Ý Nghĩa của Mệnh Lệnh "Đừng Sợ Hãi" Trong Kinh Thánh
Trong suốt 66 sách của Kinh Thánh, từ Sáng-thế Ký đến Khải-huyền, một mệnh lệnh vang vọng xuyên suốt với tần suất đáng kinh ngạc: "Đừng sợ!". Đây không phải là một lời khuyên nhẹ nhàng hay một câu an ủi vu vơ, mà là một mệnh lệnh đầy uy quyền và thẩm quyền, thường xuất hiện trong những bối cảnh khủng hoảng, bất an và tuyệt vọng nhất của con người. Đối với người tin Chúa, việc nghiên cứu thấu đáo mệnh lệnh này không chỉ là một bài học thuộc linh, mà còn là chìa khóa để sống một đời sống đắc thắng, bình an giữa một thế giới đầy lo âu.
Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ phổ biến nhất cho "sợ hãi" là "yare'" (יָרֵא), mang hai sắc thái: sự kính sợ thánh khiết đối với Đức Chúa Trời và nỗi kinh hãi, lo sợ trước hoàn cảnh. Trong tiếng Hy Lạp Tân Ước, từ "phobos" (φόβος) cũng có phạm trù tương tự. Điều thú vị là mệnh lệnh "đừng sợ" hoặc những biến thể như "chớ sợ chi", "đừng kinh khiếp" xuất hiện 365 lần trong Kinh Thánh, tương ứng với số ngày trong một năm. Nhiều nhà giải kinh xem đây như một lời nhắc nhở hàng ngày của Đức Chúa Trời dành cho dân sự Ngài: mỗi ngày đều có một lời hứa về sự bình an và sự hiện diện của Ngài.
Kinh Thánh không phủ nhận thực tế của nỗi sợ. Chính Chúa Giê-xu đã trải qua sự run sợ, kinh hãi trong vườn Ghết-sê-ma-nê (Mác 14:33). Tuy nhiên, Kinh Thánh chỉ ra rằng gốc rễ của mọi nỗi sợ hãi tiêu cực thường bắt nguồn từ:
1. Sự không tin cậy: Nỗi sợ là tín hiệu cho thấy niềm tin của chúng ta đang bị thử thách (Ma-thi-ơ 8:26).
2. Sự thiếu hiểu biết về Đức Chúa Trời và ý muốn Ngài: "Vì Đức Chúa Trời chẳng ban cho chúng ta tâm thần nhút nhát, bèn là tâm thần mạnh mẽ, có tình yêu thương và có tiết độ" (2 Ti-mô-thê 1:7).
3. Sự chú mục vào hoàn cảnh hơn là vào Đấng Tạo Hóa: Như Phi-e-rơ khi bước đi trên mặt nước (Ma-thi-ơ 14:30).
1. Trong Cựu Ước: Lời Hứa Về Sự Hiện Diện và Giải Cứu
Lời "đừng sợ" đầu tiên được ghi lại là lời Đức Chúa Trời phán với Áp-ram sau khi ông chiến thắng các vua: "Áp-ram đừng sợ chi, ta đây là một cái thuẫn cho ngươi; phần thưởng của ngươi sẽ rất lớn thay" (Sáng-thế Ký 15:1). Ở đây, chúng ta thấy công thức kinh điển: Mệnh lệnh "Đừng sợ" + Sự tự xưng danh của Đức Chúa Trời ("Ta đây là") + Lời hứa cụ thể.
Công thức này lặp lại với Gia-cốp (Sáng-thế Ký 46:3), Giô-suê (Giô-suê 1:9), và đặc biệt với dân Y-sơ-ra-ên: "Chớ sợ, vì ta ở cùng ngươi; chớ kinh hãi, vì ta là Đức Chúa Trời ngươi. Ta sẽ bổ sức cho ngươi, phải, ta sẽ giúp đỡ ngươi, lấy tay hữu công bình ta mà nâng đỡ ngươi" (Ê-sai 41:10). Tiếng Hê-bơ-rơ cho "ở cùng" (imak) nhấn mạnh sự hiện diện thân mật, cá nhân.
2. Trong Tân Ước: Sự Trọn Vẹn Của Lời Hứa Nơi Đấng Christ
Trong Tân Ước, mệnh lệnh "đừng sợ" gắn liền với chính con người và công việc của Chúa Giê-xu Christ.
- Với Ma-ri: Thiên sứ phán: "Hỡi Ma-ri, đừng sợ, vì ngươi đã được ơn trước mặt Đức Chúa Trời" (Lu-ca 1:30). Đây là lời mở đầu cho kỷ nguyên ân điển.
- Với các môn đồ: Trong cơn bão lớn, Chúa Giê-xu quở gió và phán: "Sao các ngươi sợ, chưa có đức tin sao?" (Mác 4:40). Ngài không chỉ đứng ngoài mà phán bảo, Ngài đồng hành trong cơn bão.
- Trong sự phục sinh: Thiên sứ phán với các phụ nữ: "Đừng sợ chi cả; vì ta biết các ngươi tìm Đức Chúa Jêsus, là Đấng bị đóng đinh trên cây thập tự. Ngài không ở đây đâu; Ngài sống lại rồi" (Ma-thi-ơ 28:5-6). Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người là sự chết đã bị chinh phục.
- Lời hứa tối hậu: Chúa Giê-xu phán: "Ta đã bảo các ngươi những điều đó, hầu cho các ngươi có sự bình an trong ta. Các ngươi sẽ có sự hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế gian rồi!" (Giăng 16:33). Động từ Hy Lạp ở đây là tharseite (θαρσεῖτε), mang nghĩa "hãy can đảm lên", "hãy vững lòng".
