Tại sao Chúa để cho khuyết tật bẩm sinh xảy ra?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,521 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Chúa Để Cho Khuyết Tật Bẩm Sinh Xảy Ra?

Câu hỏi về nguồn gốc của đau khổ, đặc biệt là những khuyết tật bẩm sinh, là một trong những thách thức sâu sắc nhất đối với đức tin Cơ Đốc. Làm thế nào một Đức Chúa Trời yêu thương và toàn năng lại cho phép điều này xảy ra ngay từ khi một sinh linh chào đời? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để tìm kiếm sự hiểu biết, không nhằm đưa ra một câu trả lời đơn giản hay triệt tiêu nỗi đau, nhưng để tìm thấy ánh sáng của Lời Chúa trong một chủ đề đầy phức tạp và cảm xúc.

I. Bối Cảnh Căn Nguyên: Sự Sa Ngã và Thế Gian Đau Khổ

Để hiểu bất kỳ dạng đau khổ nào trên thế gian, chúng ta phải quay về điểm khởi đầu. Sách Sáng Thế Ký mô tả một sự sáng tạo hoàn hảo, nơi Đức Chúa Trời phán mọi vật là "rất tốt lành" (Sáng-thế Ký 1:31). Không có bệnh tật, khuyết tật hay sự chết. Tuy nhiên, sự hoàn hảo đó bị phá vỡ bởi tội lỗi của con người (A-đam và Ê-va) khi họ không vâng lời Đức Chúa Trời (Sáng-thế Ký 3). Hậu quả của sự sa ngã này là toàn bộ sự sáng tạo bị rủa sả và lâm vào sự hư nát (Sáng-thế Ký 3:17-19; Rô-ma 8:20-22).

Điều này không có nghĩa là một đứa trẻ sinh ra khuyết tật là do "tội lỗi" cụ thể của cha mẹ hay chính đứa trẻ – một quan niệm sai lầm đã bị chính Chúa Giê-xu bác bỏ (Giăng 9:1-3). Thay vào đó, nó có nghĩa là toàn bộ hệ thống sinh học, di truyền và thế giới vật chất mà chúng ta đang sống đã không còn ở trong trạng thái nguyên thủy hoàn hảo. Nó tồn tại dưới ách của "sự hư không" (tiếng Hy Lạp: mataiotēs) và chịu sự tác động của sự hủy diệt. Khuyết tật bẩm sinh, do đó, có thể được hiểu như một biểu hiện cụ thể và đau lòng của thực tại phổ quát này: chúng ta đang sống trong một thế giới đã bị phá vỡ bởi tội lỗi.

II. Quan Điểm Của Cựu Ước: Quyền Tể Trị Của Đức Chúa Trời Và Mục Đích Của Ngài

Cựu Ước không lảng tránh câu hỏi khó này. Sách Xuất Ê-díp-tô Ký chép lời Chúa phán với Môi-se: "Ai tạo miệng loài người ra? hay là ai làm cho người câm, điếc, sáng mắt hay mù mắt? Có phải ta, là Đức Giê-hô-va, chăng?" (Xuất Ê-díp-tô Ký 4:11). Câu này khẳng định quyền tể trị tuyệt đối của Đức Chúa Trời trong mọi phương diện của sự sống, bao gồm cả những tình trạng thể chất. Nó không trình bày Ngài như tác giả của sự ác về mặt đạo đức, nhưng công nhận rằng không có điều gì, kể cả những khiếm khuyết, nằm ngoài sự cho phép tối cao của Ngài.

Trong Thi-thiên 139, Đa-vít tôn vinh sự nhận biết toàn diện và sự sáng tạo kỳ diệu của Đức Chúa Trời: "Vì chính Chúa nắn nên tâm thần tôi, Dệt thành tôi trong lòng mẹ tôi... Mắt Chúa đã thấy thể chất vô hình của tôi" (câu 13, 16). Nguyên tắc này áp dụng cho mọi sự sống, dù thể chất có "bình thường" hay "khác biệt" theo mắt người. Mỗi cá nhân đều được Đức Chúa Trời dựng nên một cách cố ý và yêu thương.

Một ánh sáng quan trọng khác đến từ câu chuyện của Môi-se. Ông tự nhận mình có "tật nói ngọng" (Xuất Ê-díp-tô Ký 4:10, từ gốc Hê-bơ-rơ ‘aral sĕphāthayim - môi không cắt bì, hàm ý khó nói). Thay vì loại bỏ khuyết điểm này, Đức Chúa Trời chọn sử dụng chính Môi-se, cùng với sự giúp đỡ của A-rôn, để thực hiện công việc vĩ đại nhất trong Cựu Ước: giải cứu dân Y-sơ-ra-ên. Điều này cho thấy quyền năng và vinh quang của Đức Chúa Trời thường được tỏ ra trọn vẹn nhất ngay trong và xuyên qua những điểm yếu của con người (xem thêm 2 Cô-rinh-tô 12:9).

