Sách Phục Truyền Luật Lệ Ký
Trong dòng chảy của Kinh Thánh Cựu Ước, Sách Phục Truyền Luật Lệ Ký đóng một vai trò vô cùng độc đáo và quan trọng. Đây không chỉ là bản tóm lược lịch sử và luật pháp, mà còn là một bài giảng đầy nhiệt huyết, một lời nhắc nhở thiêng liêng, và một lời kêu gọi tái cam kết trước ngưỡng cửa của Đất Hứa. Tên sách trong tiếng Việt, "Phục Truyền", bắt nguồn từ tên gọi trong tiếng Hy Lạp (Septuagint) "Deuteronomion" (Δευτερονόμιον), có nghĩa là "luật pháp lần thứ hai" hay "sự lặp lại luật pháp". Trong tiếng Hê-bơ-rơ, sách được gọi là "Devarim" (דְּבָרִים), nghĩa là "Những Lời", lấy từ cụm từ mở đầu: "Đây là các lời Môi-se nói..." (Phục truyền 1:1). Sách này đóng vai trò như cầu nối giữa hành trình trong đồng vắng và cuộc chinh phục Ca-na-an, giữa thế hệ đã chết và thế hệ mới, giữa lời hứa và sự ứng nghiệm.
Sách Phục Truyền Luật Lệ Ký ghi lại những bài giảng cuối cùng của Môi-se cho dân Y-sơ-ra-ên tại đồng bằng Mô-áp, phía đông sông Giô-đanh, trước khi họ tiến vào Đất Hứa và trước khi ông qua đời (Phục truyền 1:1-5; 34:1-12). Thời điểm này diễn ra sau 40 năm lang thang trong đồng vắng. Gần như toàn bộ thế hệ ra khỏi Ai Cập, vì sự vô tín và phản loạn, đã ngã chết trong đồng vắng. Giờ đây, một thế hệ mới đang đứng trước cơ hội và thử thách. Môi-se, vị lãnh đạo và tiên tri vĩ đại, biết mình sẽ không được vào đất Ca-na-an (Phục truyền 3:23-27), đã dồn hết tâm huyết vào việc chuẩn bị tâm linh cho dân sự.
Về cấu trúc, sách có thể được xem như một "hiệp ước chính trị-tôn giáo" theo mô hình các hiệp ước của vua chúa (suzerainty treaties) trong vùng Cận Đông cổ đại. Cấu trúc này thường bao gồm: (1) Lời tựa (xác định các bên tham gia), (2) Lời mở đầu lịch sử (kể lại ân huệ của vua), (3) Các điều khoản (luật lệ), (4) Lời chúc phúc và rủa sả, (5) Các nhân chứng, và (6) Các điều khoản về việc lưu giữ và đọc hiệp ước. Sách Phục truyền phản ánh rõ ràng cấu trúc này, biến nó thành một giao ước long trọng giữa Đức Giê-hô-va và dân Ngài.
Sách có thể được chia thành ba bài giảng lớn của Môi-se, cùng với phần phụ lục:
1. Bài Giảng Thứ Nhất: Nhìn Lại Hành Trình (Chương 1-4)
Môi-se ôn lại lịch sử 40 năm qua, từ núi Si-na-i đến đồng bằng Mô-áp. Ông nhấn mạnh những thất bại do sự vô tín (ví dụ: sự kiện các thám tử - Phục truyền 1:19-46) và những chiến thắng nhờ sự tín thác nơi Chúa (ví dụ: chiến thắng hai vua Si-hôn và Óc - chương 2-3). Mục đích không phải để đổ lỗi, mà để rút ra bài học: "Hãy nhớ và chớ quên" (Phục truyền 4:9-10). Ông kết thúc bằng lời cảnh báo mạnh mẽ chống lại sự thờ hình tượng và khẳng định đặc tính độc nhất của Đức Chúa Trời Y-sơ-ra-ên: "Giê-hô-va là Đức Chúa Trời; chẳng có Đức Chúa Trời nào khác" (Phục truyền 4:35, 39).
2. Bài Giảng Thứ Hai: Nhắc Lại và Giải Thích Luật Pháp (Chương 5-26)
Đây là phần trọng tâm của sách. Môi-se bắt đầu bằng việc nhắc lại Mười Điều Răn (Phục truyền 5:6-21), nền tảng của giao ước. Ông trình bày điều răn trọng tâm, được gọi là "Shema" (שמע) trong Do Thái giáo: "Hỡi Y-sơ-ra-ên! hãy nghe: Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta là Giê-hô-va có một không hai. Ngươi phải hết lòng, hết ý, hết sức kính mến Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi" (Phục truyền 6:4-5). Chúa Giê-xu đã xác nhận đây là điều răn lớn nhất (Ma-thi-ơ 22:37-38).
