Tại Sao Chúa Để Đại Dịch Covid-19 Xảy Ra?
Đại dịch Covid-19 đã gây ra một cơn chấn động toàn cầu, để lại sau nó nỗi đau về mất mát người thân, sự tàn phá kinh tế, và những thắc mắc sâu sắc về tâm linh. Trong lòng nhiều tín hữu và cả những người tìm kiếm, câu hỏi lớn vang lên: “Nếu Đức Chúa Trời là Đấng yêu thương và toàn năng, tại sao Ngài lại cho phép một tai ương như thế này xảy ra?”. Đây không phải là câu hỏi mới, nhưng trong bối cảnh này, nó trở nên cấp thiết và riêng tư hơn bao giờ hết. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để tìm kiếm sự hiểu biết, không phải với tâm thế chất vấn Đấng Tạo Hóa, mà với tấm lòng khiêm nhường tìm kiếm chân lý và sự bình an trong Đấng Christ.
Để hiểu bất kỳ sự đau khổ nào, chúng ta phải quay về điểm khởi nguyên. Sáng-thế Ký đoạn 3 ghi lại sự kiện bi thảm khi loài người phạm tội, chọn không vâng lời Đức Chúa Trời. Hậu quả của sự sa ngã này là sự rủa sả không chỉ trên con người, mà trên toàn bộ tạo vật. “Ngài phán cùng người nữ rằng: ... ngươi sẽ sanh con trong sự đau đớn; ... Ngài lại phán cùng A-đam rằng: ... đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật đất sanh ra mà ăn” (Sáng-thế Ký 3:16-17, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Sự rủa sả này (אָרָה - *'arah*) bao hàm sự hư nát, đau đớn và sự chết đã xâm nhập vào một thế giới vốn “rất tốt lành” (Sáng-thế Ký 1:31).
Sứ đồ Phao-lô mô tả hiện trạng này một cách thấu triệt: “Vì muôn vật đều bị hư hoại bởi tội lỗi” (Rô-ma 8:20-22). Từ ngữ Hy Lạp ματαιότης (*mataiotēs*) được dùng ở đây, mang nghĩa “sự hư không”, “sự phù phiếm”. Cả tạo vật đang rên siết trong sự hư không và mong đợi sự cứu chuộc cuối cùng. Do đó, các thảm họa tự nhiên, bệnh tật, và dịch bệnh như Covid-19 là những biểu hiện rõ ràng của thực tại một thế giới đã bị gãy vỡ, đang nằm dưới ách của tội lỗi và sự chết (Rô-ma 5:12). Chúng không phải là ý muốn ban đầu của Đức Chúa Trời, nhưng là hậu quả bi thảm của tội lỗi đã xâm nhập.
Kinh Thánh khẳng định Đức Chúa Trời là Đấng tể trị tối cao. Tuy nhiên, Ngài cũng ban cho con người quyền tự do lựa chọn thật sự. Sự cho phép (ἐπιτρέπω - *epitrepō*) của Đức Chúa Trời không đồng nghĩa với việc Ngài trực tiếp gây ra điều ác. Gia-cơ viết rõ: “Khi bị cám dỗ, chớ có ai nói rằng: Ấy là Đức Chúa Trời cám dỗ tôi; vì Đức Chúa Trời chẳng bị sự ác nào cám dỗ được, và chính Ngài cũng không cám dỗ ai” (Gia-cơ 1:13). Đức Chúa Trời để cho thế gian vận hành theo những định luật tự nhiên và hệ quả đạo đức mà Ngài đã thiết lập. Sự lạm dụng tự do của con người—từ sự tham lam, bất công, sự hủy hoại môi trường, cho đến sự thờ ơ với lẽ thật—có thể tạo ra môi trường cho những thảm họa bùng phát.
Trong Cựu Ước, chúng ta thấy Đức Chúa Trời đôi khi sử dụng các tai ương như một công cụ phán xét và cảnh tỉnh (ví dụ: mười tai vạ ở Ai Cập, các cơn dịch trong sách Dân-số Ký). Nhưng điều quan trọng là Chúa Giê-xu đã cảnh báo chúng ta không nên vội vàng quy kết những người chịu tai ương là tội lỗi hơn người khác (Lu-ca 13:1-5). Thay vào đó, Ngài kêu gọi mọi người ăn năn. Dịch Covid-19 có thể được xem như một “hồi chuông cảnh tỉnh” cho cả nhân loại về tính mong manh của sự sống, sự hư không của những điều chúng ta thường tôn thờ (của cải, khoa học, chủ nghĩa cá nhân), và là một lời mời gọi khẩn thiết quay về với Đấng Tạo Hóa.