III. Sự Mặc Khải Tối Cao Trong Chúa Giê-xu Christ

Tân Ước đem đến sự hiểu biết sâu sắc và đầy đủ nhất về vấn đề này qua cuộc đời và chức vụ của Chúa Giê-xu Christ. Phản ứng của Ngài trước những người khuyết tật không phải là một bài giảng triết lý về nguồn gốc của khuyết tật, mà là hành động của lòng thương xót, sự chữa lành, và sự xác nhận giá trị.

a. Giăng 9:1-7 - Câu Chuyện Người Mù Từ Thuở Sanh Ra: Đây là phân đoạn then chốt. Các môn đồ hỏi: "Thưa thầy, ai đã phạm tội, người hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy?" Câu hỏi này phản ánh quan niệm phổ biến thời đó. Chúa Giê-xu đáp thẳng thừng: "Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người" (câu 3). Từ Hy Lạp được dùng cho "tỏ ra" là phaneroō, có nghĩa là bày tỏ, biểu lộ ra ngoài. Sau đó, Chúa Giê-xu tuyên bố Ngài là "sự sáng của thế gian" (câu 5) và chữa lành cho người ấy. Bài học ở đây là: Trong thế gian đau khổ này, Đức Chúa Trời có một mục đích tối cao là bày tỏ công việc quyền năng và vinh quang của Ngài. Sự yếu đuối trở thành nền tảng cho sự bày tỏ ân điển.

b. Thái Độ Của Chúa Giê-xu: Suốt các sách Phúc Âm, Chúa Giê-xu liên tục bày tỏ lòng thương xót (splanchnizomai - động lòng thương xót sâu sắc từ tận đáy lòng) đối với người tàn tật. Ngài chạm đến họ (Mác 1:41), Ngài không xem họ là gánh nặng hay đối tượng của sự tò mò, mà là đối tượng của tình yêu thương và quyền năng phục hồi của Vương Quốc Đức Chúa Trời. Hành động của Ngài xác nhận rằng khuyết tật không phải là rào cản cho tình yêu và mục đích của Đức Chúa Trời.

IV. Thần Học Về Sự Đau Khổ và Ân Điển Đủ Cho Bạn

Sứ đồ Phao-lô đã đấu tranh với một "cái giằm xóc vào thịt" (2 Cô-rinh-tô 12:7). Dù không rõ bản chất là gì (có thể là một chứng bệnh về mắt hay thể chất khác), ông đã ba lần cầu xin Chúa cất nó đi. Câu trả lời của Chúa là then chốt cho vấn đề của chúng ta: "Ân điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối" (câu 9a). Từ "đủ" trong tiếng Hy Lạp là arkeo, có nghĩa là đầy đủ, thỏa mãn, đáp ứng mọi nhu cầu. Phao-lô kết luận: "Vậy tôi sẽ rất vui lòng khoe về sự yếu đuối tôi, hầu cho sức mạnh của Đấng Christ ở trong tôi" (câu 9b).

Nguyên tắc thần học ở đây thật mạnh mẽ: Ân điển của Đức Chúa Trời không chỉ là sự tha thứ tội lỗi, mà còn là năng lực siêu nhiên để sống, chịu đựng, và thậm chí vui mừng ngay trong những hoàn cảnh không mong muốn. Khuyết tật không phải là điều "tốt", nhưng Đức Chúa Trời có thể và sẽ sử dụng nó để hoàn thành điều tốt lành của Ngài (Rô-ma 8:28) – điều tốt lành tối hậu là hình thành bản tính của Đấng Christ trong chúng ta (Rô-ma 8:29) và bày tỏ quyền năng Ngài cho thế gian.

V. Viễn Cảnh Vĩnh Cửu: Sự Phục Hồi Trọn Vẹn

Đức tin Cơ Đốc không kết thúc ở hiện tại đau khổ. Nó hướng về một lời hứa vĩ đại: sự phục hồi trọn vẹn. Tiên tri Ê-sai đã nói tiên tri về thời đại Mê-si: "Bấy giờ, mắt kẻ mù sẽ mở ra, và tai kẻ điếc nghe thông. Bấy giờ, kẻ què sẽ nhảy như nai, và lưỡi kẻ câm sẽ hát" (Ê-sai 35:5-6). Chúa Giê-xu đã bắt đầu ứng nghiệm điều này trong chức vụ trần thế của Ngài (Ma-thi-ơ 11:5), và nó sẽ được hoàn tất trong trời mới đất mới.

