Tình Yêu Thương Của Đấng Christ
Trong một thế giới đầy rẫy những định nghĩa méo mó và tình cảm chóng vánh về tình yêu, khái niệm “tình yêu thương của Đấng Christ” (tình yêu của Chúa Cứu Thế Giê-xu) đứng sừng sững như một ngọn núi vĩ đại, hoàn toàn khác biệt và siêu việt. Đây không phải là một cảm xúc, một ý tưởng triết học trừu tượng, hay một sức mạnh vô danh, mà là một thực tại lịch sử được bày tỏ qua một Con Người cụ thể. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ đi sâu khai phá bản chất, biểu hiện, và năng quyền biến đổi của tình yêu thương từ nơi Đấng Christ, dựa trên nền tảng Kinh Thánh và các ngôn ngữ nguyên thủy.
I. Bản Chất Của Tình Yêu Christ: Từ “Agapē” Đến Sự Nhập Thể
Trong tiếng Hy Lạp của Tân Ước, có nhiều từ diễn tả tình yêu: “storgē” (tình cảm ruột thịt), “philia” (tình bạn, sự yêu mến), “eros” (tình yêu lãng mạn, khát khao). Nhưng từ được dùng để mô tả tình yêu của Đức Chúa Trời và của Đấng Christ là “agapē” (ἀγάπη). “Agapē” không căn cứ trên giá trị hay phản ứng của đối tượng được yêu, mà hoàn toàn xuất phát từ bản chất và ý chí của chủ thể yêu. Nó là tình yêu có chủ đích, vị tha, và hy sinh.
Sứ đồ Giăng, người tự nhận mình là “môn đồ được Đức Chúa Giê-xu yêu” (Giăng 13:23), đã đóng đinh định nghĩa này vào lịch sử: “Đức Chúa Trời là sự yêu thương” (1 Giăng 4:8). Và sự yêu thương đó đã không ở mãi trong cõi trừu tượng, mà “Đức Chúa Trời đã tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi Ngài sai Con một Ngài đến thế gian, đặng chúng ta nhờ Con được sống” (1 Giăng 4:9). Đây là cốt lõi: Tình yêu của Đấng Christ là sự biểu hiện hữu hình, lịch sử của chính tình yêu Đức Chúa Trời. Ngôi Lời, là Đức Chúa Trời, đã trở nên xác thịt (Giăng 1:14). Tình yêu mang tên Giê-xu.
II. Biểu Hiện Tối Thượng: Thập Tự Giá – “Hyssōs” Và Sự Chuộc Tội
Nếu sự nhập thể là “tình yêu giáng trần”, thì thập tự giá là “tình yêu bị đóng đinh”. Đây không phải là một tai nạn lịch sử, mà là mục đích tối hậu của sự giáng sinh (Ma-thi-ơ 1:21). Chúa Giê-xu đã nhiều lần tiên báo về sự chết của Ngài (Mác 8:31), chứng tỏ đây là một hành động có chủ ý của tình yêu.
Sứ đồ Phao-lô, trong phân đoạn kinh điển Rô-ma 5:6-8, đã phác họa chân dung sống động về tình yêu này:
“Vả, đang khi chúng ta còn yếu đuối, Đấng Christ đã theo kỳ hạn chịu chết vì kẻ có tội. Ấy là sự hiếm có lắm người chịu chết vì kẻ nghĩa; dễ thường có kẻ chịu chết vì người lành chăng. Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết.”
Hãy chú ý những từ khóa: “yếu đuối”, “có tội”, “vì chúng ta”. Tình yêu của Đấng Christ không chờ đợi chúng ta trở nên tốt đẹp, xứng đáng. Nó chủ động tiến vào trong sự hỗn độn, ô uế của tội lỗi chúng ta để gánh lấy hậu quả. Từ Hy Lạp cho “chịu chết vì” trong câu 8 là “apothnēskō hyper” (ἀποθνῄσκω ὑπέρ), mang nghĩa “chết thay cho, nhân danh, vì lợi ích của”. Đây là tình yêu thay thế.
