Đức Chúa Trời Công Bình Có Nghĩa Là Gì?
Trong một thế giới đầy rẫy sự bất công, bất bình đẳng và tội lỗi, khái niệm về sự công bình trở thành một điểm tựa tinh thần quan trọng. Đối với Cơ Đốc nhân, nền tảng cho mọi sự hiểu biết về công lý bắt nguồn từ chính bản tính của Đức Chúa Trời. Khi tuyên bố “Đức Chúa Trời là công bình”, chúng ta không chỉ nói về một thuộc tính trong nhiều thuộc tính của Ngài, mà còn nói đến chính cốt lõi của sự hiện hữu và cách Ngài tương tác với công trình sáng tạo của mình. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá ý nghĩa thần học phong phú của sự công bình Đức Chúa Trời, dựa trên nền tảng Kinh Thánh, giải nghĩa từ ngữ gốc, và đúc kết những ứng dụng thiết thực cho đời sống đức tin.
Trong tư tưởng hiện đại, “công bình” (justice) thường bị giới hạn trong phạm trù pháp lý: sự phân xử đúng sai dựa trên luật lệ. Tuy nhiên, khái niệm công bình của Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh rộng lớn và sâu sắc hơn nhiều. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ chính được dùng là **“צֶדֶק” (tsedeq)** và **“מִשְׁפָּט” (mishpat)**.
- “Tsedeq” nhấn mạnh đến tiêu chuẩn đúng đắn, sự ngay thẳng, tình trạng công chính. Nó mô tả điều gì đó đúng theo một tiêu chuẩn tuyệt đối, và tiêu chuẩn đó chính là bản tính thánh khiết của Đức Chúa Trời. “Vì Đức Giê-hô-va là công bình; Ngài yêu sự công bình” (Thi Thiên 11:7).
- “Mishpat” thường chỉ sự phán xét, phán quyết, hoặc hành động thi hành công lý. Nó là sự ứng dụng thực tế của *tsedeq* vào trong các mối quan hệ và xã hội.
Trong Tân Ước, từ Hy Lạp chính là **“δικαιοσύνη” (dikaiosunē)**, mang ý nghĩa về tình trạng được xưng công bình, sự ngay thẳng, và hành vi đúng đắn. Chúa Giê-xu phán: “Phước cho những kẻ đói khát sự công bình, vì sẽ được no đủ!” (Ma-thi-ơ 5:6). Tóm lại, công bình của Đức Chúa Trời là sự hoàn hảo trong bản tính Ngài, khiến Ngài luôn hành động cách ngay thẳng, đúng đắn, và trung tín với chính mình cùng những lời hứa của Ngài.
Sự công bình không phải là một quy tắc bên ngoài mà Đức Chúa Trời tuân theo; đó là chính Ngài. “Công bình và ngay thẳng là nền của ngai Chúa” (Thi Thiên 89:14). Ngai vàng biểu trưng cho quyền tể trị và cai quản của Ngài. Nền tảng của sự cai trị đó là công bình và chánh trực (*mishpat* và *tsedeq*). Điều này có nghĩa:
- Ngài hoàn toàn vô tư: “Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi là Đức Chúa Trời của các thần, Chúa của các chúa, tức là Đức Chúa Trời rất lớn, có quyền năng và đáng sợ, không thiên vị ai, chẳng nhận của hối lộ” (Phục Truyền 10:17).
- Ngài yêu điều đúng và ghét điều sai: Sự phân biệt đạo đức của Ngài là tuyệt đối. “Hỡi kẻ yêu mến Đức Giê-hô-va, hãy ghét sự ác” (Thi Thiên 97:10a).
- Ngài trung tín với các giao ước: Sự công bình của Ngài cũng thể hiện trong việc Ngài giữ lời hứa. Dân Y-sơ-ra-ên phạm tội, nhưng Đức Chúa Trời vẫn không hủy bỏ giao ước của Ngài vì cớ Danh Ngài (Ê-xê-chi-ên 36:22). Đây là “sự công bình của đức tin” (Rô-ma 3:22) – Ngài hành xử trung tín với lời hứa cứu rỗi.
Vì Đức Chúa Trời thánh khiết và công bình, Ngài không thể làm ngơ trước tội lỗi. “Vì Ngài là Đấng thánh, có mắt trong sạch chẳng từng thấy sự dữ, chẳng có thể nhìn được sự trái ngược” (Ha-ba-cúc 1:13a). Sự công bình của Ngài đòi hỏi một sự đáp trả thích đáng đối với sự vi phạm. Đây là tin xấu cho nhân loại sa ngã: “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 3:23). Tiền công của tội lỗi là sự chết (Rô-ma 6:23a). Mỗi cá nhân đều đáng chịu sự phán xét công bình của Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh đầy dẫy những minh họa về sự phán xét công bình này, từ trận nước lụt thời Nô-ê (Sáng Thế Ký 6-9) đến sự sụp đổ của Sô-đôm và Gô-mô-rơ (Sáng Thế Ký 19). Tuy nhiên, cần hiểu rằng sự phán xét của Đức Chúa Trời không bao giờ là độc đoán hay độc ác; nó là hệ quả chính đáng của sự chối bỏ tiêu chuẩn thánh khiết của Ngài.
Đây là mầu nhiệm trọng tâm của Phúc Âm và là điểm sáng nhất để hiểu về sự công bình của Đức Chúa Trời. Làm thế nào một Đức Chúa Trời công bình có thể tha thứ cho tội nhân mà không vi phạm chính bản tính công bình của Ngài? Câu trả lời nằm ở thập tự giá của Chúa Giê-xu Christ.
