Sự Can Thiệp Của Chúa: Những Bằng Chứng Không Thể Phủ Nhận Trong Kinh Thánh Và Đời Sống
Trong hành trình đức tin, một trong những câu hỏi thường trực của Cơ Đốc nhân là: “Làm thế nào để biết Chúa thật sự can thiệp vào đời sống con người?” Sự hoài nghi không phải là điều xa lạ, ngay cả với những người tin kính. Tuy nhiên, Kinh Thánh không phải là một cuốn sách lý thuyết trừu tượng, mà là một bản ghi chép lịch sử đầy sống động về những lần Đức Chúa Trời trực tiếp bày tỏ quyền năng và ý chỉ Ngài trong thế giới vật chất này. Sự can thiệp của Chúa (παρέμβασις - *parenthesis* trong tiếng Hy Lạp) không phải là huyền thoại, mà là thực tại nền tảng của niềm tin Cơ Đốc. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào những ví dụ kinh điển và không thể chối cãi, từ đó rút ra bài học ứng dụng cho đời sống thuộc linh của chúng ta ngày nay.
Lịch sử cứu rỗi là một chuỗi những sự kiện Chúa can thiệp một cách siêu nhiên để thực hiện mục đích tối thượng của Ngài.
1. Sự Sáng Tạo: Can Thiệp Từ Hư Vô (Sáng Thế Ký 1-2)
Mọi sự bắt đầu từ hành động can thiệp nguyên thủy và quyền năng nhất. Chúa không dùng vật chất có sẵn, Ngài phán từ hư không (יֵשׁ מֵאַיִן). Cụm “Vả, Đức Chúa Trời phán rằng” (Sáng 1:3) được lặp lại như một nhịp điệu của quyền năng sáng tạo. Động từ Hê-bơ-rơ “בָּרָא” (*bara*) được dùng đặc biệt cho chủ thể là Đức Chúa Trời, chỉ sự sáng tạo từ không ra có. Đây là nền tảng: nếu Ngài có quyền năng tạo dựng vũ trụ, thì mọi sự can thiệp tiếp theo đều nằm trong khả năng của Ngài.
2. Trận Lụt Lớn (Đại Hồng Thủy): Can Thiệp Bằng Phán Xét Và Ân Điển (Sáng Thế Ký 6-9)
Đây không phải là một “thảm họa tự nhiên” ngẫu nhiên, mà là một sự can thiệp có chủ đích của Đấng Tạo Hóa vào chính công trình Ngài. Sách Sáng Thế Ký ghi rõ: “Ta sẽ làm cho nước lụt trên mặt đất để diệt các xác thịt có sinh khí… nhưng ta sẽ lập giao ước cùng ngươi” (Sáng 6:17-18). Chúa can thiệp để phán xét tội lỗi, nhưng đồng thời mở ra con đường giải cứu qua chiếc tàu. Sự kiện này được chính Chúa Giê-xu và các trước giả Tân Ước xác nhận như một sự kiện lịch sử (Ma-thi-ơ 24:37-39, Lu-ca 17:26-27, I Phi-e-rơ 3:20, II Phi-e-rơ 2:5), cho thấy tính xác thực không thể phủ nhận của nó.
3. Cuộc Xuất Hành: Can Thiệp Để Giải Cứu Và Thiết Lập Giao Ước (Sách Xuất Ê-díp-tô Ký)
Đây có lẽ là câu chuyện can thiệp tập trung và kịch tính nhất trong Cựu Ước. Chúa phán với Môi-se: “Ta đã thấy sự cực khổ của dân ta… nên ta ngự xuống đặng giải cứu” (Xuất Ê-díp-tô 3:7-8). Mười tai vạ không phải là những hiện tượng tự nhiên trùng hợp, mà là những đòn đánh trực diện vào các thần của Ai Cập (Xuất 12:12), thể hiện quyền tối thượng của Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Sự kiện Biển Đỏ chia ra (Xuất 14:21-22) là đỉnh điểm. Động từ “בָּקַע” (*bāqaʿ*) diễn tả một hành động mãnh liệt, xé toang biển ra. Sự can thiệp này mang tính lịch sử dân tộc, được nhắc đi nhắc lại xuyên suốt Kinh Thánh như bằng chứng tối thượng về quyền năng giải cứu của Chúa (Thi thiên 106:7-12, Nê-hê-mi 9:9-11, I Cô-rinh-tô 10:1-2).
