Đức Chúa Trời ban cho con người quyền thống trị các loài động vật có ý nghĩa gì?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,104 từ
Chia sẻ:

Quyền Thống Trị Các Loài Động Vật: Ý Nghĩa và Trách Nhiệm Thần Ủy

Trong câu chuyện sáng thế hùng vĩ, một mệnh lệnh đặc biệt đã được Đấng Tạo Hóa trao cho tuyệt tác cuối cùng của Ngài – con người. Sự ủy thác này không chỉ định hình mối quan hệ giữa con người với thế giới động vật mà còn hé lộ bản chất, phẩm giá và trách nhiệm sâu xa của nhân loại trước mặt Đức Chúa Trời. Bài viết này sẽ đi sâu nghiên cứu ý nghĩa thần học của quyền thống trị, khai phá ngôn ngữ nguyên thủy, bối cảnh Kinh Thánh, và đặc biệt là những áp dụng thiết thực cho đời sống đức tin của Cơ Đốc nhân ngày nay.

Nền Tảng Kinh Thánh: Sự Ủy Thác Trong Vườn Ê-đen

Phân đoạn then chốt cho chủ đề này nằm ở Sáng Thế Ký 1:26-28 (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925):

"Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình Ta và theo tượng Ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất. 27 Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam cùng người nữ. 28 Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: Hãy sinh sản thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất."

Để hiểu trọn vẹn, chúng ta phải phân tích hai từ Hê-bơ-rơ quan trọng được dùng trong phân đoạn này:

1. "Radah" (רָדָה): Được dịch là "quản trị" hay "thống trị" (câu 26, 28). Từ này mang ý nghĩa cai trị, cầm quyền, thường được dùng trong ngữ cảnh của một vị vua cai trị dân chúng (Lê-vi Ký 25:43; I Các Vua 4:24). Tuy nhiên, điều quan trọng là bối cảnh của sự cai trị này. Nó không phải là sự thống trị độc tài, bóc lột, mà là sự cai trị như một đại diện của Đức Vua tối cao. Con người được đặt vào vị trí phó vương, cai trị thọ tạo thay mặt và phản ánh sự khôn ngoan, sự nhân từ của Đức Chúa Trời.

2. "Kabash" (כָּבַשׁ): Được dịch là "làm cho phục tùng" (câu 28). Từ này có nghĩa là chế ngự, bắt phục, nhưng cũng có sắc thái của việc "canh tác, vun trồng" (xem II Sử Ký 28:10). Nó gợi ý về một nhiệm vụ tích cực, chủ động trong việc quản lý và phát triển, chứ không chỉ đơn thuần là kiểm soát.

Sự ủy thác này được lặp lại và làm rõ hơn trong Sáng Thế Ký 2:15, khi Đức Chúa Trời đặt A-đam trong vườn Ê-đen để "trồng và giữ". Từ "giữ" (shamar - שָׁמַר) có nghĩa là bảo vệ, canh giữ, gìn giữ cẩn thận. Điều này cho thấy quyền thống trị gắn liền với trách nhiệm chăm sóc và bảo tồn.

Ý Nghĩa Thần Học Sâu Sắc: Hình Ảnh, Đại Diện và Sự Ủy Thác

Quyền thống trị động vật không phải là một đặc quyền độc lập, mà là một phần không thể tách rời của việc con người được tạo dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời (Imago Dei). Điều này mang nhiều lớp ý nghĩa:

1. Sự Phản Chiếu Quyền Tể Trị Của Đức Chúa Trời: Trong toàn bộ Sáng Thế Ký chương 1, Đức Chúa Trời liên tục thể hiện quyền tể trị của Ngài qua Lời phán – Ngài phân rẽ, đặt tên, và thiết lập trật tự. Khi con người được giao quyền "đặt tên cho mọi loài thú" (Sáng Thế Ký 2:19-20), hành động này không chỉ là phân loại, mà là bắt chước công việc của Đấng Tạo Hóa: nhận biết, phân định và thiết lập mối quan hệ có trật tự với thọ tạo. Nó thể hiện sự khôn ngoan và thẩm quyền được ủy nhiệm.

