Tại sao Chúa tạo ra muỗi?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,366 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Chúa Tạo Ra Muỗi?

Trong hành trình đức tin, đôi khi chúng ta đối diện với những câu hỏi tưởng chừng rất nhỏ, nhưng lại chạm đến những vấn đề thần học sâu sắc về bản tính, mục đích và sự quan phòng của Đức Chúa Trời. Một trong số đó là: Tại sao Chúa Toàn Năng, Toàn Thiện lại tạo ra một sinh vật như muỗi – loài gây phiền toái, bệnh tật và đau đớn? Câu hỏi này không chỉ về côn trùng học, mà thực chất là cánh cửa dẫn vào sự suy ngẫm về sự sáng tạo “rất tốt lành” ban đầu (Sáng-thế Ký 1:31), hậu quả của sự sa ngã, và ngay cả sự khôn ngoan khó dò của Đấng Tạo Hóa.

Để tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng, chúng ta cần kiểm nghiệm vấn đề qua lăng kính Kinh Thánh, không tách rời khỏi câu chuyện cứu chuộc vĩ đại của Đức Chúa Giê-xu Christ. Bài nghiên cứu này sẽ cùng bạn khám phá chủ đề này một cách chuyên sâu.

I. Nền Tảng Từ Sách Sáng Thế Ký: Sự Sáng Tạo “Rất Tốt Lành”

Mọi suy luận của Cơ Đốc nhân phải bắt đầu từ Sáng-thế Ký. Sáng-thế Ký 1:20-25 ghi lại:

“Đức Chúa Trời lại phán rằng: Nước phải sanh các vật sống cho nhiều, và các loài chim phải bay trên mặt đất trong khoảng không trên trời. Đức Chúa Trời dựng nên các loài cá lớn, các vật sống hay động nhờ nước mà sanh nhiều ra, tùy theo loại, và các loài chim hay bay, tùy theo loại. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành.” (câu 20-21)... “Đức Chúa Trời làm nên các loài thú đồng tùy theo loại, súc vật tùy theo loại, và các côn trùng trên đất tùy theo loại. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành.” (câu 25).

Cuối cùng, Sáng-thế Ký 1:31 tuyên bố: “Đức Chúa Trời thấy các việc Ngài đã làm thật rất tốt lành.” Từ “tốt lành” trong tiếng Hê-bơ-rơ là “ṭôḇ” (טוֹב), mang ý nghĩa về sự hài lòng, phù hợp, hoàn hảo theo mục đích của Đấng Tạo Hóa. Điều này bao trùm toàn bộ hệ sinh thái, trong đó có các loài côn trùng.

Trong trạng thái nguyên thủy đó, mọi sinh vật, kể cả muỗi, tồn tại trong sự hài hòa hoàn hảo. Chúng là một phần của mạng lưới sự sống phức tạp và cân bằng mà Đức Chúa Trời thiết kế. Chức năng sinh thái của muỗi (như thụ phấn một số loài thực vật, là nguồn thức ăn cho cá, chim, dơi...) có lẽ đã được thể hiện một cách “tốt lành”, không gây đau khổ hay bệnh tật cho con người hay muôn loài. Sự chết chóc và đau đớn chưa xuất hiện.

II. Sự Đảo Lộn Của Sáng Tạo: Hậu Quả Của Tội Lỗi

Sự hiện diện của đau khổ, bệnh tật (sốt rét, sốt xuất huyết...) và sự phiền toái từ muỗi ngày nay không thể giải thích nếu tách rời khỏi sự kiện bi thảm trong Sáng-thế Ký chương 3. Khi A-đam và Ê-va phạm tội, họ không chỉ đánh mất mối tương giao với Đức Chúa Trời, mà còn kéo theo cả tạo vật vào trong sự rủa sả và hư nát.

Sáng-thế Ký 3:17-18 ghi lời Đức Chúa Trời phán với A-đam về đất đai: “...đất sẽ bị rủa sả vì ngươi... nó sẽ sanh chông gai và cây tật lê cho ngươi...”. Sứ đồ Phao-lô mô tả hậu quả này một cách thần học trong Rô-ma 8:20-22:

“Vì muôn vật đã bị Đức Chúa Trời làm cho phục sự hư không, chẳng phải tự ý mình, bởi cớ Đấng bắt phục, mà có lòng trông cậy rằng chính mình muôn vật cũng sẽ được cứu khỏi làm tôi sự hư nát, đặng dự phần trong sự tự do vinh hiển của con cái Đức Chúa Trời. Vì chúng ta biết rằng muôn vật trong tạo vật đều rên siết và chịu đau đớn cho đến ngày nay.”