4. Sự Nhập Thể Và Phục Sinh Của Chúa Giê-xu Christ: Sự Can Thiệp Tối Thượng
Đây là sự can thiệp trọng tâm và vĩ đại nhất của Đức Chúa Trời vào dòng lịch sử nhân loại. “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt” (Giăng 1:14). Sự giáng sinh của Chúa Giê-xu ứng nghiệm vô số lời tiên tri chi tiết (địa điểm Bết-lê-hem – Mi-chê 5:2, dòng dõi Đa-vít – II Sa-mu-ên 7:12-13, chết thay cho tội nhân – Ê-sai 53:5). Nhưng đỉnh điểm của sự can thiệp là sự phục sinh. Sự kiện này không chỉ được chứng bởi các môn đồ (những người từ nhút nhát trở nên dạn dĩ, sẵn sàng chết vì niềm tin), mà còn được xác nhận bởi những bằng chứng hiện thực:
- Ngôi mộ trống: Dù chính quyền La Mã và các lãnh đạo Do Thái có mọi động cơ để trưng ra xác Chúa Giê-xu, họ đã không thể làm được (Ma-thi-ơ 28:11-15).
- Các lần hiện ra: Ngài hiện ra với nhiều người, trong nhiều hoàn cảnh, thậm chí với hơn 500 người cùng một lúc (I Cô-rinh-tô 15:3-8). Sứ đồ Phao-lô, một kẻ bắt bớ Hội thánh, đã gặp Chúa phục sinh và hoàn toàn thay đổi (Công vụ 9:1-9).
- Sự thay đổi của các môn đồ: Từ chỗ bỏ chạy, chối Chúa, họ trở thành những nhân chứng bất khuất. Sự phục sinh là bằng chứng không thể chối cãi rằng Đức Chúa Trời đã can thiệp vào luật tự nhiên của sự chết và tội lỗi, đạp tan quyền lực của Sa-tan và mở ra sự sống đời đời.
Chúa không chỉ can thiệp trong những sự kiện vĩ đại, mà còn trong đời sống cá nhân của các trung tín Ngài. Các nguyên tắc này cho thấy cách Ngài hành động.
1. Can Thiệp Qua Sự Cầu Nguyện Đáp Lời:
Kinh Thánh đầy dẫy những lời cầu nguyện được đáp lời cách cụ thể. Lời cầu nguyện của Ê-li trên núi Cạt-mên (I Các Vua 18:36-38) khiến lửa từ trời giáng xuống, là một bằng chứng công khai. Trong Tân Ước, Hội thánh đầu tiên cầu nguyện cho Phi-e-rơ được giải thoát khỏi ngục, và dù tình thế vô vọng, thiên sứ Chúa đã can thiệp cách siêu nhiên (Công vụ 12:5-11). Chữ “ἐκτενῶς” (*ektenōs*) diễn tả sự cầu nguyện sốt sắng, không thôi của Hội thánh. Sự can thiệp của Chúa thường được kích hoạt và đồng hành bởi sự cầu nguyện của dân sự Ngài.
2. Can Thiệp Qua Sự Dẫn Dắt Siêu Nhiên:
Sứ đồ Phi-líp được Thánh Linh truyền bảo rời nơi đang có cuộc phục hưng lớn để đến một con đường vắng, nơi ông gặp được viên quan Ê-thi-ô-bi và dẫn dắt người này tin Chúa (Công vụ 8:26-29). Sự dẫn dắt cụ thể này không theo lý lẽ con người (“Đứng dậy, đi về phía nam”), nhưng lại có kết quả vĩ đại trong vương quốc Đức Chúa Trời. Đây là sự can thiệp vào những quyết định cá nhân nhỏ bé để hoàn thành mục đích lớn hơn.
3. Can Thiệp Qua Sự Bảo Vệ Và Giải Cứu:
Câu chuyện ba người Hê-bơ-rơ Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô trong lò lửa hực (Đa-ni-ên 3) là một minh họa sống động. Vua Nê-bu-cát-nết-sa thừa nhận: “Ta thấy có bốn người đi dạo giữa lửa, chẳng bị trói, chẳng bị hại hết; và hình dạng của người thứ tư giống như Con trai của Đức Chúa Trời” (Đa-ni-ên 3:25). Sự can thiệp này không phải để ngăn họ khỏi bị ném vào lò, mà để bảo vệ họ trong lò lửa. Đây là nguyên tắc quan trọng: Sự can thiệp của Chúa không phải lúc nào cũng giữ chúng ta khỏi hoạn nạn, nhưng Ngài sẽ ở cùng và giải cứu chúng ta trong hoạn nạn đó.