Các chương tiếp theo triển khai các nguyên tắc này vào mọi mặt đời sống: thờ phượng (chương 12), tiên tri giả (chương 13), đồ ăn thanh sạch (chương 14), các kỳ lễ (chương 16), luật hình sự và dân sự (chương 19-22), luật hôn nhân và gia đình... Một tinh thần xuyên suốt là sự quan tâm đến người nghèo, kẻ mồ côi, người góa bụa và khách lạ (ví dụ: Phục truyền 10:18-19; 24:17-22). Luật pháp không chỉ là mệnh lệnh khô khan mà còn mang tính chăn dắt, nhằm tạo nên một cộng đồng công bình và thánh khiết.
3. Bài Giảng Thứ Ba: Lời Chúc Phúc và Rủa Sả – Sự Lựa Chọn Trọng Đại (Chương 27-30)
Đây là phần hùng hồn và cảm động nhất. Môi-se đặt trước dân sự hai con đường với hai kết cục rõ ràng: sự vâng lời dẫn đến sự sống, phước lành và sự thịnh vượng (Phục truyền 28:1-14); sự bất tuân dẫn đến sự chết, rủa sả và sự hủy diệt (Phục truyền 28:15-68). Ông kêu gọi: "Vậy, hãy chọn sự sống, hầu cho ngươi và dòng giống ngươi được sống" (Phục truyền 30:19). Giao ước này không chỉ dành cho thế hệ tại Mô-áp, mà còn bao hàm lời hứa về sự phục hồi nếu họ ăn năn sau khi sa ngã (Phục truyền 30:1-10).
4. Phần Kết: Sự Chuyển Giao và Qua Đời của Môi-se (Chương 31-34)
Môi-se công bố Giô-suê là người kế vị (Phục truyền 31:1-8), giao cuốn sách luật pháp cho các thầy tế lễ và truyền lệnh đọc nó công khai mỗi bảy năm (Phục truyền 31:9-13). Ông viết một bài ca làm chứng chống lại dân sự (chương 32) và chúc phúc cho từng chi phái (chương 33). Cuối cùng, từ trên đỉnh Nê-bô, Môi-se nhìn thấy Đất Hứa rồi qua đời, được chính Đức Chúa Trời chôn cất. Kinh Thánh chép: "Về sau, trong Y-sơ-ra-ên chẳng có tiên tri nào dấy lên giống như Môi-se" (Phục truyền 34:10).
1. Sự Độc Thần Tuyệt Đối và Tình Yêu Thương Trọn Vẹn: Phục truyền nhấn mạnh mãnh liệt rằng Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời duy nhất, chân thật và hằng sống. Việc thờ lạy bất cứ thần nào khác là sự phản bội giao ước (tội thờ hình tượng). Đáp lại sự độc nhất của Ngài, dân sự được kêu gọi yêu kính Ngài bằng cả tấm lòng (tiếng Hê-bơ-rơ: lebab - לֵבָב), cả linh hồn (tiếng Hê-bơ-rơ: nephesh - נֶפֶשׁ) và cả sức lực (Phục truyền 6:5). Tình yêu này phải được thể hiện qua sự vâng lời cụ thể.
2. Giao Ước và Sự Lựa Chọn: Nền tảng của mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và Y-sơ-ra-ên là giao ước. Động lực khởi đầu là tình yêu và ân điển của Đức Chúa Trời: "Chẳng phải bởi số nhiều của các ngươi hơn mọi dân khác mà Đức Giê-hô-va mến yêu và chọn các ngươi... nhưng ấy vì Đức Giê-hô-va thương yêu các ngươi" (Phục truyền 7:7-8). Dân sự được kêu gọi đáp lại ân điển đó bằng lòng trung tín. Giao ước này đặt trước họ một sự lựa chọn có ý thức và hệ quả nghiêm trọng.
3. Luật Pháp với Tấm Lòng Thương Xót: Trong khi sách Lê-vi Ký nhấn mạnh đến sự thánh khiết (sự tách biệt), Phục truyền nhấn mạnh đến hesed (חֶסֶד) - lòng thương xót, tình yêu thương thành tín trong giao ước. Luật pháp được đặt trong bối cảnh của một Đức Chúa Trời cứu chuộc và yêu thương, nhằm dẫn dắt dân sự sống xứng đáng với ơn cứu chuộc đó. Các luật về năm sa-bát (năm thứ bảy) và năm hân hỉ (năm thứ năm mươi) để giải phóng nô lệ và xóa nợ (Phục truyền 15) là minh chứng rõ ràng.
