Kho Báu Trong Bình Đất: Ý Nghĩa Thần Học và Ứng Dụng Thực Tiễn Từ 2 Cô-rinh-tô 4:7
Trong hành trình đức tin, mỗi Cơ Đốc nhân đều trải nghiệm sự căng thẳng giữa ơn gọi cao trọng và thực tại yếu đuối của chính mình. Sứ đồ Phao-lô, qua trải nghiệm chức vụ đầy thử thách, đã đúc kết một chân lý sâu sắc và an ủi trong 2 Cô-rinh-tô 4:7: “Vả, chúng tôi đựng của báu nầy trong chậu bằng đất, hầu cho tỏ quyền phép lớn dường ấy là bởi Đức Chúa Trời, mà chẳng phải bởi chúng tôi.” Hình ảnh “kho báu trong bình đất” không chỉ là một ẩn dụ văn chương, mà là một giáo lý nền tảng về bản chất của sự cứu rỗi, chức vụ và đời sống trong Đấng Christ. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá ý nghĩa của hình ảnh này trong bối cảnh nguyên văn, ngôn ngữ gốc, và những áp dụng thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.
I. Bối Cảnh và Cấu Trúc Của 2 Cô-rinh-tô 4
Để thấu hiểu câu 7, chúng ta phải đặt nó trong dòng chảy lập luận của Phao-lô. Thư 2 Cô-rinh-tô được viết trong bối cảnh Phao-lô phải bảo vệ chức vụ sứ đồ chân chính của mình trước những “sứ đồ siêu hạng” giả mạo ở Cô-rinh-tô, những người chỉ trích ông vì ngoại hình, tài hùng biện và những khổ nạn ông gánh chịu (2 Cô 10:10). Từ chương 3 đến chương 4, Phao-lô trình bày một sự tương phản mạnh mẽ:
- Chức Vụ Của Sự Công Bình (3:9) và Sự Sống (3:6): Đây là chức vụ của giao ước mới, được vinh hiển hơn giao ước cũ (luật pháp), được viết bằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời trên bảng lòng thịt (3:3).
- Chúng Ta Phản Chiếu Sự Vinh Hiển của Chúa (3:18): Mục tiêu của Cơ Đốc nhân là được biến hóa trở nên giống như hình ảnh Chúa, từ vinh hiển đến vinh hiển.
- Rao Giảng Đấng Christ là Chúa (4:5): Trọng tâm tuyệt đối của chức vụ là Đấng Christ, không phải bản thân người rao giảng.
- Đức Chúa Trời Làm Cho Sự Sáng Soi Trong Lòng Chúng Ta (4:6): Đây là sự tái hiện công trình sáng thế, khi Đức Chúa Trời phán: “Sự sáng hãy soi!” (Sáng 1:3). Sự sáng này là “sự vinh hiển của Đức Chúa Trời sáng chói trong mặt Đức Chúa Jêsus Christ.”
Chính tại cao trào của luận điểm về “sự sáng vinh hiển” này, Phao-lô đưa ra tuyên bố ở câu 7. “Kho báu” (θησαυρός – *thēsauros*) chính là sự vinh hiển của Đức Chúa Trời trong mặt Đức Chúa Jêsus Christ, là Tin Lành, là chân lý và quyền năng cứu rỗi. Kho báu này được đặt vào trong “bình đất” (ὀστρακίνοις σκεύεσιν – *ostrakinois skeuesin*), một cụm từ chỉ những đồ dùng thông thường, rẻ tiền, dễ vỡ, làm từ đất nung – biểu tượng cho thân thể hay nhân tính yếu đuối, hay chết của con người.