Mệnh lệnh "đừng sợ" không dựa trên sự lạc quan suông hay khả năng tự trấn an của con người, mà đặt nền tảng trên các thuộc tính bất biến của Đức Chúa Trời và công việc của Đấng Christ. Cụ thể:
1. Sự Hiện Diện Đời Đời của Đức Chúa Trời: "Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào; vì Chúa ở cùng tôi" (Thi-thiên 23:4). Đức Chúa Trời hứa Ngài sẽ không lìa, không bỏ chúng ta (Hê-bơ-rơ 13:5).
2. Quyền Tể Trị Tối Cao: "Vả, Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa của sự loạn lạc, bèn là Chúa của sự hòa bình" (1 Cô-rinh-tô 14:33). Ngài cầm quyền trên mọi hoàn cảnh, và mọi sự hiệp lại làm ích cho những kẻ yêu mến Ngài (Rô-ma 8:28).
3. Tình Yêu Trọn Vẹn Của Ngài: "Quyết chẳng có sự gì phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta" (Rô-ma 8:39). Sự sợ hãi bị loại trừ bởi tình yêu trọn vẹn (1 Giăng 4:18).
4. Sự Cứu Rỗi Trọn Vẹn Nơi Đấng Christ: Đây là nền tảng vững chắc nhất. Vì tội lỗi và sự chết – nguồn cơn của mọi sợ hãi cuối cùng – đã bị giải quyết trên thập tự giá. "Ấy vậy, vì các con cái ấy đều chung một huyết thịt, nên chính Ngài cũng đồng một thể ấy với họ, hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỉ, và giải thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời" (Hê-bơ-rơ 2:14-15).
Làm thế nào để biến một mệnh lệnh thiêng liêng thành kinh nghiệm sống hàng ngày? Dưới đây là những bước thực tiễn dựa trên nguyên tắc Kinh Thánh:
1. Chuyển Hóa Sự Kính Sợ: Thay vì sợ hãi hoàn cảnh, hãy tập trung kính sợ Chúa. "Sự kính sợ Đức Giê-hô-va là khởi đầu sự khôn ngoan" (Châm-ngôn 9:10). Kính sợ Chúa là nhận biết uy quyền, sự thánh khiết và tình yêu của Ngài, từ đó tất cả những nỗi sợ khác trở nên nhỏ bé.
2. Thực Hành Sự Cầu Nguyện với Lòng Biết Ơn: "Chớ lo phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin, và sự tạ ơn mà trình các sự cầu xin của mình cho Đức Chúa Trời. Sự bình an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ giữ gìn lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ" (Phi-líp 4:6-7). Đây là một phương thức trị liệu thiêng liêng: thay thế sự lo âu bằng lời cầu nguyện đầy lòng tin cậy và tạ ơn.
3. Đắm Mình Trong Lời Hứa của Đức Chúa Trời: Đức tin đến bởi sự nghe, và sự nghe đến bởi Lời của Đức Chúa Trời (Rô-ma 10:17). Hãy ghi nhớ, nghiền ngẫm và tuyên xưng những câu Kinh Thánh về sự bình an và sự hiện diện của Chúa (như Ê-sai 41:10, Thi-thiên 23, 2 Ti-mô-thê 1:7).
4. Sống trong Cộng Đồng Tin Lành: "Hai người hơn một, vì hai người làm lãnh công giá hơn một. Lại nếu kẻ ở một mình bị người khác thắng, thì hai người có thể chống cự lại; còn dây ba tao khó đứt" (Truyền-đạo 4:9,12). Sự khích lệ, cầu thay và hỗ trợ thực tế từ Hội Thánh là phương thuốc hữu hiệu chống lại sự cô lập và sợ hãi.
5. Hướng Mắt về Sự Vĩnh Cửu: Nhiều nỗi sợ của chúng ta liên quan đến những mất mát tạm thời. Chúa Giê-xu dạy: "Chớ sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Đấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục" (Ma-thi-ơ 10:28). Viễn cảnh đời đời và sự sống lại cho phép chúng ta sống can đảm trong hiện tại.
Mệnh lệnh "đừng sợ hãi" trong Kinh Thánh rốt cuộc là một lời mời gọi đặt đức tin nơi chính Đức Chúa Trời hằng sống và nơi Chúa Giê-xu Christ, Đấng đã chiến thắng tội lỗi và sự chết. Nó không hứa hẹn một cuộc đời không có sóng gió, nhưng hứa chắc chắn về sự hiện diện của Thuyền Trưởng trong con thuyền đời sống chúng ta. Sự bình an mà Chúa ban không phải là sự vắng bóng của những cơn bão, mà là sự hiện diện của Ngài ngay giữa cơn bão ấy.
Như sứ đồ Phao-lô đã kinh nghiệm và tuyên bố: "Hãy vui mừng trong Chúa luôn luôn. Tôi lại còn nói nữa: hãy vui mừng đi... Chúa đã gần rồi. Chớ lo phiền chi hết" (Phi-líp 4:4-6a). Lời "đừng sợ" hôm nay vẫn còn quyền năng. Nó mời gọi mỗi chúng ta, trong mọi hoàn cảnh, hãy ngước mắt lên, đặt tay trong bàn tay đầy sẹo của Đấng Cứu Thế, và bước đi bằng đức tin, không bằng mắt thấy. Vì chúng ta biết rằng, “Đấng ở cùng các ngươi là Đấng quyền năng hơn kẻ ở cùng thế gian” (1 Giăng 4:4).