Trong thư Ga-la-ti 2:20, Phao-lô kinh nghiệm cá nhân hóa điều này: “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi; nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và phó chính mình Ngài vì tôi.” Cụm từ “yêu tôi… phó chính mình Ngài vì tôi” (τοῦ ἀγαπήσαντός με καὶ παραδόντος ἑαυτὸν ὑπὲρ ἐμοῦ) cho thấy tình yêu ấy vừa mang tính cá nhân sâu sắc (“vì tôi”), vừa là một sự hiến dâng trọn vẹn (“phó chính mình”).
III. Đặc Tính Của Tình Yêu Christ Qua Các Sách Phúc Âm
Cuộc đời Chúa Giê-xu trên đất là một bản ánh chân thực về tình yêu agapē trong hành động.
1. Tình Yêu Chủ Động Tìm Kiếm: Ngài không đợi người ta đến. Ngài gọi Lê-vi, người thâu thuế bị khinh rẻ (Mác 2:14). Ngài chủ động gặp gỡ người đàn bà Sa-ma-ri bên giếng Gia-cốp (Giăng 4). Ngài tuyên bố: “Con người đã đến tìm và cứu kẻ bị hư mất” (Lu-ca 19:10). Động từ “tìm” (ζητέω, zēteō) thể hiện sự chủ động, kiên trì của tình yêu.
2. Tình Yêu Phục Vụ Và Hạ Mình: Trong đêm cuối cùng, Đấng tạo hóa đã quỳ xuống rửa chân cho tạo vật (Giăng 13:1-17). Giăng ghi chú: “Ngài đã yêu kẻ thuộc về mình trong thế gian, thì cứ yêu cho đến cuối cùng” (câu 1). Tình yêu “cho đến cuối cùng” (εἰς τέλος, eis telos) là tình yêu đi đến tận cùng, trọn vẹn, không giới hạn.
3. Tình Yêu Vô Điều Kiện Nhưng Không Dung Túng: Ngài yêu thương người thanh niên giàu có nhưng cũng thẳng thắn chỉ ra điều anh còn thiếu (Mác 10:21). Ngài tha thứ cho người đàn bà bị bắt quả tang phạm tội tà dâm (“Ta cũng không định tội ngươi”), nhưng cũng kêu gọi cô sống đời sống mới (“Hãy đi, đừng phạm tội nữa”) (Giăng 8:11). Tình yêu thương của Ngài bao hàm cả ân điển lẫn lẽ thật (Giăng 1:17).
4. Tình Yêu Tha Thứ Tận Cùng: Trên thập tự giá, giữa những cơn đau đớn tột cùng và sự chế nhạo, lời cầu nguyện của Ngài vang lên: “Hỡi Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì” (Lu-ca 23:34). Đây là đỉnh cao của agapē – yêu thương và cầu xin cho những kẻ gây ra sự đau khổ cho mình.
IV. Mệnh Lệnh Và Năng Lực: Sống Trong Tình Yêu Christ
Tình yêu của Đấng Christ không chỉ để chiêm ngưỡng, mà còn để kinh nghiệm và truyền ra. Chúa Giê-xu phán: “Ta ban cho các ngươi một điều răn mới, nghĩa là các ngươi phải yêu nhau; như Ta đã yêu các ngươi thể nào, thì các ngươi cũng hãy yêu nhau thể ấy” (Giăng 13:34). Điều răn này là “mới” (καινός, kainos) không phải về nội dung (vì Cựu Ước đã dạy yêu người lân cận), mà là mới trong tiêu chuẩn và động lực: “như Ta đã yêu” (καθὼς ἠγάπησα, kathōs ēgapēsa). Tiêu chuẩn là tình yêu thập tự giá của Christ. Động lực không phải từ nỗ lực bản thân, mà từ chính tình yêu đã nhận lãnh.
Sứ đồ Phao-lô cầu xin cho các tín hữu Ê-phê-sô được “đâm rễ vững vàng trong sự yêu thương” (Ê-phê-sô 3:17). Chỉ khi nào chúng ta thường xuyên đắm chìm, suy ngẫm, và nhận lấy tình yêu vô điều kiện của Christ qua Lời Chúa và sự cầu nguyện, chúng ta mới có năng lực để yêu người khác cách siêu nhiên. Tình yêu này trở thành “dây buộc của sự trọn lành” (Cô-lô-se 3:14) liên kết mọi đức tính Cơ Đốc lại.