II. Giải Nghĩa Hình Ảnh “Kho Báu” và “Bình Đất”
1. Kho Báu (Thēsauros): Trong tiếng Hy Lạp, từ này không chỉ đơn thuần là “của báu” mà còn chỉ nơi chứa đựng của cải. Điều này càng làm nổi bật sự nghịch lý: “kho chứa” thật sự chính là Đấng Christ và Tin Lành, còn “vật chứa” bên ngoài (chúng ta) lại là thứ tầm thường. Kho báu này bao gồm: - Chính Đấng Christ: “Sự vinh hiển của Đức Chúa Trời… trong mặt Đức Chúa Jêsus Christ” (c.6). Ngài là hình ảnh của Đức Chúa Trời vô hình (Cô-lô-se 1:15). - Tin Lành Cứu Rỗi: Lẽ mầu nhiệm đã được giấu kín từ đời trước, nay được bày tỏ (Cô-lô-se 1:26-27). - Quyền Năng Biến Đổi của Thánh Linh: Thánh Linh ban sự sống và biến đổi chúng ta (2 Cô 3:6, 18). - Sự Sáng và Chân Lý: Sự soi dẫn để nhận biết Đức Chúa Trời (c.6).
2. Bình Đất (Ostrakinois Skeuesin): “Bình đất” (chậu bằng đất) là hình ảnh sống động về sự yếu đuối, tạm bợ và hèn mọn của con người. Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Hebrew), có sự liên tưởng mạnh mẽ từ Sáng-thế Ký 2:7: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người.” Con người xuất thân từ bụi đất (עָפָר – ‘aphar). Phao-lô liệt kê những biểu hiện của “bình đất” trong chính đời sống và chức vụ ông:
- Bị ép đủ đường nhưng không cùng đường (c.8).
- Bối rối nhưng không tuyệt vọng (c.8).
- Bị bắt bớ nhưng không bị bỏ rơi (c.9).
- Bị quật ngã nhưng không bị tiêu diệt (c.9).
- Luôn mang trong thân thể “sự chết của Đức Chúa Jêsus” (c.10).
- Thân thể hay chết bị hao mòn (c.16).
Điểm then chốt là Phao-lô không tìm cách che giấu hay xóa bỏ thực tại “bình đất”. Ông thừa nhận nó cách thẳng thắn. Nhưng ôu không dừng lại ở đó; ôu chỉ ra rằng chính trong sự yếu đuối đó, quyền năng của Đức Chúa Trời được bày tỏ cách trọn vẹn nhất.
III. Mục Đích Thần Học: “Hầu Cho Tỏ Quyền Phép… Là Bởi Đức Chúa Trời”
Mục đích của sự tương phản nghịch lý này được Phao-lô nêu rõ: “hầu cho tỏ quyền phép lớn dường ấy là bởi Đức Chúa Trời, mà chẳng phải bởi chúng tôi.” Cụm từ “hầu cho” (ἵνα – *hina*) chỉ mục đích tối hậu. Đức Chúa Trời cố ý chọn một phương pháp dường như nghịch lý để: - Ngăn Chặn Sự Tự Kiêu: Nếu kho báu được chứa trong “bình vàng” (tài năng, sự khôn ngoan, vẻ đẹp con người), vinh quang sẽ thuộc về con người. Bình đất nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta chỉ là người quản lý, đầy tớ của kho báu (1 Cô 4:1, 7). - Bày Tỏ Bản Chất của Quyền Năng Thánh: Quyền năng của Đức Chúa Trời (δύναμις – *dynamis*) được hoàn tất trong sự yếu đuối (2 Cô 12:9). Đây không phải là quyền lực ép buộc, mà là quyền năng nâng đỡ, gìn giữ và khiến sự sống vượt qua sự chết. - Làm Chứng Cho Sự Sống Lại: Sự sống của Đức Chúa Jêsus được tỏ ra trong thân thể hay chết của chúng ta (2 Cô 4:10-11). Đây là nguyên lý Phục Sinh: sự sống từ cõi chết. Bình đất có thể nứt, nhưng kho báu bên trong thì bất diệt.
Nguyên tắc này được minh họa trọn vẹn nhất trong chính cuộc đời Chúa Giê-xu. Ngài, là Đức Chúa Trời vinh hiển, đã “tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ” (Phi-líp 2:7), sinh ra trong thân thể con người yếu đuối. Sự vinh hiển của Ngài chỉ được bày tỏ trọn vẹn qua thập tự giá và sự phục sinh.
IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Chân lý “kho báu trong bình đất” không chỉ dành cho các sứ đồ, mà cho mọi tín hữu đã nhận lãnh Đấng Christ (Ga-la-ti 2:20). Dưới đây là những áp dụng thiết thực:
1. Sống Với Sự Khiêm Nhường và Lòng Biết Ơn Thực Sự: Chúng ta cần thường xuyên nhắc nhở mình rằng mọi điều tốt lành, mọi ân tứ, mọi thành quả trong chức vụ đều đến từ “kho báu” là Đấng Christ, chứ không phải từ “bình đất” là chúng ta. Điều này giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng phải tỏ ra hoàn hảo và khỏi cạm bẫy của sự so sánh, ganh ghét.
2. Tìm Kiếm Vinh Quang Cho Đức Chúa Trời, Không Phải Cho Bản Thân: Trong mọi việc làm, lời nói, mục đích tối thượng phải là “hầu cho tỏ… bởi Đức Chúa Trời.” Cầu nguyện, làm việc, phục vụ với tâm tình hướng về Ngài, tin rằng Ngài sẽ dùng những điều nhỏ bé, yếu đuối của chúng ta để làm vinh hiển Danh Ngài.
3. Can Đảm Trong Sự Yếu Đuối và Thất Bại: Thay vì chán nản vì những vết nứt, giới hạn, tội lỗi hay thất bại của mình (bình đất), chúng ta học phó thác chúng cho Chúa. Như Phao-lô nói: “Vậy tôi vì Đấng Christ đành chịu trong sự yếu đuối… Vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ” (2 Cô 12:10). Chính qua những vết nứt ấy, ánh sáng của kho báu bên trong mới có thể rọi ra ngoài.
4. Trung Tín Rao Truyền Tin Lành Dù Bất Toàn: Chúng ta không cần phải đợi đến khi mình “đủ giỏi”, “đủ thánh thiện” mới dám chia sẻ về Chúa. Hãy trung tín rao truyền kho báu Tin Lành bằng chính con người thật, yếu đuối nhưng được Chúa biến đổi của mình. Sức thuyết phục nằm ở nội dung của kho báu (Đấng Christ), không nằm ở vẻ ngoài của cái bình.
5. Nhìn Nhận Người Khác Bằng Con Mắt Của Ân Điển: Chúng ta cũng phải nhớ rằng anh chị em mình cũng là “bình đất” chứa đựng kho báu của Chúa. Điều này dạy chúng ta phải tôn trọng, kiên nhẫn và yêu thương nhau, nhìn xuyên qua những khiếm khuyết bên ngoài để thấy công việc của Đấng Christ trong họ.
V. Kết Luận: Sự Vinh Hiển Thuộc Về Đức Chúa Trời
Hình ảnh “kho báu trong bình đất” trong 2 Cô-rinh-tô 4:7 là một lời tuyên bố đầy an ủi và giải phóng. Nó vạch trần sự giả hình của việc tôn vinh con người và đặt niềm hy vọng của chúng ta đúng chỗ: vào quyền năng và ân điển của Đức Chúa Trời. Sự yếu đuối của chúng ta không phải là chướng ngại cuối cùng cho công việc Chúa; trái lại, nó chính là khung cảnh mà Ngài yêu thích để biểu lộ quyền năng phục sinh của Ngài.
Cuối cùng, hình ảnh này hướng chúng ta đến sự hoàn tất vinh hiển. Bình đất này rồi sẽ bị phá vỡ (sự chết), nhưng kho báu bên trong – sự sống đời đời trong Đấng Christ – sẽ được cất vào nơi vĩnh cửu. Như Phao-lô kết luận: “Vì chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất… bị phá hủy, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời… Đức Chúa Trời đã sắm sẵn cho chúng ta sự đó” (2 Cô 5:1, 5). Cho đến ngày ấy, chúng ta bước đi bằng đức tin, không bằng mắt thấy (2 Cô 5:7), tin chắc rằng Đấng đã giao kho báu cho chúng ta cũng sẽ đủ quyền năng gìn giữ chúng ta cho đến cuối cùng.
“Hỡi Đức Giê-hô-va, quyền năng, quyền thế, vinh hiển, khải hoàng và oai nghi đều thuộc về Ngài… Vì mọi vật trên trời và dưới đất đều thuộc về Ngài. Đức Giê-hô-va ôi! nước thuộc về Ngài; Ngài được tôn cao làm Chúa tể của muôn vật.” (1 Sử ký 29:11).