Kinh Thánh cho chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời, trong quyền tể trị vô hạn của Ngài, có thể sử dụng ngay cả những điều xấu xa để hoàn thành mục đích tốt lành của Ngài. Điều này không có nghĩa Ngài tạo ra sự xấu, nhưng Ngài có quyền năng biến nó thành phương tiện để thực hiện ý muốn cao cả hơn.
1. Sự Rèn Luyện và Tăng Trưởng Đức Tin: Sứ đồ Phao-lô kinh nghiệm rằng “hoạn nạn sinh ra sự nhịn nhục, sự nhịn nhục sinh ra sự rèn tập, sự rèn tập sinh ra sự trông cậy” (Rô-ma 5:3-4). Từ Hy Lạp δοκιμή (*dokimē*) ở đây có nghĩa là “phẩm chất đã được thử nghiệm và chứng minh”. Đại dịch là một “lò luyện” khủng khiếp, nhưng qua đó, đức tin chân thật được tinh luyện, lòng kiên nhẫn được phát triển, và sự trông cậy vào những điều trên trời được củng cố (I Phi-e-rơ 1:6-7).
2. Sự Thanh Luyện Hội Thánh: Khủng hoảng có tác dụng như một cơn gió lớn thổi bay những lá khô – nó phơi bày nền tảng thật sự của đời sống chúng ta. Đại dịch khiến Hội Thánh phải tự hỏi: Đức tin của chúng ta có thực sự đặt trên Lời Chúa hay chỉ trên các nghi thức? Tình yêu thương có vượt qua ranh giới an toàn của mình không? Nó buộc chúng ta quay về với những điều cốt lõi: cầu nguyện, Lời Chúa, sự hiệp một trong Đấng Christ.
3. Làm Sáng Danh Đức Chúa Trời: Câu chuyện về người mù từ thuở sanh ra trong Giăng đoạn 9 cho chúng ta một nguyên tắc quan trọng: “Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người” (Giăng 9:3). Trong cơn đại dịch, “những việc của Đức Chúa Trời” được tỏ ra qua lòng nhân từ của các y bác sĩ, sự hy sinh phục vụ, những lời cầu nguyện chân thành, sự an ủi siêu nhiên cho những người sắp qua đời, và qua nhiều người tìm đến với Chúa trong lúc tuyệt vọng. Danh Chúa được tôn cao khi con dân Ngài bày tỏ đức tin và tình yêu thương giữa nghịch cảnh.
Chúa Giê-xu phán về những dấu hiệu của thời kỳ cuối cùng trước khi Ngài tái lâm: “Các ngươi sẽ nghe nói về giặc và tiếng đồn về giặc: hãy giữ mình, đừng bối rối, vì những sự ấy phải đến; song chưa là cuối cùng đâu. Dân nầy sẽ dấy lên nghịch cùng dân khác, nước nọ nghịch cùng nước kia; nhiều chỗ sẽ có đói kém và động đất. Mọi sự đó chỉ là đầu sự đau đớn” (Ma-thi-ơ 24:6-8). Cụm từ “đầu sự đau đớn” trong nguyên văn Hy Lạp là ἀρχὴ ὠδίνων (*archē ōdinōn*) – “khởi đầu của những cơn đau đẻ”. Các cơn đau đẻ có đặc điểm là tần suất và cường độ tăng dần cho đến khi đứa trẻ chào đời.
Dịch bệnh toàn cầu, cùng với chiến tranh, đói kém, và động đất, có thể được xem như một phần trong những “cơn đau đẻ” của tạo vật đang rên siết, báo hiệu sự sắp đến của sự giải cứu cuối cùng: sự tái lâm của Vua Sự Bình An. Điều này không nhằm gây hoảng sợ, mà để ban cho chúng ta sự tỉnh thức, hy vọng và ưu tiên đúng đắn: “Khi các điều đó bắt đầu xảy đến, hãy đứng thẳng và ngước đầu lên, vì sự cứu rỗi của các ngươi gần đến” (Lu-ca 21:28).
