Phước Hạnh Toronto
Trong hành trình đức tin của Hội Thánh toàn cầu, đã có những giai đoạn được đánh dấu bởi những sự thức tỉnh hoặc những làn sóng được cho là sự hà hơi đặc biệt của Đức Thánh Linh. Một trong những hiện tượng gây nhiều tranh luận nhất vào cuối thế kỷ 20 là “Phước Hạnh Toronto” (Toronto Blessing), thường được nhắc đến trong các cộng đồng Tin Lành đặc biệt là ở mảng Ngũ Tuần và Ân Tứ. Là một nhà nghiên cứu Kinh Thánh Tin Lành, chúng ta cần xem xét hiện tượng này dưới ánh sáng của Lời Chúa, với tấm lòng tôn trọng sự chủ quyền của Đức Thánh Linh nhưng cũng luôn “thử cho biết các thần có phải đến bởi Đức Chúa Trời chăng” (I Giăng 4:1).
I. Nguồn Gốc và Biểu Hiện của Phước Hạnh Toronto
“Phước Hạnh Toronto” là tên gọi xuất phát từ một loạt các buổi nhóm tại Nhà thờ Airport Vineyard (nay là Toronto Airport Christian Fellowship) ở Toronto, Canada, bắt đầu từ tháng 1 năm 1994 dưới sự dẫn dắt của Mục sư John Arnott. Hiện tượng này được mô tả là một “sự đổ đầy mới” hoặc “làn sóng mới” của Đức Thánh Linh, với các biểu hiện thể chất đặc trưng như:
- Cười thánh (Holy Laughter): Các tín hữu cười không kiểm soát được, đôi khi kéo dài hàng giờ.
- Ngã trong Thánh Linh (Slain in the Spirit): Các tín hữu ngã xuống sàn nhà, trong trạng thái bất tỉnh hoặc mê man.
- Gầm thét, khóc lóc, hoặc các hành động bắt chước động vật (như gầm gừ như sư tử).
- Cảm giác “điện giật” hoặc “hơi nóng” lan tỏa khắp cơ thể.
Những buổi nhóm này đã thu hút hàng trăm ngàn người từ khắp nơi trên thế giới đổ về Toronto để “kinh nghiệm” và mang “phước hạnh” này về Hội thánh địa phương của họ. Những người ủng hộ xem đây là một sự thức tỉnh lớn, một công việc mới lạ và quyền năng của Đức Thánh Linh để đem lại sự chữa lành, giải phóng và vui mừng cho con dân Chúa.
II. Phân Tích Dưới Ánh Sáng Kinh Thánh
Để đánh giá bất kỳ kinh nghiệm thuộc linh nào, tiêu chuẩn tối cao và duy nhất phải là Kinh Thánh. Chúng ta không phủ nhận rằng Đức Chúa Trời là Đấng toàn năng và có thể hành động theo bất kỳ cách nào Ngài muốn. Tuy nhiên, Kinh Thánh đã mặc khải đầy đủ về bản tính, đường lối và mục đích của Ngài, và mọi kinh nghiệm phải được đối chiếu với Lẽ Thật đã được bày tỏ.
1. Các Biểu Hiện Lạ Trong Kinh Thánh: Có Tiền Lệ Không?
Người ủng hộ Phước Hạnh Toronto thường viện dẫn một số phân đoạn Kinh Thánh để biện minh cho các biểu hiện thể chất:
- II Sử-ký 5:13-14: Khi đền thờ được cung hiến, “mây bèn đầy nhà… các thầy tế lễ… chẳng ai có thể đứng mà hầu việc được.” Đây là sự hiện diện vinh quang của Đức Giê-hô-va, khiến con người không thể đứng vững. Điểm then chốt ở đây là sự thờ phượng tập trung vào Chúa và sự vinh hiển của Ngài đầy dẫy nơi thánh.
- Ê-xê-chi-ên 1:28, Đa-ni-ên 8:17, 10:8-9: Các tiên tri ngã sấp mặt xuống đất khi thấy khải tượng về sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Hành động này là phản ứng tự nhiên đầy kính sợ trước thực tại thánh khiết cao cả, không phải là trạng thái bị “đánh ngã” một cách cơ học.
- Công vụ 2:13: Một số người nhạo báng các môn đồ vào ngày Lễ Ngũ Tuần, cho rằng họ “đầy rượu mới”. Điều này có thể gợi đến sự phấn khích, nhưng trọng tâm của phân đoạn này là sự rao giảng về Chúa Giê-xu Christ và quyền năng biến đổi ngôn ngữ (câu 11), chứ không phải là các biểu hiện thể chất lạ.
