Kinh Thánh Nói Gì Về Sự Chấp Nhận
Trong một thế giới đề cao chủ nghĩa cá nhân và sự tự quyết, khái niệm "chấp nhận" thường bị hiểu lầm là sự thụ động, đầu hàng hoặc từ bỏ các nguyên tắc. Tuy nhiên, từ lăng kính Kinh Thánh, sự chấp nhận mang chiều sâu thần học mạnh mẽ, là nền tảng cho mối liên hệ giữa Đức Chúa Trời với con người và giữa con người với nhau. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát chuyên sâu đề tài này qua ba phương diện chính: (1) Sự chấp nhận của Đức Chúa Trời dành cho con người, (2) Sự chấp nhận của con người đối với Đức Chúa Trời và ý muốn Ngài, và (3) Sự chấp nhận lẫn nhau trong cộng đồng đức tin, với những ứng dụng thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân.
Nền tảng vĩ đại nhất của mọi sự chấp nhận trong Cơ Đốc giáo bắt nguồn từ chính Đức Chúa Trời. Con người, trong thân phận tội lỗi bị hủy hoại, hoàn toàn không có gì để đáng được Chúa chấp nhận (Rô-ma 3:23: "Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời"). Tuy nhiên, Kinh Thánh bày tỏ một sự thật biến đổi: sự chấp nhận của Chúa không dựa trên công đức của chúng ta, nhưng dựa trên công đức của Đấng Christ.
Khải tượng này được sứ đồ Phao-lô trình bày cách hùng hồn trong Ê-phê-sô 1:6: "Để khen ngợi sự vinh hiển của ân điển Ngài, mà Ngài đã ban cho chúng ta cách nhưng không trong Con yêu dấu của Ngài." Từ Hy Lạp được dùng cho "ân điển" là charis (χάρις), mang nghĩa "ơn huệ nhưng không, không đáng được". Sự chấp nhận của chúng ta là một charis – một món quà hoàn toàn do sáng kiến và tình yêu của Đức Chúa Trời.
Động từ "chấp nhận" trong Tân Ước thường là prosdechomai (προσδέχομαι) hoặc apolambanō (ἀπολαμβάνω). Prosdechomai không chỉ là nhận lấy, mà còn mang sắc thái "tiếp đón một cách thân thiện, chào đón". Điều này được minh họa sống động qua ẩn dụ "chiếc áo choàng của sự xưng công bình". Trong Lu-ca 15:22, người cha trong ẩn dụ đã không những chạy ra đón đứa con hoang đàng, mà còn ra lệnh: "Mau mau, hãy lấy áo tốt nhất trong nhà mặc cho nó; hãy đeo nhẫn vào ngón tay nó, và mang giày vào chân nó." Hành động "mặc áo" tượng trưng cho việc con người được khoác lên sự công bình của Đấng Christ (II Cô-rinh-tô 5:21), nhờ đó được Chúa chấp nhận trọn vẹn.
Sự chấp nhận này không phải là một cảm giác mơ hồ, nhưng là một phán quyết pháp lý của Đức Chúa Trời – sự xưng công bình (justification). Rô-ma 5:1 tuyên bố: "Vậy chúng ta đã được xưng công bình bởi đức tin, thì được hòa thuận với Đức Chúa Trời, bởi Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta." Từ "xưng công bình" (dikaioō) trong bối cảnh pháp lý Hy Lạp có nghĩa là "tuyên bố là công bình". Dù bản chất chúng ta vẫn còn chiến đấu với tội lỗi, nhưng trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta đã được tuyên bố là công bình và được chấp nhận hoàn toàn nhờ huyết Chúa Giê-xu. Đây là nền tảng cho mọi sự an nghỉ và tự do thuộc linh.
Phản ứng đúng đắn của con người trước sự chấp nhận của Đức Chúa Trời là chính mình phải chấp nhận Ngài và ý muốn Ngài. Điều này được thể hiện qua hai phương diện: Đức Tin và Sự Vâng Phục.
1. Chấp Nhận Bởi Đức Tin: Sứ đồ Giăng khẳng định trong Giăng 1:12: "Nhưng hễ ai đã nhận Ngài [Đức Chúa Jêsus], thì Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Đức Chúa Trời, là ban cho những kẻ tin danh Ngài." Từ "nhận" ở đây trong nguyên bản Hy Lạp là lambanō (λαμβάνω), nghĩa là "nắm lấy, tiếp nhận, đón nhận". Đây không phải là một sự thừa nhận trí thức đơn thuần, mà là một hành động của ý chí, nắm lấy và sở hữu lấy món quà cứu rỗi. Đó là sự chấp nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa và Chủ Tể cá nhân.
2. Chấp Nhận Ý Muốn Chúa: Một khía cạnh sâu sắc và thường đầy thách thức là chấp nhận ý muốn của Đức Chúa Trời trong mọi hoàn cảnh đời sống. Chúa Giê-xu đã làm gương mẫu tối cao trong vườn Ghết-sê-ma-nê khi Ngài cầu nguyện: "Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi tôi! Dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý tôi!" (Lu-ca 22:42). Từ Hy Lạp ginomai (γίνομαι) được dịch là "được nên" mang ý "xảy đến, trở thành hiện thực". Chấp nhận ý Chúa là để cho ý muốn tốt lành, trọn vẹn và đẹp lòng của Ngài (Rô-ma 12:2) được thực hiện trong đời ta, dù đôi khi điều đó nghịch lại ý muốn tự nhiên của chúng ta.