Sách Phục truyền Luật lệ Ký không phải là một văn bản cổ xưa vô hồn, mà là Lời hằng sống của Đức Chúa Trời, có sức mạnh dạy dỗ, bẻ trách, sửa trị và dạy người trong sự công bình (2 Ti-mô-thê 3:16). Dưới đây là một số ứng dụng thiết thực:
1. Bài Học về Lòng Biết Ơn và Ghi Nhớ: Trước mỗi bước ngoặt mới, Cơ Đốc nhân cần nhìn lại hành trình đức tin của mình. Chúng ta dễ quên những phép lạ, sự chu cấp và sự nhẫn nại của Chúa. Hãy thường xuyên "nhớ lại" (Phục truyền 8:2) và kể cho thế hệ sau nghe về những việc quyền năng Ngài đã làm (Phục truyền 6:20-25). Việc giữ nhật ký thiêng liêng hoặc chia sẻ chứng đạo là cách thực hành tốt.
2. Yêu Chúa Trọn Vẹn – Nền Tảng của Mọi Sự Vâng Lời: Chúa Giê-xu đã trích dẫn Phục truyền 6:5 như điều răn lớn nhất. Mọi sự phục vụ, cống hiến, và vâng phục của chúng ta phải bắt nguồn từ tình yêu chân thành với Chúa, không phải từ hình thức, thói quen hay sự ép buộc. Hãy tự hỏi: Tình yêu của tôi đối với Chúa có đang là động lực chính cho mọi quyết định và hành động không?
3. Lựa Chọn Khôn Ngoan Mỗi Ngày: Phục truyền đặt ra nguyên tắc "sự vâng lời dẫn đến sự sống, sự bất tuân dẫn đến sự chết". Trong Tân Ước, sự "sống" và "chết" này còn mang ý nghĩa thuộc linh sâu xa hơn (Rô-ma 6:23). Mỗi ngày, chúng ta đứng trước vô số lựa chọn nhỏ: chọn tha thứ hay oán giận, chọn chân thật hay dối trá, chọn đầu tư cho thuộc linh hay cho xác thịt. Mỗi lựa chọn đều đưa ta đến gần hơn với "phước lành" (sự hiện diện và ân điển của Chúa) hoặc "rủa sả" (sự xa cách và hậu quả tội lỗi).
4. Sống Công Bình và Yêu Thương Người Lân Cận: Tinh thần quan tâm đến người yếu thế, người nghèo khó và kẻ bị trịch thượng trong sách Phục truyền chính là sự chuẩn bị cho điều răn "yêu người lân cận như mình" (Lê-vi Ký 19:18). Cơ Đốc nhân được kêu gọi không chỉ nói về tình yêu, mà phải thể hiện nó qua hành động thiết thực, công bình trong xã hội.
5. Vai Trò của Lời Chúa và Sự Dạy Dỗ Gia Đình: Mệnh lệnh "phải ghi tạc các lời nầy trong lòng... phải dạy cho con cái ngươi" (Phục truyền 6:6-7) vẫn còn nguyên giá trị. Việc đọc, suy ngẫm, học thuộc và truyền đạt Lời Chúa cho con cháu là trách nhiệm hàng đầu của mỗi gia đình Cơ Đốc. Đây là nền tảng để đức tin được bền vững qua các thế hệ.
Sách Phục Truyền Luật Lệ Ký là tiếng vọng từ đồng bằng Mô-áp, vọng đến tận thế hệ chúng ta ngày nay. Nó là lời nhắc nhở nghiêm túc về trách nhiệm của một dân tộc được Đức Chúa Trời kêu gọi và cứu chuộc. Nó chỉ ra con đường sự sống thông qua sự vâng lời xuất phát từ tình yêu. Đối với Cơ Đốc nhân sống dưới ân điển của Tân Ước, chúng ta không còn bị ràng buộc bởi từng chi tiết của luật pháp Môi-se (Rô-ma 6:14; Ga-la-ti 3:24-25), nhưng những nguyên tắc thuộc linh và đạo đức trong đó vẫn là kim chỉ nam. Chúa Giê-xu Christ, Đấng mà Phục truyền đã báo trước qua lời tiên tri về một Đấng Tiên Tri như Môi-se (Phục truyền 18:15-19 - Công vụ 3:22-23), chính là sự ứng nghiệm và là hiện thân của tình yêu thương và sự vâng phục trọn vẹn dành cho Đức Chúa Cha. Trong Ngài, chúng ta tìm thấy năng lực để yêu mến Đức Chúa Trời hết lòng và bước đi trong sự vâng phục đem lại sự sống thật.
Hãy để tiếng gọi của Môi-se vang vọng trong tâm hồn chúng ta: "Hãy chọn sự sống!" Sự lựa chọn đó được thực hiện mỗi ngày khi chúng ta quyết định vâng theo tiếng phán của Đấng Christ và bước đi trong tình yêu thương của Ngài.