Có thiên sứ tên Ariel trong Kinh Thánh không?
Trong thế giới ngày nay, hình ảnh và tên gọi của các thiên sứ thường được phổ biến qua văn hóa đại chúng, phim ảnh, và văn học, đôi khi tạo nên những nhầm lẫn đáng kể với chân lý được mặc khải trong Kinh Thánh. Một trong những cái tên thường được hỏi đến là "Ariel." Liệu đây có phải là tên của một thiên sứ được Kinh Thánh đề cập? Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ dựa trên nền tảng Kinh Thánh thuần túy, khảo sát nguyên ngữ Hê-bơ-rơ và Hy Lạp, để làm sáng tỏ sự thật về danh xưng "Ariel," đồng thời rút ra những bài học quý báu cho đời sống đức tin của chúng ta.
Để trả lời câu hỏi này một cách chính xác, chúng ta phải quay về với Kinh Thánh nguyên bản. Danh từ "Ariel" (אֲרִיאֵל - 'Ari'el) thực sự xuất hiện trong Cựu Ước, nhưng không một lần nào nó được dùng để gọi tên một thiên sứ (thiên sứ). Từ này là sự kết hợp của hai từ Hê-bơ-rơ: "Ari" (אֲרִי) có nghĩa là "sư tử," và "El" (אֵל) là một trong những danh xưng của Đức Chúa Trời, nghĩa là "Đấng Mạnh Mẽ" hay "Đức Chúa Trời." Vậy, "Ariel" có thể được hiểu là "Sư tử của Đức Chúa Trời."
Tuy nhiên, trong ngữ cảnh Kinh Thánh, ý nghĩa của nó còn sâu sắc hơn. Các học giả Kinh Thánh chỉ ra rằng "Ariel" cũng có thể có gốc từ một từ khác trong tiếng Hê-bơ-rơ là "Ari'el" liên quan đến bàn thờ. Trong Ê-xê-chi-ên 43:15-16, từ "Ha'ariel" (הָאֲרִיאֵל) được dùng để chỉ phần trên cùng của bàn thờ, nơi lửa thiêu của lễ được đốt lên. Vì vậy, "Ariel" mang ý nghĩa biểu tượng mạnh mẽ về nơi thánh, nơi hy sinh và sự hiện diện của Đức Chúa Trời.
Chúng ta hãy cùng xem xét từng phân đoạn Kinh Thánh nơi từ này xuất hiện:
1. Ariel là Biệt Danh của Giê-ru-sa-lem (Ê-sai 29:1-2, 7):
"Khốn thay cho A-ri-ên, cho A-ri-ên, thành mà Đa-vít đóng trại! Hãy thêm năm nầy vào năm khác; hãy để các kỳ lễ cứ dẫn dắt nhau. Ta sẽ làm cho A-ri-ên bị khốn khó, nó sẽ có tang chế và than vãn; và nó sẽ như A-ri-ên đối với ta... Bấy giờ các dân đánh giặc cùng A-ri-ên, tức là các kẻ chống cự và làm khốn nó cùng kẻ bắt nó ép cách, sẽ như chiêm bao, như sự hiện thấy trong đêm." (Ê-sai 29:1-2, 7 - Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925)
Trong đoạn này, tiên tri Ê-sai dùng "Ariel" như một biệt danh hoặc tên gọi ẩn dụ cho thành Giê-ru-sa-lem, đặc biệt là nơi có đền thờ và bàn thờ của Đức Giê-hô-va. Lời tiên tri cảnh báo về sự phán xét vì sự bội đạo của dân sự. "Sư tử của Đức Chúa Trời" ở đây có thể hàm ý về vị thế cao trọng, mạnh mẽ mà Đức Chúa Trời ban cho thành, nhưng cũng sẽ trở thành đối tượng của cơn thịnh nộ Ngài khi nó phản nghịch. Các kẻ thù vây hãm Ariel sẽ như "chiêm bao," nói lên sự phán xét kỳ diệu và siêu nhiên của Đức Chúa Trời dành cho những kẻ chống đối thành Ngài.
