Ân huệ của Chúa là gì và làm sao để nhận được?

02 December, 2025
15 phút đọc
2,929 từ
Chia sẻ:

Ân Huệ Của Chúa

Trong hành trình đức tin, khái niệm “ân huệ” (hay “ân điển”) là một trong những nền tảng trọng yếu nhất, thế nhưng cũng thường bị hiểu lầm hoặc đánh giá thấp nhất. Ân huệ không chỉ là một thuật ngữ thần học; đó là hơi thở, là nguồn sống, và là nền tảng cho mọi mối quan hệ giữa con người tội lỗi với Đức Chúa Trời thánh khiết. Bài nghiên cứu này sẽ đào sâu vào bản chất của ân huệ Chúa qua lăng kính Kinh Thánh, khám phá ý nghĩa nguyên thủy của từ ngữ, và đưa ra những ứng dụng thiết thực để mỗi Cơ Đốc nhân có thể sống và bước đi trong sự nhận biết đầy trọn về ân điển Ngài.

I. Định Nghĩa Thần Học: “Ân Huệ” Là Gì?

Trong tiếng Hy Lạp (ngôn ngữ nguyên bản của Tân Ước), từ được dùng cho “ân huệ” là charis (χάρις). Từ này mang một loạt ý nghĩa phong phú: sự tốt đẹp, lòng nhân từ, ơn phước, lòng biết ơn, và đặc biệt là sự ban cho nhưng không, không dựa trên công đức hay giá trị của người nhận. Khái niệm này hoàn toàn đối lập với hệ thống “công trạng” mà con người thường theo đuổi.

Sứ đồ Phao-lô, người được mặc khải sâu sắc về ân điển, đã định nghĩa cốt lõi của nó: “Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình.” (Ê-phê-sô 2:8-9). Ở đây, “ân điển” (charis) và “sự ban cho” (doron) song hành, nhấn mạnh tính chất nhưng không và chủ động từ phía Đức Chúa Trời.

Trong Cựu Ước, khái niệm tương ứng thường được diễn đạt qua từ Hê-bơ-rơ chen (חֵן), có nghĩa là “ân sủng” hoặc “sự thiên vị”. Điều này được thấy rõ trong lời cầu xin của Môi-se: “Ôi! nếu tôi được ơn trước mặt Chúa…” (Xuất Ê-díp-tô Ký 33:13). Tuy nhiên, ân huệ trong Tân Ước, qua Chúa Giê-xu Christ, đã được bày tỏ một cách trọn vẹn, cụ thể và phổ quát hơn.

II. Biểu Hiện Tối Thượng Của Ân Huệ: Chúa Giê-xu Christ

Kinh Thánh tuyên bố rõ ràng rằng ân huệ của Đức Chúa Trời không phải là một khái niệm trừu tượng, mà được nhập thể và bày tỏ trọn vẹn trong con người và công việc của Chúa Giê-xu Christ. Giăng 1:14, 17 chép: “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt… đầy ân điển và lẽ thật… Vì luật pháp đã được ban cho bởi Môi-se; còn ân điển và lẽ thật bởi Đức Chúa Jêsus Christ mà đến.” Chữ “bởi… mà đến” ở đây (Hy Lạp: egeneto) chỉ một nguồn gốc và sự biểu hiện tối hậu.

Ân huệ được bày tỏ cách cụ thể qua:
1. Sự Nhập Thể: Con Đức Chúa Trời vốn giàu sang trở nên nghèo khó vì chúng ta (II Cô-rinh-tô 8:9). Đây là hành động hạ mình tột độ, khởi đầu của ân huệ.
2. Sự Chết Chuộc Tội: “Vì mọi người đều đã phạm tội… và họ nhờ ân điển Ngài mà được xưng công bình nhưng không, bởi sự chuộc tội đã làm trọn trong Đức Chúa Jêsus Christ” (Rô-ma 3:23-24). Từ “chuộc tội” (apolutrōsis) có nghĩa là “sự giải phóng thông qua việc trả giá”. Ân huệ không rẻ; nó đắt giá vô cùng, được trả bằng huyết báu của Con Đức Chúa Trời.
3. Sự Phục Sinh và Tôn Vinh: Ân huệ không dừng ở thập tự giá mà dẫn đến sự phục sinh, đảm bảo sự sống đời đời và địa vị mới cho chúng ta trong Đấng Christ (Ê-phê-sô 2:4-6).