- Công vụ 9:3-4: Sau-lơ ngã xuống đất khi gặp Chúa Giê-xu phục sinh trên đường đến Đa-mách. Đây là một cuộc gặp gỡ cá nhân, trực tiếp với Đấng Christ, dẫn đến sự hoán cải và kêu gọi sứ đồ, không phải là một hiện tượng tập thể lặp đi lặp lại.
Như vậy, trong khi Kinh Thánh ghi nhận các phản ứng thể chất mãnh liệt trước sự hiện diện của Đức Chúa Trời, chúng luôn gắn liền một cách rõ ràng với mặc khải về Ngài, về Đấng Christ, hoặc với sứ điệp tiên tri quan trọng, chứ không phải là những kinh nghiệm chỉ để tìm kiếm cảm xúc hoặc cảm giác lạ.
2. Tiêu Chuẩn Thử Các Linh: Trọng Tâm Là Chúa Giê-xu Christ
Sứ đồ Giăng đưa ra tiêu chuẩn vàng: “Hỡi kẻ rất yêu dấu, chớ tin cậy mọi thần, nhưng hãy thử cho biết các thần có phải đến bởi Đức Chúa Trời chăng; vì có nhiều tiên tri giả đã hiện ra trong thiên hạ” (I Giăng 4:1). Tiêu chuẩn thử nghiệm then chốt được nêu ngay sau đó: “Bởi điều nầy, hãy nhận biết Thánh Linh của Đức Chúa Trời: phàm thần nào xưng Đức Chúa Jêsus Christ lấy xác thịt mà ra đời, thần đó là bởi Đức Chúa Trời” (I Giăng 4:2).
Câu hỏi đặt ra cho Phước Hạnh Toronto là: Trọng tâm của các buổi nhóm này là gì? Có phải là Chúa Giê-xu Christ, là Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, chịu chết trên thập tự giá vì tội lỗi chúng ta và sống lại theo Kinh Thánh không? Hay trọng tâm là những kinh nghiệm lạ, cảm giác phấn chấn, và các hiện tượng thể chất? Một công việc thực sự của Đức Thánh Linh luôn luôn tôn cao Chúa Giê-xu Christ (Giăng 16:14), đưa người ta đến sự ăn năn tội, sự thánh khiết và sự vâng phục Lời Chúa.
3. Trật Tự và Sự Tự Chủ: Một Trái Của Thánh Linh
Kinh Thánh liệt kê “trái của Thánh Linh” trong Ga-la-ti 5:22-23: “yêu thương, vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ”. Từ “tiết độ” (tiếng Hy Lạp: egkrateia) có nghĩa là sự tự chủ, kỷ luật bản thân, làm chủ những dục vọng và cảm xúc. Một công việc của Đức Thánh Linh sẽ sản sinh ra sự tự chủ, chứ không phải là sự mất kiểm soát hành vi và ý thức một cách tập thể. Trong I Cô-rinh-tô 14, khi nói về việc sử dụng các ân tứ trong Hội thánh, Sứ đồ Phao-lô nhấn mạnh nguyên tắc: “Vả, Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa của sự loạn lạc, bèn là của sự hòa bình” (câu 33). Mọi sự phải được làm cách “phải phép và theo thứ tự” (câu 40). Các biểu hiện mất kiểm soát như cười không dứt hoặc gầm gừ có thực sự phản ánh “trật tự” và “tự chủ” này không?
4. Quyền Năng và Mục Đích: Xây Dựng Hay Phô Trương?
Ân tứ và quyền năng của Đức Thánh Linh được ban cho với mục đích rõ ràng: “Ấy cũng là Ngài cho người nầy làm sứ đồ, kẻ kia làm tiên tri, người khác làm thầy giảng Tin Lành, kẻ khác nữa làm mục sư và giáo sư, để các thánh đồ được trọn vẹn về công việc của chức dịch và sự gây dựng thân thể Đấng Christ” (Ê-phê-sô 4:11-12). Mục đích là sự gây dựng (oikodomē) – xây dựng Hội thánh, trang bị các thánh đồ, đưa họ đến sự trưởng thành trong đức tin và sự hiệp một. Công việc của Thánh Linh có đem lại sự trưởng thành thuộc linh lâu dài, sự hiểu biết Kinh Thánh sâu sắc hơn, lòng yêu mến Chúa và Hội thánh mãnh liệt hơn không? Hay nó chỉ tạo ra sự phấn khích nhất thời và sự phụ thuộc vào những “trải nghiệm” cảm xúc mới lạ?
III. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Từ việc nghiên cứu hiện tượng Phước Hạnh Toronto dưới ánh sáng Kinh Thánh, chúng ta rút ra những bài học và nguyên tắc ứng dụng quý báu cho đời sống đức tin cá nhân và Hội thánh:
- Tìm Kiếm Chúa, Không Tìm Kiếm Kinh Nghiệm: Mục tiêu của chúng ta là biết chính Chúa, yêu mến Ngài và vâng phục Ngài. Đức Thánh Linh được sai đến để dẫn chúng ta vào mọi lẽ thật (Giăng 16:13), là Lẽ Thật về Chúa Giê-xu Christ. Hãy để Lời Chúa (Kinh Thánh) là nền tảng và la bàn cho mọi trải nghiệm thuộc linh.
- Nhận Biết Trái Của Thánh Linh: Thước đo sự đầy dẫy Đức Thánh Linh thực sự không phải là những biểu hiện lạ, mà là sự hiện diện ngày càng đầy trọn của chín bông trái Thánh Linh trong đời sống chúng ta (Ga-la-ti 5:22-23). Một đời sống yêu thương, vui mừng thánh khiết, bình an, nhịn nhục… mới là bằng chứng sống động về quyền năng biến đổi của Chúa.
- Giữ Sự Tỉnh Thức và Phân Biệt: Chúng ta được kêu gọi phải “thử cho biết” (I Giăng 4:1). Điều này đòi hỏi sự trưởng thành trong hiểu biết Lời Chúa. Hãy cầu nguyện xin Chúa ban sự khôn ngoan để phân biệt, và can đảm gắn bó với Lẽ Thật ngay cả khi nó trái ngược với những trào lưu phổ biến.
- Ưu Tiên Sự Gây Dựng và Hiệp Một: Mọi sự trong Hội thánh phải nhằm mục đích gây dựng thân thể Đấng Christ (Ê-phê-sô 4:12). Bất cứ điều gì gây chia rẽ, tạo nên tinh thần bè đảng (“chúng tôi có kinh nghiệm đặc biệt hơn”), hoặc làm sao lãng khỏi sứ điệp trọng tâm của Phúc Âm, cần được xem xét cách thận trọng.
- Khao Khát Sự Vui Mừng Thánh Khiết: Sự vui mừng là một phần của trái Thánh Linh. Niềm vui thực sự trong Chúa là sức mạnh của chúng ta (Nê-hê-mi 8:10). Niềm vui này bắt nguồn từ sự cứu rỗi, sự hiện diện của Chúa và sự bình an với Ngài, chứ không phải từ một trạng thái kích động cảm xúc nhất thời.
Kết Luận
“Phước Hạnh Toronto” đại diện cho một chương trong lịch sử Hội thánh mà ở đó, sự khao khát được trải nghiệm quyền năng và sự hiện diện của Đức Chúa Trời là rất chân thật. Tuy nhiên, lịch sử cũng cho thấy những hiểm nguy khi đặt kinh nghiệm cá nhân lên trên thẩm quyền của Kinh Thánh, và khi thay thế trọng tâm là Chúa Giê-xu Christ và thập tự giá bằng những cảm giác và hiện tượng lạ.
Lời cảnh báo của Sứ đồ Phao-lô vẫn còn nguyên giá trị cho chúng ta ngày nay: “Vì tôi đã đoán định rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus Christ, và Đức Chúa Jêsus Christ bị đóng đinh trên cây thập tự” (I Cô-rinh-tô 2:2). Phước hạnh lớn nhất và trọn vẹn nhất mà mọi tín hữu cần tìm kiếm không phải ở Toronto hay bất kỳ nơi đặc biệt nào, mà là ở trong mối tương giao cá nhân với Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng đã ban Thánh Linh của Ngài cho mọi kẻ tin (Công vụ 2:38). Hãy để chúng ta luôn là những Cơ Đốc nhân chân chính, “lấy lòng yêu mến nói ra lẽ chân thật” (Ê-phê-sô 4:15), bám vững vào Lời hằng sống và luôn hướng về Chúa, là nguồn phước hạnh đích thực và vĩnh cửu.