Sứ đồ Phao-lô giải thích điều này cách rõ ràng: “Vì mọi người đều đã phạm tội... và họ nhờ ân điển Ngài mà được xưng công bình nhưng không, bởi sự chuộc tội đã làm trọn trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Đấng Đức Chúa Trời đã lập làm của lễ chuộc tội, bởi đức tin trong huyết Đấng ấy” (Rô-ma 3:23-25). Từ “của lễ chuộc tội” trong tiếng Hy Lạp là **“ἱλαστήριον” (hilastērion)**, có nghĩa là nơi chuộc tội, vật chuộc tội. Nó chỉ về nắp thi ân trên hòm giao ước, nơi huyết sinh tế được rưới để chuộc tội cho dân chúng (Lê-vi Ký 16:14-15).
Tại thập tự giá, Chúa Giê-xu trở thành **“hilastērion”** của chúng ta. Sự công bình của Đức Chúa Trời được thỏa mãn một cách trọn vẹn khi cơn thịnh nộ của Ngài đối với tội lỗi đổ trên Chúa Giê-xu, Đấng vô tội, thay cho chúng ta. “Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời” (2 Cô-rinh-tô 5:21).
Như vậy, thập tự giá không phải là sự từ bỏ công bình của Đức Chúa Trời, mà là sự bày tỏ vinh hiển nhất của công bình Ngài. Tại đó, **công bình (justice)** và **ân điển (grace)** gặp nhau (Thi Thiên 85:10). Ân điển không bỏ qua tội lỗi; ân điển cung ứng một Đấng chịu thay hình phạt. Đây là “sự công bình của Đức Chúa Trời bởi đức tin Đức Chúa Jêsus Christ cho mọi người nào tin” (Rô-ma 3:22).
Hiểu biết về sự công bình của Đức Chúa Trời không phải chỉ là kiến thức thần học suông, mà phải biến đổi cách chúng ta sống.
- Ăn năn và tin cậy nơi sự công bình của Đấng Christ: Nhận biết rằng chúng ta không thể đứng vững trước sự công bình thánh của Đức Chúa Trời bằng chính sự công bình của mình (Ê-sai 64:6). Sự đáp ứng đầu tiên là chạy đến với Chúa Giê-xu, Đấng đã trở nên sự công bình của chúng ta (1 Cô-rinh-tô 1:30).
- Thờ phượng với lòng biết ơn sâu xa: Mỗi lần dự Tiệc Thánh, chúng ta nhớ rằng chén nầy là “giao ước mới trong huyết” Ngài (1 Cô-rinh-tô 11:25), bằng chứng của sự công bình và ân điển giao hòa.
- Theo đuổi sự công bình cá nhân: “Hãy tìm kiếm sự công bình” (Xa-cha-ri 8:16b). Điều này có nghĩa là sống ngay thẳng, trung thực trong lời nói, giao dịch, và hành động. “Chớ có một sự nói dối nào ra từ miệng anh em” (Cô-lô-se 3:9).
- Đối xử với người khác cách công bằng và vô tư: “Chớ tư vị ai, chớ vị nể người nào” (Phục Truyền 16:19). Điều này áp dụng trong gia đình, Hội Thánh, và nơi làm việc.
- Bênh vực người yếu thế: “Hãy binh vực kẻ cô thế và mồ côi; hãy đoán xét công bình cho kẻ khốn cùng và thiếu thốn. Hãy giải cứu kẻ khốn cùng và nghèo nàn, hãy cứu họ khỏi tay kẻ ác” (Thi Thiên 82:3-4). Đây là trọng tâm của *mishpat*.
- Là muối và sáng của thế gian: Cơ Đốc nhân được kêu gọi ảnh hưởng đến xã hội bằng cách ủng hộ các chính sách công bằng, chống lại áp bức, và tìm kiếm sự công bình cho mọi người (Ma-thi-ơ 5:13-16).
- Cầu nguyện cho các nhà cầm quyền: “Sự công bình làm cho nước cao trọng” (Châm Ngôn 14:34). Chúng ta cầu nguyện để các nhà lãnh đạo thi hành *mishpat* và *tsedeq*.
Hiểu về Đức Chúa Trời công bình mang lại cho chúng ta sự bảo đảm và hy vọng sâu sắc. Bảo đảm rằng mọi sự bất công trên thế gian này cuối cùng sẽ được xét đoán. Ngai trắng lớn trong Khải Huyền 20:11-15 là hiện thân cuối cùng của sự công bình tuyệt đối. Không có tội ác nào thoát khỏi, không có nạn nhân nào bị lãng quên.
Đồng thời, nó mang lại hy vọng về một tương lai nơi sự công bình ngự trị vĩnh viễn. “Dường ấy, ta nghe có tiếng lớn ở trên trời rằng: Sự cứu rỗi, quyền năng, vinh hiển, nước phép thuộc về Đức Chúa Trời chúng ta, và quyền đáng tôn trọng thuộc về Đấng Christ của Ngài; vì kẻ kiện cáo anh em chúng ta, ngày đêm kiện cáo chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời, đã bị quăng xuống rồi” (Khải Huyền 12:10). Trong trời mới đất mới, “sự công bình ở đó” (2 Phi-e-rơ 3:13).
Cuối cùng, sự công bình của Đức Chúa Trời dẫn chúng ta đến với thập tự giá, nơi chúng ta thấy tình yêu vĩ đại nhất: Đức Chúa Trời công bình đã trả giá để Đức Chúa Trời yêu thương có thể tha thứ. Vì vậy, chúng ta không run sợ trước sự công bình của Ngài, nhưng chạy đến với nó trong Đấng Christ, và từ đó, được biến đổi để sống một đời sống phản chiếu sự công bình thánh khiết của Cha trên trời.