III. Phân Biệt Ân Huệ Với Công Trạng Và Công Đức

Một trong những trở ngại lớn nhất để nhận lãnh ân huệ là tâm lý “công trạng” cố hữu của con người. Chúng ta thường nghĩ phải “làm điều gì đó” để xứng đáng. Thần học Kinh Thánh phá vỡ hoàn toàn lối suy nghĩ này.

Rô-ma 11:6 khẳng định: “Song nếu bởi ân điển, thì không phải bởi việc làm nữa; vì chẳng thì ân điển không còn là ân điển.” Câu này trong tiếng Hy Lạp sử dụng cấu trúc phủ định mạnh mẽ: ei de chariti, ouketi ex ergōn. “Ân điển” (chariti) và “việc làm” (ex ergōn) được đặt ở hai thái cực loại trừ lẫn nhau. Nếu bạn cố trộn lẫn chúng, bạn đánh mất bản chất của cả hai. Sự cứu rỗi là ơn nhưng không (Rô-ma 3:24).

Thí dụ về người làm công trong Lu-ca 17:7-10 minh họa rõ: sau khi làm tất cả những gì chủ truyền, đầy tớ phải thưa: “Chúng tôi là đầy tớ vô ích; điều phải làm, thì đã làm rồi.” Đây không phải là sự khắc kỷ, mà là nhận thức đúng về vị thế: chúng ta không thể tích lũy “công đức” để đòi hỏi ân huệ từ Chúa.

IV. Làm Sao Để Nhận Được Ân Huệ Của Chúa?

Nếu ân huệ là nhưng không và chúng ta không thể làm gì để xứng đáng, vậy làm thế nào để nhận lãnh nó? Kinh Thánh trình bày một con đường rõ ràng, không phải bằng nỗ lực của xác thịt, mà bằng thái độ và lập trường đức tin.

1. Nhận Biết Và Xưng Nhận Tội Lỗi Cá Nhân:
Bước đầu tiên là thừa nhận sự bất lực và tội lỗi của mình. Ân huệ chỉ có ý nghĩa đối với người biết mình cần nó. “Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết.” (Rô-ma 5:8). Sự nhận biết này không phải để dẫn đến tuyệt vọng, mà dẫn đến đối tượng duy nhất có thể giải quyết vấn đề tội lỗi: Chúa Giê-xu Christ.

2. Tin Cậy Vào Công Việc Trọn Vẹn Của Chúa Giê-xu Christ:
Đây là cánh tay của đức tin đón nhận món quà ân huệ. Tin không chỉ là sự đồng ý về mặt tri thức, mà là sự phó thác hoàn toàn. “Vì anh em bởi tin đến Đấng Christ, mà bởi Ngài anh em được cứu… ấy là sự ban cho của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 2:8). Động từ “tin” (pisteuō) ở thì hiện tại chủ động, chỉ một hành động liên tục, một thái độ sống dựa vào và nương cậy vào Đấng Christ.

3. Lòng Ăn Năn Thật:
Ăn năn (Hy Lạp: metanoia) nghĩa là “thay đổi tâm trí”, quay khỏi tội lỗi và quay về với Chúa. Sứ đồ Phi-e-rơ tuyên bố: “Vậy, hãy ăn năn và trở lại, đặng cho tội lỗi mình được xóa đi” (Công vụ 3:19). Ăn năn và đức tin là hai mặt của một đồng xu: không thể chân thật tin nhận Đấng Christ là Cứu Chúa mà không từ bỏ những gì phản nghịch lại Ngài.

4. Khiêm Nhường Thuận Phục Trước Ngôi Ân Điển:
Gia-cơ 4:6 và I Phi-e-rơ 5:5 đều trích dẫn Châm ngôn 3:34: “Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ân điển cho kẻ khiêm nhường.” Từ “khiêm nhường” (tapeinois) chỉ thái độ nhận biết vị trí thấp hèn, phụ thuộc của mình. Chúng ta nhận ân huệ không phải bằng cách vươn tay ra nắm lấy, mà bằng cách quỳ gối xuống, mở lòng ra để đón nhận.