Làm thế nào để chúng ta, với tư cách là Cơ Đốc nhân, sống và đáp lại trong một thế giới đầy hoạn nạn như thế?
1. Xây Dựng Đời Sống Cầu Nguyện và Nương Dựa: Thay vì hoang mang, hãy chạy đến ngai ân điển (Hê-bơ-rơ 4:16). Hãy thành thật với Chúa về nỗi sợ hãi, sự bất an, và tìm kiếm sự bình an của Ngài (Phi-líp 4:6-7). Hãy cầu nguyện cho các nhà lãnh đạo, cho những người đang chịu khổ, và cho sự bình an của thế giới.
2. Sống Với Tấm Lòng Yêu Thương và Phục Vụ Thực Tế: Đại dịch là cơ hội để thể hiện đức tin bằng việc làm (Gia-cơ 2:14-17). Đó có thể là giúp đỡ người già, an ủi người cô đơn, chia sẻ nhu yếu phẩm, hay đơn giản là tuân thủ các biện pháp y tế vì tình yêu thương với người lân cận (Rô-ma 13:8-10).
3. Nắm Lấy Cơ Hội Truyền Giáo: Khi con người nhận ra sự mong manh của cuộc sống, lòng họ có thể sẽ mềm mại hơn với Phúc Âm. Hãy sẵn sàng chia sẻ về niềm hy vọng đang có trong chúng ta, với sự mềm mại và kính sợ (I Phi-e-rơ 3:15).
4. Cố Định Mắt Vào Sự Vĩnh Cửu: Hãy để hoạn nạn nhắc nhở chúng ta rằng thế gian này không phải là nhà cuối cùng. Sứ đồ Phao-lô khuyên: “Chớ chú mắt về những sự thấy được, nhưng hãy chú mắt về những sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà những sự không thấy được là đời đời vô cùng” (II Cô-rinh-tô 4:18). Hãy đầu tư cuộc đời mình vào Nước Trời.
5. Tìm Kiếm Sự Hiệp Một Trong Hội Thánh: Dù có thể bị gián đoạn về mặt vật lý, chúng ta cần nỗ lực gấp đôi để duy trì sự kết nối thuộc linh, khích lệ và gánh vác gánh nặng cho nhau (Ga-la-ti 6:2; Hê-bơ-rơ 10:24-25).
Cuối cùng, câu trả lời trọn vẹn nhất cho mọi sự đau khổ của nhân loại không nằm trong một triết lý trừu tượng, mà nằm trong một con người: Chúa Giê-xu Christ. Đức Chúa Trời không đứng từ xa để quan sát nỗi đau của chúng ta. Trong Chúa Giê-xu, Ngài đã bước vào chính thế giới đau khổ này. Ngài đã kinh nghiệm sự cô đơn, nỗi đau thể xác, sự bất công, và thậm chí cả sự chia lìa khỏi Đức Chúa Trời trên thập tự giá (Ma-thi-ơ 27:46). Thập tự giá là bằng chứng tối thượng rằng Đức Chúa Trời hiểu nỗi đau của chúng ta và đã thực hiện một con đường để giải cứu chúng ta khỏi nguyên nhân gốc rễ của mọi đau khổ: tội lỗi và sự chết.
Do đó, khi đối diện với những câu hỏi khó như “Tại sao Chúa để đại dịch xảy ra?”, chúng ta có thể đưa mắt nhìn lên thập tự giá và nói với lòng tin cậy: “Lạy Chúa, con không hiểu hết mọi đường lối của Ngài, nhưng con biết Ngài là Đấng yêu thương. Con biết Ngài đã chịu khổ vì con. Con tin cậy rằng Ngài vẫn đang nắm quyền tể trị, và ngay cả trong tai họa này, Ngài có thể biến nó thành điều tốt lành cho những kẻ yêu mến Ngài (Rô-ma 8:28). Xin giúp con tìm thấy mục đích, sự thanh luyện và cơ hội làm chứng trong nghịch cảnh này, trong khi vững tin chờ đợi ngày Chúa lau sạch mọi nước mắt và mọi điều đau khổ sẽ chấm dứt đời đời (Khải-huyền 21:4).”
A-men.