Trong Cựu Ước, từ Hê-bơ-rơ thường dùng cho sự chấp nhận này là qabhal (קַבֵּל), nghĩa là "nhận lấy, đón nhận". Gióp, sau khi trải qua những thảm họa khủng khiếp, đã tuyên bố một lời chấp nhận đức tin sâu sắc: "Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!" (Gióp 1:21b). Sự chấp nhận của Gióp không phải là thuyết định mệnh thụ động, mà là sự phó thác chủ động vào sự khôn ngoan và chủ quyền của Đức Chúa Trời mà ông biết là nhân từ.
Một hệ quả tất yếu của việc được Đức Chúa Trời chấp nhận là chúng ta phải chấp nhận lẫn nhau trong Hội Thánh. Sứ đồ Phao-lô nhấn mạnh điều này trong Rô-ma 15:7: "Vậy thì, anh em hãy tiếp lấy nhau, cũng như Đấng Christ đã tiếp anh em, để Đức Chúa Trời được vinh hiển." Từ "tiếp" ở đây chính là prosdechomai – cùng một từ dùng cho sự tiếp đón thân thiết của Đức Chúa Trời. Cơ sở cho sự chấp nhận lẫn nhau là sự kiện chính Chúa Christ đã chấp nhận chúng ta.
Sự chấp nhận này đặc biệt quan trọng trong bối cảnh những khác biệt (như giữa người Do Thái và người ngoại bang thời Hội Thánh đầu tiên). Nó không có nghĩa là đồng ý với mọi quan điểm hay hành vi (Kinh Thánh vẫn rõ ràng về tội lỗi và sự thánh khiết), nhưng là chấp nhận con người như một thọ tạo được Chúa yêu và Christ đã chết cho, đồng thời kiên nhẫn gây dựng nhau trong chân lý (Ga-la-ti 6:1-2).
Điều này được minh họa qua mệnh lệnh: "Hãy chịu lấy nhau và tha thứ nhau, nếu người nầy có sự oán trách người kia. Chúa đã tha thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy." (Cô-lô-se 3:13). "Chịu lấy" (anechomai) có nghĩa là "chịu đựng, kiên nhẫn chịu đựng với". Sự chấp nhận trong Hội Thánh bao hàm lòng khoan dung, kiên nhẫn với những điểm yếu, sai sót và tính cách khác biệt của anh em mình, vì biết rằng chúng ta cũng được Chúa kiên nhẫn chịu đựng.
Lẽ thật về sự chấp nhận trong Kinh Thánh không phải là lý thuyết suông, mà phải được áp dụng vào đời sống hằng ngày:
1. Sống Trong Sự An Nghỉ Của Ân Điển: Nhiều Cơ Đốc nhân sống trong sự lên án, nghi ngờ tình yêu của Chúa mỗi khi họ vấp ngã. Hãy áp dụng lẽ thật về sự chấp nhận của Đức Chúa Trời. Sự chấp nhận của bạn trước mặt Chúa dựa trên sự hoàn thành công tác của Đấng Christ, không dựa trên cảm xúc hay thành tích thuộc linh của bạn. Khi bị cám dỗ bởi sự lên án, hãy nhớ lại Rô-ma 8:1: "Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ."
2. Chấp Nhận Hoàn Cảnh Với Lòng Biết Ơn: Khi đối diện với nghịch cảnh, bệnh tật, thất bại, thay vì oán trách, hãy tập chấp nhận với thái độ tìm kiếm ý muốn Chúa và bài học Ngài dạy, như Phao-lô đã học "tôi đã tập hễ gặp cảnh ngộ nào, cũng thỏa lòng ở vậy" (Phi-líp 4:11). Từ "thỏa lòng" (autarkēs) có nghĩa là "tự đủ, hài lòng". Sự chấp nhận này đến từ niềm tin rằng Chúa đang cai trị và sẽ ban ơn đủ cho ta.
3. Thực Hành Sự Chấp Nhận Trong Gia Đình Đức Tin: Hãy chủ động xây dựng một cộng đồng Hội Thánh biết chấp nhận. Điều này có nghĩa là:
- Tránh thói đưa tin, phán xét động cơ.
- Kiên nhẫn lắng nghe và tìm hiểu những anh chị em có nền tảng, quan điểm khác mình.
- Yêu thương và gắn bó với nhau ngay cả khi có xung đột hoặc thất vọng, quyết tâm giải hòa theo Ma-thi-ơ 18:15-17.
- Đặc biệt chú ý đến những người mới, người cô đơn, hoặc những người cảm thấy bị loại trừ, noi gương Chúa Giê-xu tiếp đón người thu thuế và kẻ tội lỗi.
Sự chấp nhận theo Kinh Thánh là một chủ đề đa diện và biến đổi. Nó bắt nguồn từ tình yêu vô điều kiện của Đức Chúa Trời, được bày tỏ trọn vẹn qua sự chết và sống lại của Chúa Giê-xu Christ. Nhờ Ngài, chúng ta từ kẻ bị từ bỏ trở thành con cái được tiếp đón trọng thể. Đáp lại, chúng ta được kêu gọi chấp nhận ơn cứu rỗi bằng đức tin, vâng theo ý muốn Ngài trong mọi nẻo đường đời, và sống ra sự chấp nhận đó bằng cách yêu thương, kiên nhẫn và gánh vác lẫn nhau trong gia đình Hội Thánh.
Sự chấp nhận này không làm mờ nhạt chân lý hay dung dưỡng tội lỗi, nhưng nó tạo nên một môi trường của ân điển, nơi chân lý có thể được nói ra trong tình yêu thương (Ê-phê-sô 4:15), và nơi mỗi tín hữu có thể lớn lên trong sự an toàn của tình yêu Cha trên trời. Ước mong mỗi chúng ta, đã từng kinh nghiệm sự chấp nhận kỳ diệu từ Chúa, sẽ trở nên những sứ giả sống động của sự chấp nhận đó cho một thế giới đang khao khát được yêu và được thuộc về.