2. Ariel là Tên Người (E-xơ-ra 8:16, Ê-xê-chi-ên 43:15-16):
"Bấy giờ ta sai gọi các trưởng tộc Ê-li-ê-se, A-ri-ên, Sê-ma-gia, Ên-na-than, Gia-ríp, Ên-na-than, Na-than, Xa-cha-ri, và Mê-su-lam, cùng Gia-gia-ri và Ên-na-than, là thầy giáo sư." (E-xơ-ra 8:16)
Tại đây, Ariel (A-ri-ên) đơn thuần là tên của một người đàn ông, một trong những trưởng tộc được sai đi để tập hợp những người phục vụ đền thờ. Điều này cho thấy "Ariel" được dùng như một tên riêng bình thường của con người trong thời kỳ đó, không hàm chứa ý nghĩa thiên sứ.
3. Ariel Liên Quan Đến Bàn Thờ (Ê-xê-chi-ên 43:15-16):
"Cái bàn thờ lò bằng đá sẽ cao bốn thước, và từ cái đế nhỏ nầy lên đến cái đế lớn ở bốn góc có một thước. Lò của bàn thờ sẽ cao hai thước; từ lò trở lên có bốn cái sừng. Lò sẽ dài mười hai thước, rộng mười hai thước, tức là một hình vuông." (Phần mô tả về "Ha'ariel" - phiên bản 1925 dùng "lò của bàn thờ", nguyên bản ghi là "Ariel").
Đây là lần xuất hiện quan trọng xác nhận ý nghĩa thứ hai của "Ariel": phần trên của bàn thờ, nơi diễn ra sự hy sinh. Trong khải tượng về đền thờ mới, Ê-xê-chi-ên thấy chi tiết này, nhấn mạnh đến sự thánh khiết và trật tự trong sự thờ phượng Đức Chúa Trời.
Sự phổ biến của "Ariel" như tên một thiên sứ chủ yếu đến từ các nguồn ngoài Kinh Thánh:
- Văn Học & Thần Bí Học Hậu Kỳ: Trong các văn bản thần bí Do Thái (Kabbalah) hay các tác phẩm thơ văn, "Ariel" đôi khi được gán cho các thiên sứ cai quản các yếu tố tự nhiên, như thiên sứ của không khí hay nước.
- Văn Hóa Đại Chúng: Các tác phẩm viễn tưởng, phim ảnh, và trò chơi thường tự do sáng tạo ra một hệ thống thiên sứ với những cái tên hấp dẫn, trong đó Ariel là một cái tên phổ biến.
- Sự Nhầm Lẫn với "Uriel": Có một thiên sứ tên Uriel (אוּרִיאֵל - "Ánh sáng của Đức Chúa Trời") được nhắc đến trong các sách ngụy thư (không được công nhận vào Kinh điển). Sự tương đồng về cấu trúc tên (-el) có thể gây nhầm lẫn.
Lời Cảnh Báo Kinh Thánh: Chúng ta được dặn dò: "Hỡi kẻ rất yêu dấu, chớ tin cậy mọi thần, nhưng hãy thử cho biết các thần có phải đến từ Đức Chúa Trời chăng; vì có nhiều tiên tri giả đã hiện ra trong thiên hạ" (I Giăng 4:1). Việc gán ghép, sùng bái, hay tìm kiếm sự mặc khải từ những "thiên sứ" không có trong Kinh Thánh là một cạm bẫy nguy hiểm, có thể dẫn đến sự lạc giáo và thờ phượng sai lầm.
Từ việc nghiên cứu này, chúng ta rút ra được những bài học thực tiễn sâu sắc:
1. Tầm Quan Trọng Của Sự Nghiên Cứu Kinh Thánh Cẩn Thận: Chúng ta được kêu gọi "hãy chăm chỉ... để mình có thể dạy người khác" (II Ti-mô-thê 2:15). Mọi giáo lý và niềm tin phải được kiểm chứng dựa trên Lời Đức Chúa Trời, không phải trên truyền thuyết, văn hóa, hay cảm xúc. Mỗi tín hữu cần phát triển thói quen đọc, nghiên cứu và suy ngẫm Kinh Thánh với tấm lòng cầu nguyện và thái độ vâng phục.