2. Vai Trò Đại Diện (Vice-Regent): Con người đứng trên muôn loài, không phải vì giá trị nội tại cao hơn tuyệt đối (vì tất cả đều do Đức Chúa Trời dựng nên và Ngài thấy "rất tốt lành"), mà vì con người được chỉ định làm đại diện của Đức Chúa Trời trong việc quản lý thọ tạo. Chúng ta cai trị thay mặt Ngài. Do đó, cách chúng ta đối xử với động vật phản ánh cách chúng ta hiểu và tôn trọng quyền sở hữu tối cao của Đức Chúa Trời. Thi Thiên 24:1 tuyên bố: "Cải đất và muôn vật trên đất... đều thuộc về Đức Giê-hô-va."

3. Một Giao Ước Quản Trị (Stewardship Covenant): Sự ủy thác này có thể được xem như một phần của giao ước Ê-đen giữa Đức Chúa Trời với con người. Con người nhận phước lành và mệnh lệnh, và đáp lại bằng sự vâng lời trong việc quản lý. Sự vâng lời đó bao gồm việc chăm sóc mọi sinh linh trong quyền quản lý của mình.

Sự Biến Dạng Sau Sa Ngã và Ánh Sáng Cứu Chuộc

Sự sa ngã của con người (Sáng Thế Ký chương 3) đã làm méo mó mọi mối quan hệ: với Đức Chúa Trời, với nhau, với chính mình và với thọ tạo. Sự "thống trị" ban đầu đầy yêu thương và khôn ngoan đã bị nhiễm độc bởi tội lỗi, trở thành sự thống trị ích kỷ, bạo lực và bóc lột. Sự hòa hợp ban đầu bị phá vỡ, thay vào đó là sự sợ hãi và đối kháng (Sáng Thế Ký 9:2).

Tuy nhiên, ý định nguyên thủy của Đức Chúa Trời không bị hủy bỏ. Suốt dòng lịch sử cứu chuộc, chúng ta thấy những tấm gương và luật pháp phản chiếu lại tinh thần quản trị đúng đắn:

  • Luật về ngày Sa-bát: Cả người lừa, bò đều được nghỉ ngơi (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:10; Phục Truyền 5:14).
  • Luật về sự nhân từ: "Người công bình coi chừng sự sống của súc vật mình..." (Châm Ngôn 12:10). Cấm bịt mõm con bò đang đạp lúa (Phục Truyền 25:4 – được Phao-lô trích dẫn trong I Cô-rinh-tô 9:9 để nói về việc chăm lo cho người làm công).
  • Sự quan phòng của Đức Chúa Trời: "Ngài mở bàn tay ra, ban cho mọi vật sống điều chúng ước ao." (Thi Thiên 145:16). Giô-na 4:11 cho thấy lòng thương xót của Đức Chúa Trời mở rộng đến cả thú vật.

Đỉnh cao của sự phục hồi nằm trong Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ngài là A-đam sau cùng (I Cô-rinh-tô 15:45), đã đến để phục hồi mọi sự. Sự cai trị đích thực được Ngài bày tỏ không phải qua quyền lực áp chế, mà qua sự phục vụ và hy sinh (Mác 10:42-45). Sứ đồ Phao-lô tiên tri về ngày sau rốt khi sự hòa thuận được phục hồi trong Chúa Cứu Thế (Rô-ma 8:19-21). Tiên tri Ê-sai cũng bày tỏ viễn cảnh Vương Quốc Mesi: "Bấy giờ muông sói sẽ ở với chiên con..." (Ê-sai 11:6-9). Điều này cho thấy mục đích cuối cùng của Đức Chúa Trời bao gồm sự phục hồi trọn vẹn cho cả thọ tạo.

Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Từ nền tảng Kinh Thánh vững chắc, chúng ta rút ra những nguyên tắc sống động cho đời sống đức tin hôm nay:

1. Thái Độ Của Người Quản Gia Trung Tín, Không Phải Chủ Nhân Độc Đoán: Mọi thứ chúng ta "sở hữu" – thú cưng, vật nuôi, tài nguyên thiên nhiên – thực chất đều là những món quà được ủy thác từ Chúa (I Cô-rinh-tô 4:2). Chúng ta phải quản lý chúng với lòng biết ơn, sự khôn ngoan và trách nhiệm trước mặt Ngài. Điều này loại trừ mọi hình thức ngược đãi, bóc lột sức lao động động vật cách tàn nhẫn, hoặc phá hủy môi trường sống của chúng vì lợi ích ích kỷ.

2. Thực Hành Lòng Nhân Từ và Sự Chăm Sóc: "Người công bình coi chừng sự sống của súc vật mình" (Châm Ngôn 12:10). Điều này áp dụng trực tiếp đến việc chăm sóc thú nuôi: cung cấp thức ăn nước uống đầy đủ, chỗ ở phù hợp, chăm sóc y tế và đối xử nhân đạo. Lòng nhân từ với loài thọ tạo yếu đuối hơn là một phẩm chất phản chiếu lòng nhân từ của Đấng Christ (Cô-lô-se 3:12).

3. Tham Gia Vào Công Cuộc Bảo Tồn và Phục Hồi: Với tư cách là những người "trồng và giữ", Cơ Đốc nhân có lý do thần học mạnh mẽ để tham gia bảo vệ môi trường và các loài động vật hoang dã, chống lại nạn săn bắn trộm, buôn bán bất hợp pháp và hủy hoại hệ sinh thái. Đây là một phần của việc chuẩn bị cho sự phục hồi sau cùng của muôn vật.

4. Nhận Biết Giới Hạn và Sự Khác Biệt Căn Bản: Dù được kêu gọi để chăm sóc, chúng ta không được thần thánh hóa động vật (thuyết vật linh) hay đặt giá trị của chúng ngang hàng với con người được tạo dựng theo hình ảnh Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời cho phép sử dụng động vật làm lương thực (Sáng Thế Ký 9:3) và trong các nghi lễ tế tự (thời Cựu Ước). Tuy nhiên, sự cho phép này đi kèm với các quy định về cách giết mổ và thái độ tôn trọng sự sống (Phục Truyền 12:23-24).

5. Nhìn Thấy Bài Học Thuộc Linh: Thế giới động vật, được đặt dưới quyền quản trị của chúng ta, thường trở thành một "trường học" dạy chúng ta về đức tính của Đấng Tạo Hóa (Gióp 12:7-10), về sự vâng phục (Dân Số Ký 22:28), về sự tin cậy (Ma-thi-ơ 6:26). Việc chăm sóc chúng có thể rèn luyện cho chúng ta lòng kiên nhẫn, dịu dàng và trách nhiệm.

Kết Luận

Quyền thống trị các loài động vật mà Đức Chúa Trời ban cho con người là một sự ủy thác thiêng liêng, gắn liền với phẩm giá là hình ảnh của Ngài. Đó không phải là giấy phép để thỏa mãn tính ích kỷ, mà là lời kêu gọi trở thành những quản gia khôn ngoan, nhân từ và trung tín, cai trị thọ tạo bằng cách phục vụ và bảo vệ nó, như một sự phản chiếu quyền cai trị yêu thương và đầy trách nhiệm của Đức Chúa Trời. Trong thế giới đầy rẫy sự lạm dụng và khai thác, Cơ Đốc nhân được kêu gọi sống như những ánh sáng của sự quản trị phục hồi, cho đến ngày Chúa Cứu Thế Giê-xu trở lại, để Ngài sẽ hoàn tất công việc phục hồi mọi sự và chúng ta sẽ cùng Ngài cai trị trong sự công bình và hòa bình trọn vẹn (II Ti-mô-thê 2:12; Khải Huyền 22:5).

Hãy bước đi trong ý thức rằng, cách chúng ta đối xử với thọ tạo yếu đuối hơn chính là một bài kiểm tra tấm lòng và một cơ hội để tôn vinh Đấng đã giao mọi sự trong tay chúng ta.

Quay Lại Bài Viết