V. Ứng Dụng Thực Tiễn Trong Đời Sống Cơ Đốc Nhân
1. Trong Mối Quan Hệ Với Chúa: Hiểu biết và tiếp nhận tình yêu của Christ là nền tảng cho sự an nghỉ thuộc linh. Chúng ta không cần phải “công đức” để được yêu. Sự cầu nguyện, thờ phượng, và học Lời trở nên một sự đáp lại với lòng biết ơn, không phải là gánh nặng trách nhiệm.
2. Trong Hôn Nhân Và Gia Đình: Phao-lô kêu gọi người chồng “hãy yêu vợ mình, như Đấng Christ đã yêu Hội thánh, phó chính mình Ngài vì Hội thánh” (Ê-phê-sô 5:25). Đây là khuôn mẫu: tình yêu hy sinh, chủ động gây dựng, và hướng đến sự thánh hóa. Tình yêu này vượt trên cảm xúc, trở thành một lựa chọn và cam kết phó chính mình.
3. Trong Hội Thánh: Tình yêu Christ là chất keo gắn kết các thánh đồ đa dạng lại. Nó khiến chúng ta kiên nhẫn, nhân từ, tha thứ cho nhau (Cô-lô-se 3:12-13), và sẵn sàng gánh vác gánh nặng cho nhau (Ga-la-ti 6:2). Một Hội Thánh sống động là nơi tình yêu agapē này được nhìn thấy cách rõ rệt (Giăng 13:35).
4. Trong Chức Vụ Và Truyền Giáo: Động lực cho mọi sự phục vụ phải là sự đáp lại tình yêu của Christ (2 Cô-rinh-tô 5:14). Khi chúng ta nói về tội lỗi và thập tự giá, chúng ta làm điều đó với trái tim đầy ắp tình yêu thương mà chính chúng ta đã nhận lãnh, chứ không phải với thái độ lên án, khắc kỷ.
5. Trong Cách Đối Xử Với Kẻ Thù Và Người Khó Yêu: Đây là thử thách lớn nhất. Lời Chúa dạy: “Hãy yêu kẻ thù nghịch, và làm ơn cho kẻ ghét anh em” (Lu-ca 6:27). Năng lực để làm điều này chỉ có thể đến từ việc nhớ rằng chính chúng ta đã từng là “kẻ thù” của Đức Chúa Trời (Rô-ma 5:10), nhưng đã được Ngài yêu và phục hòa.
Kết Luận: Đáp Ứng Lại Tình Yêu Vĩ Đại
Tình yêu thương của Đấng Christ là một đại dương mênh mông, sâu thẳm, không thể dò cạn. Nó được định nghĩa bởi sự nhập thể, được đo lường bởi thập tự giá, và được xác nhận bởi sự phục sinh. Nó không phải là một cảm xúc mong manh, mà là một hành động quyết định, trọn vẹn, và đắc thắng của Đức Chúa Trời dành cho một nhân loại sa ngã.
Sứ đồ Phao-lô, sau khi luận giải về sự cao cả của chương trình cứu rỗi, đã thốt lên lời cầu nguyện: “Và để biết tình yêu thương của Đấng Christ, là sự mọi sự hiểu biết còn trổi hơn, hầu cho anh em được đầy dẫy mọi sự dư dật của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 3:19). Mục tiêu của chúng ta không phải chỉ là hiểu biết về nó, mà là được đầy dẫy bởi chính tình yêu đó.
Câu hỏi cuối cùng đặt ra cho mỗi chúng ta không phải là “Tình yêu của Đấng Christ là gì?” mà là “Tôi sẽ đáp lại tình yêu vĩ đại này như thế nào?” Phao-lô đưa ra câu trả lời: “Tình yêu thương của Đấng Christ thôi thúc chúng tôi” (2 Cô-rinh-tô 5:14). Ước gì tình yêu hy sinh, vô điều kiện, và biến đổi của Ngài tiếp tục thôi thúc chúng ta sống, phục vụ, và yêu thương mỗi ngày, cho đến khi chúng ta thấy Ngài mặt đối mặt.