2. Sự Nguy Hiểm Của Việc "Thần Thánh Hóa" Điều Không Thuộc Về Kinh Thánh: Khi chúng ta thêm thắt vào những điều Kinh Thánh không dạy, chúng ta có nguy cơ làm lu mờ trọng tâm của sự mặc khải. Trọng tâm của Kinh Thánh là Chúa Giê-xu Christ, Đấng Cứu Chuộc (Giăng 5:39; Lu-ca 24:27). Các thiên sứ là đầy tớ được sai đi để phục vụ những kẻ hưởng cơ nghiệp cứu rỗi (Hê-bơ-rơ 1:14), không phải là trung tâm của sự thờ phượng hay tìm kiếm. Chúng ta phải cảnh giác với bất kỳ sự dạy dỗ nào khiến chúng ta chú ý đến các thiên sứ, ma quỷ, hay các thế lực thuộc linh hơn là chính Chúa Cứu Thế Giê-xu.
3. Ý Nghĩa Thuộc Linh Từ "Ariel" - Sư Tử Của Đức Chúa Trời Và Bàn Thờ: Mặc dù không phải là thiên sứ, nhưng biểu tượng "Sư tử của Đức Chúa Trời" thật ra là một danh hiệu tuyệt vời chỉ về Chúa Giê-xu Christ. Trong Khải Huyền 5:5, Chúa Giê-xu được gọi là "Sư tử của chi tộc Giu-đa." Ngài là Đấng mạnh mẽ đã chiến thắng tội lỗi và sự chết. Hơn nữa, hình ảnh "bàn thờ" (Ariel) trực tiếp chỉ về thập tự giá của Chúa Giê-xu, nơi Ngài trở thành của lễ chuộc tội trọn vẹn một lần đủ cả (Hê-bơ-rơ 10:10-12). Vậy, thay vì tìm kiếm một thiên sứ tên Ariel, chúng ta hãy hướng mắt về Chúa Giê-xu, Sư Tử của Giu-đa và Chiên Con chịu giết trên bàn thờ thập tự, là nguồn cứu rỗi và hy vọng duy nhất của chúng ta.
Kết quả nghiên cứu cho thấy rõ ràng: KHÔNG có một thiên sứ nào tên là Ariel trong Kinh Thánh. Từ "Ariel" xuất hiện với ý nghĩa là biệt danh của Giê-ru-sa-lem, tên người, và biểu tượng cho bàn thờ. Sự phổ biến của nó như một thiên sứ là sản phẩm của truyền thống và văn hóa ngoài Kinh Thánh. Là những Cơ Đốc nhân trưởng thành, chúng ta cần dựa trên nền tảng vững chắc của Lời Đức Chúa Trời, tránh xa những điều huyễn hoặc (I Ti-mô-thê 4:7).
Thay vì tò mò về những danh xưng thiên sứ không có thật, chúng ta hãy tập trung vào Đấng Christ, là hiện thân của "Ariel" theo nghĩa sâu xa nhất: Ngài là Sư Tử Oai Nghiêm của Đức Chúa Trời và là của Lễ Hy Sinh Trên Bàn Thờ Thập Tự. Trong Ngài, chúng ta tìm thấy sự cứu rỗi trọn vẹn, quyền năng sống đắc thắng, và lẽ thật tự do (Giăng 8:32). Hãy để sự hiểu biết này củng cố đức tin chúng ta trên nền tảng Kinh Thánh vững vàng và thúc đẩy chúng ta tìm kiếm, tôn thờ một mình Ngài.
"Vả, Đấng Christ đã vì tội lỗi chịu chết một lần, là Đấng công bình thay cho kẻ không công bình, để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời..." (I Phi-e-rơ 3:18a).