Tại sao Đức Chúa Trời cho phép những thảm họa tự nhiên như động đất, bão tố, sóng thần?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,065 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Đức Chúa Trời Cho Phép Những Thảm Họa Tự Nhiên?

Câu hỏi về sự hiện diện của đau khổ và thảm họa trong một thế giới do Đức Chúa Trời yêu thương tạo dựng là một trong những thách thức lớn nhất đối với đức tin Cơ Đốc. Khi những trận động đất rung chuyển, những cơn bão cuốn phăng mọi thứ, hay sóng thần cướp đi sinh mạng, tấm lòng chúng ta không khỏi thổn thức với câu hỏi: "Lạy Chúa, tại sao?" Là những Cơ Đốc nhân tin vào Đức Chúa Trời toàn năng và nhân từ, chúng ta phải đối diện với câu hỏi này không bằng sự hoài nghi, nhưng với sự khiêm nhường tìm kiếm sự mặc khải từ chính Lời Ngài.

I. Bối Cảnh Kinh Thánh: Một Tạo Vật Đã Bị Bẻ Gãy

Để hiểu hiện tại, chúng ta phải quay về điểm khởi đầu. Sách Sáng Thế Ký trình bày một thế giới được Đức Chúa Trời tạo dựng "rất tốt lành" (Sáng Thế Ký 1:31). Mọi thứ hài hòa, không có sự chết, đau đớn hay thảm họa. Thảm họa bắt đầu xâm nhập khi tội lỗi xuất hiện. Sự bất tuân của A-đam và Ê-va không chỉ ảnh hưởng đến nhân loại, mà còn đến chính tạo vật.

"Vì vậy, đất bị rủa sả..." (Sáng Thế Ký 3:17).

Sự rủa sả này (arar trong tiếng Hê-bơ-rơ, mang nghĩa nguyền rủa, làm cho khốn khổ) đã làm đứt đoạn mối quan hệ hài hòa giữa con người và đất đai. Phao-lô giải thích điều này trong Tân Ước:

"Vả, muôn vật đều than thở dưới sự hư hoại cho đến ngày nay..." (Rô-ma 8:22).

Từ ngữ Hy Lạp được dùng cho "hư hoại" là phthora, chỉ sự hư nát, suy tàn, thối rữa. Cả tạo vật không tự nguyện, nhưng vì cớ tội lỗi của con người, đã bị lôi kéo vào vòng hư nát và mong đợi sự cứu chuộc. Do đó, những thảm họa tự nhiên là một phần của thực tại đau buồn về một "tạo vật bị giam cầm" trong sự hư hoại. Chúng là những triệu chứng của một thế giới đã bị phá vỡ khỏi mối liên hệ nguyên thủy với Đấng Tạo Hóa.

II. Những Mục Đích Trong Sự Cho Phép Của Đức Chúa Trời

Kinh Thánh không trình bày một lý do đơn giản, duy nhất cho mọi thảm họa. Thay vào đó, chúng ta thấy nhiều mục đích khác nhau qua đó sự chủ tể của Đức Chúa Trời được bày tỏ ngay cả trong những biến cố khủng khiếp.

1. Lời Cảnh Báo và Sự Phán Xét: Đôi khi, thảm họa thiên nhiên được Kinh Thánh mô tả như một công cụ phán xét trực tiếp của Đức Chúa Trời. Trận Lụt thời Nô-ê (Sáng Thế Ký 6-9) là ví dụ điển hình nhất, nơi sự băng hoại đạo đức của nhân loại dẫn đến một sự phán xét toàn cầu. Tuy nhiên, ngay trong sự phán xét, chúng ta thấy ân điển: Nô-ê và gia đình ông được cứu. Chúa Giê-xu cũng dùng những thảm họa như lời cảnh báo để kêu gọi sự ăn năn:

"Hay là mười tám người bị tháp Si-lô-ê đổ xuống đè chết, các ngươi tưởng họ là người có tội nặng hơn mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao?... Ta nói cùng các ngươi, không phải; nhưng nếu các ngươi chẳng ăn năn, thì hết thảy sẽ bị hư mất như vậy" (Lu-ca 13:4-5).

