng hay hèn nhát, mà vì họ đã kiệt sức. Họ đã làm công việc giữ đồ đạc, bảo vệ nguồn tiếp tế, tạo điều kiện cho những người ra trận yên tâm chiến đấu. Nếu không có họ, 400 người kia không thể dồn toàn lực tấn công. Vì vậy, công việc của họ cũng quan trọng không kém. Trong Hội Thánh, có người giảng đạo, có người cầu nguyện, có người phục vụ bàn, có người dọn dẹp, có người chăm sóc trẻ em… Tất cả đều là chức vụ và đều được Chúa trọng dụng. Chúa Giê-su dạy: “Ai vì danh Ta mà cho một người trong những kẻ nhỏ nầy chỉ một chén nước lạnh, thì quả thật Ta nói cùng các ngươi, kẻ ấy sẽ chẳng mất phần thưởng của mình đâu” (Ma-thi-ơ 10:42).

4. Bài học về lãnh đạo

Đa-vít là một lãnh đạo khôn ngoan, công bình và biết nhìn xa. Ông không để những tiếng nói ích kỷ lấn át. Ông hiểu rằng nếu chia rẽ sẽ làm suy yếu lực lượng. Hơn nữa, ông biết rằng chiến thắng là do Chúa, nên mọi người đều có phần. Một nhà lãnh đạo thuộc linh phải có khả năng bảo vệ sự hiệp nhất, đề cao giá trị của mỗi cá nhân, và luôn hướng mọi người đến sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Điều này cũng được Phao-lô khuyên: “Hãy làm việc cách khiêm nhường, xem người khác như tôn trọng hơn mình” (Phi-líp 2:3).

Áp dụng thực tiễn cho Cơ Đốc nhân ngày nay

Nguyên tắc mà Đa-vít thiết lập không chỉ dành cho quân đội Y-sơ-ra-ên thời đó, mà còn là bài học quý giá cho mọi tín hữu trong mọi thời đại. Dưới đây là một số áp dụng cụ thể:

Trong Hội Thánh

  • Tôn trọng mọi chức vụ: Chúng ta không nên coi trọng người giảng dạy hơn người quét dọn, vì cả hai đều góp phần vào công việc Chúa. Hãy nhận biết và cảm ơn những người làm việc thầm lặng.
  • Chia sẻ tài nguyên và kết quả: Khi Hội Thánh nhận được sự dư dật (tài chính, tặng phẩm, phước hạnh), nên chia sẻ cho tất cả những người đã góp phần, kể cả những người không trực tiếp tham gia các chương trình lớn.
  • Khuyến khích sự hiệp một: Tránh tinh thần bè phái, so sánh hay ganh tị, nhưng cùng nhau vui mừng khi thấy công việc Chúa được thành tựu dù qua bất kỳ ai.

Trong gia đình

  • Công nhận đóng góp của mọi thành viên: Người vợ nội trợ, người chồng làm việc, con cái học hành… mỗi người đều có phần trong việc xây dựng gia đình. Hãy cảm ơn nhau và chia sẻ thành quả chung.
  • Dạy con cái về sự công bằng: Không nên thưởng chỉ cho những việc nổi bật, mà cần ghi nhận cả những nỗ lực thường ngày.

Trong công việc

  • Tránh so sánh và ghen tị: Dù bạn ở vị trí nào – trực tiếp sản xuất hay hỗ trợ – bạn đều đáng được tôn trọng và hưởng lợi từ thành công chung.
  • Lãnh đạo nên công bằng: Khen thưởng phải dựa trên nguyên tắc bình đẳng và nhìn nhận sự đóng góp gián tiếp.

Trong đời sống cá nhân

  • Nhận thức rằng mọi việc nhỏ đều có giá trị trước mặt Chúa: Dù bạn không làm những điều “vĩ đại” theo mắt người đời, nhưng nếu bạn làm với lòng yêu mến Chúa, Ngài sẽ ghi nhận và ban thưởng.
  • Phó thác và tôn vinh Chúa trong mọi thành quả: Giống như Đa-vít quy mọi vinh quang về cho Đức Giê-hô-va, chúng ta cũng phải nhớ rằng mọi thành công đều đến từ ơn Chúa, không phải từ sức riêng.

Kết luận

Câu chuyện Đa-vít chia chiến lợi phẩm cho những người ở lại giữ đồ đã để lại một nguyên tắc vĩnh cửu: “Kẻ ra trận và kẻ giữ đồ đều cùng chia nhau”. Đây là biểu hiện của sự công bình, ân điển và tinh thần hiệp một mà Đức Chúa Trời muốn dân Ngài sống. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được mời gọi áp dụng nguyên tắc này trong Hội Thánh, gia đình, công việc và đời sống cá nhân. Hãy luôn nhớ rằng mọi thành quả đều do Chúa ban, và mỗi chúng ta, dù ở vị trí nào, đều là những chi thể quan trọng trong thân thể Đấng Christ. Khi chúng ta sống công bình và yêu thương, chúng ta làm sáng Danh Chúa và kinh nghiệm phước hạnh của Ngài.

Quay Lại Bài Viết