Sách Khải Huyền tuyên bố: "Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, và sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi" (Khải Huyền 21:4). Điều này bao hàm mọi hình thức đau khổ thể chất và tinh thần. Mọi khuyết tật bẩm sinh sẽ được chữa lành, mọi giới hạn sẽ được tháo cởi. Thân thể phục sinh của chúng ta sẽ là thân thể vinh hiển, không tì vết, mạnh mẽ và thuộc linh (1 Cô-rinh-tô 15:42-44). Viễn cảnh này cho chúng ta sức mạnh để chịu đựng và hy vọng để bước tiếp.

VI. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Làm thế nào để chúng ta sống với những lẽ thật này một cách thiết thực?

1. Đối Với Cá Nhân Trải Qua Khuyết Tật hoặc Gia Đình Có Con Khuyết Tật:
- Nuôi dưỡng đức tin nơi quyền tể trị và tình yêu của Đức Chúa Trời: Hãy tin cậy rằng Ngài biết, Ngài thấy, và Ngài ở cùng bạn. Ngài đã dựng nên bạn/ con bạn một cách có mục đích (Thi-thiên 139).
- Tìm kiếm ân điển đủ trong mỗi ngày: Giống như Phao-lô, hãy học biết rằng ân điển của Chúa là đủ cho những thử thách hôm nay. Sức Ngài trọn vẹn trong sự yếu đuối.
- Xem mình như phương tiện để bày tỏ công việc của Đức Chúa Trời: Cầu nguyện: "Lạy Chúa, xin hãy bày tỏ công việc quyền năng và tình yêu của Ngài qua đời sống con."

2. Đối Với Hội Thánh và Cộng Đồng:
- Bày tỏ lòng thương xót thực tế và sự chào đón vô điều kiện: Hãy noi gương Chúa Giê-xu. Hội Thánh phải là nơi an toàn, nâng đỡ và hội nhập nhất cho người khuyết tật và gia đình họ.
- Nhìn thấy giá trị và tiềm năng thuộc linh: Đừng chỉ thấy khuyết tật, hãy thấy một anh chị em trong Đấng Christ, một chi thể quý giá trong Thân Thể (1 Cô-rinh-tô 12:22-24). Tìm cách để họ phục vụ và sử dụng các ân tứ của mình.
- Đồng hành trong đau đớn, không đưa ra những lời giải thích đơn giản: Đôi khi sự hiện diện im lặng, đầy yêu thương và lời cầu nguyện chân thành có giá trị hơn mọi lời giảng giải thần học.

3. Đối Với Tất Cả Chúng Ta Trong Thế Gian Đau Khổ:
- Nhìn nhận rằng tất cả chúng ta đều "khuyết tật" về mặt thuộc linh: Tất cả đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời (Rô-ma 3:23). Chúng ta đều cần đến Đấng Christ, là Đấng chữa lành tâm linh tối thượng.
- Nuôi dưỡng hy vọng về sự phục hồi cuối cùng: Hãy để niềm hy vọng về trời mới đất mới định hình cách chúng ta đối diện với những bất toàn của hiện tại. Đây không phải là hết.

Kết Luận

Vậy, tại sao Chúa để cho khuyết tật bẩm sinh xảy ra? Kinh Thánh không đưa ra một lời giải đơn giản, nhưng nó cho chúng ta một khung hiểu biết đầy đủ và đáng tin cậy:

1. Chúng ta sống trong một thế gian đã bị phá vỡ bởi tội lỗi, nơi mọi hình thức đau khổ và bất toàn đều có thể xảy ra.
2. Đức Chúa Trời vẫn giữ quyền tể trị tối cao và có mục đích ngay trong những hoàn cảnh khó hiểu nhất.
3. Chúa Giê-xu Christ đã bước vào thế gian đau khổ này, không để lên án, nhưng để bày tỏ lòng thương xót, chữa lành, và quan trọng nhất, gánh lấy mọi đau đớn của chúng ta trên thập tự giá.
4. Ân điển của Chúa là đủ để chúng ta không chỉ sống sót, mà còn tìm thấy sức mạnh, mục đích và thậm chí niềm vui trong sự yếu đuối.
5. Một ngày kia, mọi nước mắt và khuyết tật sẽ hoàn toàn biến mất trong sự hiện diện đời đời của Đức Chúa Trời.

Cuối cùng, câu trả lời sâu xa nhất không nằm ở một triết lý, mà ở một Con Người: Chúa Giê-xu Christ, là Đấng đã trở nên đồng hình đồng dạng với chúng ta trong mọi sự, chịu đau khổ, và trở thành Đấng Cứu Chuộc. Trong Ngài, ngay cả những câu hỏi không có lời giải đáp trọn vẹn vẫn có thể tìm thấy sự bình an và hy vọng.

Quay Lại Bài Viết