2. Sự Nhẫn Nại và Cơ Hội Ăn Năn: Thông thường hơn, những thảm họa đóng vai trò như "hồi chuông báo động" thức tỉnh nhân loại đang say ngủ trong tội lỗi và sự tự mãn. Chúng nhắc nhở về tính mong manh của sự sống và sự cần thiết phải được hòa thuận với Đức Chúa Trời. Sự kiện thành Ni-ni-ve được tha sau khi nghe lời cảnh báo phán xét của Giô-na minh họa cho mục đích này. Đức Chúa Trời nhẫn nại (makrothymia - chịu đựng lâu dài), không muốn một ai chết mất (2 Phi-e-rơ 3:9).

3. Sự Bày Tỏ Quyền Năng Tối Cao và Vinh Quang Của Ngài: Các sách Gióp và Thi Thiên thường xuyên mô tả các hiện tượng tự nhiên dữ dội như một sự trình diễn quyền năng đáng kinh sợ của Đấng Tạo Hóa (Gióp 37-38; Thi Thiên 29; 93). Chúng nhắc nhở con người rằng chúng ta không phải là chủ nhân của thiên nhiên, mà là những tạo vật sống trong thế giới của Đấng Chủ Tể. Qua đó, Đức Chúa Trời bẻ gãy sự kiêu ngạo và sự tự lực của con người.

4. Môi Trường Rèn Luyện Đức Tin và Bày Tỏ Tình Yêu Thương: Đây có lẽ là khía cạnh khó hiểu nhất, nhưng lại là nơi đức tin chúng ta được tinh luyện. Gióp đã trải qua những thảm họa tự nhiên (lửa từ trời, gió lớn) cướp đi tài sản và con cái ông (Gióp 1). Mục đích tối thượng không phải là sự trừng phạt (vì Đức Chúa Trời hai lần tuyên bố Gióp là người "trọn vẹn ngay thẳng"), mà là để bày tỏ đức tin quý giá hơn vàng của Gióp (Gióp 23:10). Trong cơn bão tố của cuộc đời, đức tin thật sự bám víu vào Đấng nào, chứ không phải vào những phước hạnh Ngài ban. Thảm họa tạo ra một không gian mà tình yêu thương của dân sự Đức Chúa Trời có thể tỏa sáng rực rỡ nhất qua những hành động hy sinh, cảm thông và phục vụ.

III. Trung Tâm Đáp Án: Chúa Giê-xu Christ và Thập Tự Giá

Mọi câu trả lời của Cơ Đốc giáo về đau khổ đều phải quy về Chúa Giê-xu Christ. Ngài không đứng từ xa mà đưa ra lời giải thích triết lý; Ngài bước vào chính sự đau khổ của tạo vật.

Trên thập tự giá, Chúa Giê-xu đã kinh nghiệm thảm họa tối thượng: sự đoạn tuyệt khỏi Cha vì tội lỗi của thế gian. Sự tối tăm bao trùm đất (Ma-thi-ơ 27:45) và đất rúng động (Ma-thi-ơ 27:51) không chỉ là hiện tượng tự nhiên, mà là sự rên siết của tạo vật trong khoảnh khắc Đấng Tạo Hóa chịu chết. Chúa Giê-xu là Đấng vô tội gánh lấy mọi hậu quả của "sự rủa sả" mà tạo vật và con người phải chịu. Vì vậy, Ngài là Đấng đồng cảm với chúng ta trong mọi nỗi đau.

"Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm chẳng có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn là thầy tế lễ bị thử thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội" (Hê-bơ-rơ 4:15).

Hơn thế, sự phục sinh của Ngài là lời hứa đầu tiên và đảm bảo rằng một ngày kia, sự rủa sả sẽ bị hủy bỏ hoàn toàn:

"Đoạn, tôi thấy trời mới và đất mới... Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng, và Ngài sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi" (Khải Huyền 21:1, 4).