Động từ Hy Lạp được dùng cho “hư không” là mataiotēs (ματαιότης), chỉ về sự phù vân, trống rỗng, mất đi mục đích ban đầu. Toàn bộ tạo vật, bao gồm thế giới động thực vật, đã bị kéo vào trong tình trạng “hư nát” (phthora – φθορά). Sự cân bằng hoàn hảo ban đầu bị phá vỡ. Quan hệ giữa các loài trở nên xung đột, ăn thịt, ký sinh và gây hại. Muỗi, từ một sinh vật “tốt lành” trong hệ sinh thái, có thể đã trở thành một phương tiện của sự “hư nát”, mang lại bệnh tật và đau đớn như một phần của lời rủa sả chung trên thế giới vì cớ tội lỗi con người.

Vì vậy, câu hỏi không hẳn là “Tại sao Chúa tạo ra muỗi?”, mà còn là: “Tại sao muỗi lại trở nên nguy hiểm và phiền toái như ngày nay?”. Kinh Thánh trả lời: Đó là hậu quả gián tiếp của tội lỗi con người đã làm đảo lộn trật tự sáng tạo.

III. Sự Khôn Ngoan Không Thể Dò Của Đức Chúa Trời Trong Sáng Tạo

Ngay cả trong thế giới sa ngã, sự khôn ngoan và quyền năng của Đấng Tạo Hóa vẫn được bày tỏ qua những tạo vật nhỏ bé nhất. Chúa Giê-xu đã chỉ ra điều này khi Ngài phán: “Hai con chim sẻ há chẳng từng bị bán một đồng tiền sao? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý muốn của Cha các ngươi.” (Ma-thi-ơ 10:29). Nếu sự sống-chết của một con chim sẻ nhỏ còn trong sự quan phòng của Đức Chúa Trời, thì loài muỗi cũng vậy.

Sách Gióp là một kho tàng khi đối diện với những thắc mắc về sự khó hiểu trong sáng tạo của Đức Chúa Trời. Sau những lời biện luận dài của Gióp và bạn hữu, Đức Chúa Trời đáp lời từ cơn gió lốc (Gióp 38-41). Ngài không giải thích trực tiếp về nỗi đau của Gióp, nhưng đặt ra hàng loạt câu hỏi tu từ về sự sáng tạo kỳ diệu, phức tạp và đôi khi dữ dội của thế giới tự nhiên – từ các tinh tú, biển cả, cho đến các loài thú như behemoth và leviathan.

Điều này cho thấy: Con người có giới hạn trong hiểu biết. Chúng ta không có toàn cảnh. Sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời trong việc duy trì một hệ sinh thái phức tạp, nơi cả những sinh vật gây hại cũng có vai trò nào đó, vượt quá tầm hiểu biết của chúng ta. Như Chúa phán với Gióp: “Khi Ta sáng tạo trái đất, ngươi có mặt ở đó chăng? Nếu ngươi thông sáng, hãy nói đi!” (Gióp 38:4, bản dịch ý). Ngay cả muỗi, với cấu tạo sinh học tinh vi đáng kinh ngạc (vòi hút, hệ thống cảm biến nhiệt, khả năng bay đặc biệt), cũng rao truyền về sự khéo léo của Đấng Tạo Hóa, dù mục đích hiện tại của nó trong thế giới sa ngã có vẻ tiêu cực.

IV. Muỗi Và Những Bài Học Thuộc Linh Thực Tiễn

Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được kêu gọi rèn luyện tư duy để bắt mọi ý tưởng phục dưới sự hiểu biết về Đấng Christ (II Cô-rinh-tô 10:5). Vậy, việc suy ngẫm về muỗi có thể dạy chúng ta điều gì?

1. Bài Học Về Sự Khiêm Nhường Và Phụ Thuộc: Một sinh vật nhỏ bé có thể khiến con người hùng mạnh nhất phải khó chịu, gãi ngứa, và thậm chí đối mặt với tử vong. Điều này nhắc nhở chúng ta về sự mong manh của thân thể và cuộc sống. Nó phá vỡ ảo tưởng về sự tự lực và kiêu ngạo của con người, đưa chúng ta trở về với thái độ phụ thuộc vào Đấng Tạo Hóa và Cứu Chúa. Như Châm Ngôn 30:24 nói: “Có bốn vật nhỏ mọn trên đất, Song chúng rất khôn ngoan...” – sự khôn ngoan ở đây có thể hiểu là bài học chúng mang lại.