Kiến thức về các kỳ công của Chúa trong quá khứ là vô ích nếu không dẫn chúng ta đến đức tin và sự trông đợi trong hiện tại. Dưới đây là những ứng dụng thiết thực:
1. Làm Mới Đức Tin Qua Lời Hứa Của Chúa:
Sự can thiệp của Chúa luôn phù hợp với bản tính và lời hứa của Ngài. Hãy nghiên cứu Kinh Thánh để biết Chúa hứa gì. Ngài hứa tha thứ (I Giăng 1:9), sự bình an (Phi-líp 4:6-7), sự dẫn dắt (Châm ngôn 3:5-6), và sức lực (Ê-sai 40:31). Khi chúng ta cầu xin điều gì phù hợp với ý muốn và lời hứa Ngài, chúng ta có thể tin cậy Ngài sẽ can thiệp theo cách và thời điểm tốt nhất của Ngài.
2. Phát Triển “Đôi Mắt Đức Tin” Để Nhìn Thấy Công Việc Chúa:
Nhiều khi chúng ta mong đợi sự can thiệp kịch tính như lửa từ trời, mà bỏ qua những cách Chúa hành động tinh tế hơn: một lời khuyên đúng lúc, một cánh cửa cơ hội mở ra, sự bình an lạ lùng giữa cơn bão, hoặc sự thay đổi dần dần trong tấm lòng. Hãy cầu nguyện như tiên tri Ê-li-sê: “Xin Chúa mở mắt cho người nầy, để người thấy” (II Các Vua 6:17). Ghi lại nhật ký về những ơn lành và sự dẫn dắt nhỏ bé. Điều này rèn luyện tâm trí nhận ra bàn tay Chúa.
3. Can Đảm Bước Đi Trong Sự Vâng Lời, Ngay Cả Khi Không Thấy Lối Ra:
Đức tin đi trước sự can thiệp rõ ràng. Dân Y-sơ-ra-ên phải bước chân xuống Biển Đỏ trước khi nước rẽ ra (Xuất 14:15-16). Sự vâng lời của chúng ta trong những bước nhỏ (như tha thứ, thành thật, chia sẻ Phúc Âm) thường là bối cảnh Chúa chọn để bày tỏ quyền năng can thiệp lớn hơn của Ngài. Đừng thụ động chờ phép lạ; hãy chủ động vâng lời trong những điều Chúa đã phán dạy rõ ràng.
4. Cầu Nguyện Cách Sốt Sắng Và Kiên Trì:
Hãy noi gương Hội thánh đầu tiên, cầu nguyện ἐκτενῶς – cách sốt sắng, không thôi. Trình dâng nhu cầu, hoàn cảnh khó khăn cụ thể của bạn lên cho Chúa. Tin rằng Ngài nghe và Ngài hành động, dù câu trả lời có thể đến theo cách khác với điều ta mong đợi. Sự cầu nguyện kiên trì (Lu-ca 18:1-8) bày tỏ đức tin và sự lệ thuộc của chúng ta vào Ngài.
5. Làm Chứng Và Ghi Nhớ:
Khi nhận được sự giúp đỡ, dẫn dắt hay giải cứu từ Chúa, hãy chia sẻ điều đó với anh em trong đức tin. Câu chuyện cá nhân của bạn về sự can thiệp của Chúa có thể là “bằng chứng sống” củng cố đức tin cho người khác (Thi thiên 66:16). Hãy lập những “hòn đá kỷ niệm” tinh thần như dân Y-sơ-ra-ên đã làm sau khi vượt qua sông Giô-đanh (Giô-suê 4:1-7), để mỗi khi nghi ngờ, bạn có thể nhìn lại và nhớ rằng Chúa đã thành tín thế nào.
Sự can thiệp của Đức Chúa Trời không phải là chuyện cổ tích hay biểu tượng tâm linh mơ hồ. Đó là thực tại xuyên suốt Kinh Thánh, từ công trình sáng tạo, cuộc xuất hành vĩ đại, cho đến sự phục sinh của Chúa Cứu Thế Giê-xu – sự kiện làm đảo lộn lịch sử nhân loại. Ngài vẫn là Đức Chúa Trời của những phép lạ ngày nay, không phải để thỏa mãn sự tò mò, mà để bày tỏ lòng thương xót, thực hiện mục đích cứu rỗi, và làm vững mạnh đức tin của con dân Ngài.
Thách thức dành cho chúng ta không phải là thuyết phục một thế giới hoài nghi bằng lý lẽ, mà là sống với một đức tin sống động, luôn mở lòng trông đợi và nhận biết sự hành động của Ngài trong đời sống cá nhân và cộng đồng. Hãy bắt đầu từ việc đắm mình trong Lời Ngài, nơi chứa đựng những bằng chứng hùng hồn nhất, và từ đó bước đi với sự tin chắc rằng Đấng đã khiến Chúa Giê-xu sống lại từ kẻ chết, cũng đang hành động quyền năng trong cuộc đời của những ai tin cậy Ngài. “Vì mọi điều đó đã xảy ra để làm gương cho chúng ta” (I Cô-rinh-tô 10:6a).