Trong Chúa Giê-xu, chúng ta thấy Đức Chúa Trời không gây ra đau khổ một cách độc đoán, nhưng Ngài cho phép nó trong sự khôn ngoan không thể dò xét của Ngài, và chính Ngài đã bước vào trong đó để cứu chuộc và cuối cùng tiêu diệt nó.

IV. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Làm thế nào để chúng ta sống với sự hiểu biết này giữa một thế giới đầy bão tố?

1. Thay Đổi Câu Hỏi: Thay vì hỏi "Tại sao Chúa lại để điều này xảy ra?" (một câu hỏi tập trung vào quá khứ và lý do), hãy hỏi: "Bây giờ điều này đã xảy ra, Chúa muốn tôi học điều gì, trở nên người nào, và làm gì?" (một câu hỏi hướng đến hiện tại, tương lai và mối quan hệ).

2. Trở Thành Cánh Tay Và Trái Tim Của Chúa Giê-xu: Phản ứng đầu tiên của chúng ta trước thảm họa không phải là tranh luận thần học, mà là hành động yêu thương. Cơ Đốc nhân được kêu gọi để an ủi kẻ khác bằng sự an ủi mình đã nhận từ Chúa (2 Cô-rinh-tô 1:4). Hành động thực tế như quyên góp, tình nguyện, cầu nguyện và đem đến niềm hy vọng Phúc Âm chính là câu trả lời hùng hồn nhất cho thế giới đang thắc mắc về tình yêu của Đức Chúa Trời.

3. Gắn Bó Với Lời Hứa, Không Với Hoàn Cảnh: Giống như Gióp, chúng ta phải học tuyên bố: "Dầu Chúa giết tôi, tôi cũng còn nhờ cậy nơi Ngài" (Gióp 13:15). Đức tin của chúng ta đặt nơi chính Con Người và lời hứa của Đức Chúa Trời, chứ không nơi sự an toàn hay thịnh vượng tạm bợ của thế giới này.

4. Rao Giảng Sự Ăn Năn và Hy Vọng: Thảm họa mở ra cánh cửa để nói về thực tại của tội lỗi, sự phán xét tương lai, và sự cứu rỗi duy nhất trong Chúa Giê-xu Christ. Chúng ta rao giảng không với thái độ "tôi đã bảo mà", nhưng với tấm lòng đau buồn và khẩn thiết, mời gọi mọi người tìm nơi ẩn náu nơi Đấng Christ.

Kết Luận: Đấng Chủ Tể Trong Cơn Bão Tố

Kinh Thánh không giải thích đầy đủ mọi thảm họa cụ thể, nhưng nó cho chúng ta một khuôn khổ vững chắc để hiểu: chúng ta sống trong một tạo vật đang rên siết dưới hậu quả của tội lỗi, nhưng vẫn nằm dưới sự kiểm soát chủ tể của Đức Chúa Trời nhân từ. Ngài không phải là Đấng bất lực hay độc ác, nhưng là Đấng Khôn Ngoan Vô Hạn, Đấng cho phép những điều khó hiểu để hoàn thành những mục đích sâu nhiệm hơn – thường là để cảnh tỉnh, rèn luyện, và cuối cùng là để bày tỏ vinh quang cứu chuộc của Ngài.

Cuối cùng, câu trả lời của chúng ta không nằm ở một học thuyết, mà ở một Con Người: Chúa Giê-xu Christ. Ngài là Đấng đi trên mặt nước dậy sóng và phán: "Hãy yên lặng, đi im đi!" (Mác 4:39). Ngài cũng là Đấng phán với chúng ta trong cơn bão của đời sống: "Ta đây, đừng sợ!" (Ma-thi-ơ 14:27). Chúng ta có thể tin cậy Ngài, ngay cả khi chúng ta không hiểu hết mọi đường lối của Ngài. Vì thập tự giá đảm bảo với chúng ta rằng tình yêu của Ngài là chân thật, và ngày mọi giọt nước mắt được lau khô đang chắc chắn đến.

Quay Lại Bài Viết