V. Sống Trong Ân Huệ: Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Nhận lãnh ân huệ cho sự cứu rỗi chỉ là khởi đầu. Cơ Đốc nhân được kêu gọi sống và bước đi mỗi ngày trong ân huệ đó (Ga-la-ti 5:25).

1. Nuôi Dưỡng Mối Thông Công Với Chúa Qua Lời Và Sự Cầu Nguyện:
Ân huệ được truyền thông và củng cố qua các phương tiện Ngài đã lập. “Nguyền xin ân điển của Đức Chúa Jêsus Christ, tình yêu thương của Đức Chúa Trời, và sự giao thông của Đức Thánh Linh ở với anh em hết thảy!” (II Cô-rinh-tô 13:13). Đọc, suy gẫm Lời Chúa là tiếp nhận lương thực của ân điển (Công vụ 20:32). Cầu nguyện là đến với “ngôi ân điển” để “được thương xót và tìm được ân điển” cho sự giúp đỡ kịp thời (Hê-bơ-rơ 4:16).

2. Tập Trung Vào Đấng Christ, Không Vào Bản Thân:
Khi bị cám dỗ bởi cảm giác tội lỗi hay tự mãn, hãy quay mắt khỏi bản thân và nhìn lên Chúa Giê-xu (Hê-bơ-rơ 12:2). Sự an nghỉ thật đến từ việc biết rằng sự xưng công bình của chúng ta ở trong Ngài, không ở trong thành tích hay thất bại của chính mình.

3. Trở Nên Kênh Dẫn Ân Huệ Đến Cho Người Khác:
Ân huệ nhận lãnh không phải để tích trữ, mà để tuôn chảy. Chúng ta được kêu gọi phục vụ bằng “ân điển đã ban cho chúng ta cách khác nhau” (I Phi-e-rơ 4:10). Lời nói của chúng ta phải luôn đầy dẫy ân huệ (Cô-lô-se 4:6). Sự tha thứ, lòng nhân từ, và thái độ khoan dung trong các mối quan hệ phải phản chiếu ân huệ mà chính chúng ta đã nhận.

4. Tìm Kiếm Sức Mạnh Trong Sự Yếu Đuối:
Phao-lô học được bài học quý giá: “Ân điển Ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối.” (II Cô-rinh-tô 12:9). Khi ý thức được sự bất toàn và yếu đuối của mình, chúng ta mở lòng cho ân huệ của Chúa hành động cách trọn vẹn hơn. Đây không phải là cớ cho sự lười biếng, mà là nền tảng cho sự nương cậy.

Kết Luận: Ân Huệ – Khởi Đầu Và Kết Thúc Của Đời Sống Đức Tin

Ân huệ của Chúa, được bày tỏ tối cao trong Chúa Giê-xu Christ, là món quà vĩ đại nhất, là nguồn hy vọng duy nhất cho nhân loại hư mất. Nó không phải là phần thưởng cho người tốt, mà là sự cứu vớt cho kẻ có tội. Chúng ta nhận lãnh nó không qua sự khôn ngoan, nỗ lực hay công đức của mình, mà qua sự nhận biết tội lỗi, lòng ăn năn thật, và đức tin đơn sơn nơi công việc chuộc tội trọn vẹn của Con Ngài trên thập tự giá.

Hãy sống mỗi ngày với lòng biết ơn sâu xa về ân huệ này. Hãy đến gần ngôi ân điển cách dạn dĩ để nhận được sự thương xót kịp thời. Hãy để ân huệ của Đức Chúa Trời, đã cứu bạn, cũng dạy dỗ và trang bị bạn để sống một đời sống tin kính trong thế gian này (Tít 2:11-12). Cuối cùng, mọi vinh hiển đều thuộc về Ngài, vì “Ấy là nhờ Ngài mà chúng ta được ân điển và chức sứ đồ” (Rô-ma 1:5). A-men.

Quay Lại Bài Viết