2. Bài Học Về Hậu Quả Nghiêm Trọng Của Tội Lỗi: Muỗi là một lời nhắc nhở vật lý, hằng ngày về thực tại của sự sa ngã. Mỗi lần bị muỗi đốt, chúng ta có thể nhớ rằng thế giới không còn như ban đầu. Nó kêu gọi chúng ta thêm khát khao về trời mới đất mới, nơi “sự chết sẽ không còn nữa; không còn có tang chế, khóc lóc, hay đau đớn” (Khải Huyền 21:4), và chắc chắn sẽ không còn muỗi gây hại.

3. Bài Học Về Trách Nhiệm Quản Trị: Dù thế giới bị rủa sả, Đức Chúa Trời vẫn giao cho con người trách nhiệm “cai quản” (Sáng-thế Ký 1:28). Điều này bao gồm việc sử dụng sự khôn ngoan Ngài ban để nghiên cứu, quản lý và giảm thiểu tác hại của các sinh vật như muỗi một cách khôn ngoan và có đạo đức. Công việc của các nhà khoa học y tế, bác sĩ chiến đấu với bệnh sốt rét cũng là một phần trong sự quản trị này, thể hiện tình yêu thương và sự chăm sóc cho đồng loại.

4. Bài Học Về Sự Nhẫn Nại Và Hi Vọng: Sự phiền toái nhỏ nhặt hằng ngày này dạy chúng ta về đức tính nhẫn nại. Nó cũng chỉ về một niềm hy vọng lớn hơn: Giống như muỗi khiến chúng ta khao khát một buổi tối không bị quấy rầy, thì sự đau khổ và hư nát của đời này khiến lòng chúng ta càng khao khát sự cứu chuộc trọn vẹn cho cả tạo vật (Rô-ma 8:23).

V. Kết Luận: Nhìn Xa Hơn Chiếc Vòi Muỗi

Vậy, tại sao Chúa tạo ra muỗi? Kinh Thánh không cho chúng ta một câu trả lời đơn giản, trực tiếp. Nhưng qua ánh sáng của Lời Chúa, chúng ta có thể kết luận:

  • Trong kế hoạch nguyên thủy: Muỗi là một phần của sự sáng tạo “rất tốt lành”, hoàn hảo và hài hòa, phục vụ một mục đích cụ thể trong hệ sinh thái phức tạp của Đức Chúa Trời.
  • Trong thế giới sa ngã: Nó, cùng với muôn vật, đã bị ảnh hưởng bởi sự hư nát do tội lỗi con người gây ra, trở thành một trong những tác nhân gây ra đau khổ, phản ánh thực tại của lời rủa sả.
  • Trong sự quan phòng của Đức Chúa Trời: Ngay cả trong tình trạng đó, sự tồn tại của muỗi vẫn nằm trong quyền tể trị tuyệt đối của Đức Chúa Trời. Ngài có thể dùng ngay cả những điều nhỏ bé, phiền toái để dạy dỗ, khiêm nhường hóa, và hướng lòng chúng ta về sự cứu rỗi và hy vọng sau cuối trong Đấng Christ.

Cuối cùng, câu trả lời trọn vẹn nhất không nằm ở việc hiểu hết mọi chi tiết của sáng tạo, mà nằm ở việc tin cậy vào Chính Đấng Tạo Hóa, Đấng đã yêu thế gian đến nỗi ban Con Một của Ngài, để ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời (Giăng 3:16). Đức Chúa Giê-xu Christ, là Đấng đã gánh lấy mọi hậu quả của tội lỗi và sự hư nát lên thân thể Ngài trên thập tự giá. Trong Ngài, chúng ta tìm thấy ý nghĩa và hy vọng, ngay cả khi đối diện với những điều khó hiểu như một con muỗi.

Hãy để tiếng vo ve của muỗi trở thành một lời nhắc nhở để chúng ta cầu nguyện: “Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì sự sáng tạo kỳ diệu. Xin giúp con khiêm nhường nhận biết hậu quả của tội lỗi, kiên nhẫn trong những phiền toái nhỏ, khôn ngoan trong trách nhiệm quản trị, và luôn hướng lòng về trời mới đất mới, nơi sự hài hòa ‘rất tốt lành’ của Ngài sẽ được phục hồi trọn vẹn trong Đấng Christ.” A-men.

Quay Lại Bài Viết