Chúa phân phối các ân tứ thuộc linh như thế nào?
Trong đời sống Hội Thánh, các ân tứ thuộc linh là những phương tiện đặc biệt mà Đức Chúa Trời ban cho mỗi tín hữu để phục vụ Ngài và gây dựng thân thể Đấng Christ. Vậy Chúa phân phối các ân tứ thuộc linh như thế nào? Điều này không chỉ là sự tò mò thuộc linh nhưng cần thiết để mỗi Cơ Đốc nhân nhận biết và sử dụng hiệu quả những điều Ngài ban cho, nhằm làm sáng Danh Chúa và phát triển vương quốc của Ngài.
1. Khái niệm ân tứ thuộc linh
Theo Kinh Thánh, ân tứ thuộc linh (tiếng Hy Lạp: charismata, từ charis – ân điển) là những khả năng đặc biệt được Đức Thánh Linh ban cho mỗi tín hữu để phục vụ trong Hội Thánh (I Cô-rinh-tô 12:4). Chúng không phải là tài năng tự nhiên, mặc dù Chúa có thể dùng những khả năng tự nhiên và thánh hóa chúng. Nhưng ân tứ thuộc linh xuất phát trực tiếp từ Thánh Linh, nhằm mục đích xây dựng thân thể Đấng Christ (I Cô-rinh-tô 12:7).
2. Chúa phân phối các ân tứ như thế nào?
Kinh Thánh cho biết rõ ràng rằng chính Đức Thánh Linh là Đấng ban và phân phối các ân tứ theo ý muốn của Ngài. Một số phân đoạn quan trọng:
a. I Cô-rinh-tô 12:4-11
“Vả, có các sự ban cho khác nhau, nhưng chỉ có một Đức Thánh Linh. Có các chức vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa. Có các việc làm khác nhau, nhưng chỉ có một Đức Chúa Trời, là Đấng làm mọi việc trong mọi người. Đức Thánh Linh tỏ ra trong mỗi một người, cho ai nấy đều được sự ích chung.” (I Cô-rinh-tô 12:4-7).
Trong câu 11, Phao-lô tuyên bố: “Mọi điều đó là công việc của đồng một Đức Thánh Linh mà thôi, theo ý Ngài muốn, phân phát sự ban cho riêng cho mỗi người.” Từ “theo ý Ngài muốn” (tiếng Hy Lạp: kathōs bouletai) nhấn mạnh quyền tể trị tuyệt đối của Đức Thánh Linh trong việc phân phát ân tứ. Ngài quyết định ai nhận ân tứ gì, bao nhiêu, và khi nào, tất cả vì ích lợi chung của Hội Thánh.
b. Rô-ma 12:3-8
“Vậy, nhờ ơn đã ban cho tôi, tôi nói với mỗi người trong anh em chớ có tư tưởng cao quá lẽ, nhưng phải có tâm trí đúng đắn, theo lượng đức tin mà Đức Chúa Trời đã phân phát cho mỗi người.” (Rô-ma 12:3). Ở đây Phao-lô khẳng định rằng ân tứ là sự “phân phát” (tiếng Hy Lạp: merismos) của Đức Chúa Trời. Mỗi người có những ân tứ khác nhau và phải sử dụng chúng cách khiêm nhường, trung tín.
c. Ê-phê-sô 4:7-12
“Nhưng, đã ban ân điển cho mỗi người trong chúng ta theo lượng sự ban cho của Đấng Christ.” (Ê-phê-sô 4:7). Đấng Christ sau khi thăng thiên, “Ngài đã ban cho người nầy làm sứ đồ, kẻ kia làm tiên tri, người khác làm thầy giảng Tin Lành, kẻ khác nữa làm mục sư và giáo sư” (câu 11). Các ân tứ đó nhằm “để các thánh đồ được trọn vẹn về công việc của chức vụ, và gây dựng thân thể Đấng Christ” (câu 12).
Như vậy, cả Ba Ngôi Đức Chúa Trời đều tham gia trong việc ban các ân tứ: Đức Thánh Linh trực tiếp ban (I Cô-rinh-tô 12:11), Đức Chúa Cha sắm sẵn và định đoạt (Rô-ma 12:3), và Đấng Christ phân phát (Ê-phê-sô 4:7). Điều này cho thấy sự hiệp nhất trong mục đích của Đức Chúa Trời: trang bị cho dân Ngài để họ hoàn thành chức vụ Ngài giao.
3. Quyền tể trị và mục đích của việc phân phối ân tứ
Chúa phân phối các ân tứ thuộc linh không dựa trên công đức, trình độ, hay sự xứng đáng của con người, nhưng hoàn toàn theo ý muốn tốt lành và khôn ngoan của Ngài. Điều này nhấn mạnh sự chủ quyền của Đức Chúa Trời và sự phụ thuộc của chúng ta vào Ngài. Mục đích chính của ân tứ là:
- Để gây dựng Hội Thánh (I Cô-rinh-tô 12:7; Ê-phê-sô 4:12). Mỗi ân tứ đều nhắm đến lợi ích chung, không phải để tôn vinh cá nhân.
- Để bày tỏ sự hiện diện và quyền năng của Thánh Linh qua Hội Thánh (I Cô-rinh-tô 12:7).
- Để hoàn thành sứ mạng rao truyền Phúc Âm và làm chứng (Mác 16:15-18; Công vụ 1:8).
- Để các tín hữu trưởng thành và đạt đến sự trọn vẹn trong Đấng Christ (Ê-phê-sô 4:13).
4. Làm thế nào để nhận biết ân tứ Chúa ban cho mình?
Vì Chúa phân phối ân tứ theo ý muốn Ngài, mỗi tín hữu đều có ít nhất một ân tứ (I Phi-e-rơ 4:10). Để nhận biết ân tứ của mình, chúng ta có thể:
- Cầu nguyện: Xin Chúa bày tỏ và xác nhận qua Thánh Linh.
- Tham gia phục vụ: Khi chúng ta dấn thân vào các công việc khác nhau trong Hội Thánh, Thánh Linh sẽ bày tỏ ân tứ qua hiệu quả và sự đáp ứng của cộng đồng.
- Lắng nghe sự xác nhận từ các tín hữu trưởng thành: Hội Thánh thường nhận ra ân tứ qua sự đóng góp của cá nhân.
- Xem xét lòng ao ước phục vụ: Thường thì Chúa đặt để trong lòng chúng ta sự khao khát để sử dụng ân tứ Ngài ban (Rô-ma 12:6-8).
- Học hỏi Kinh Thánh: Biết các loại ân tứ được liệt kê trong Kinh Thánh (Rô-ma 12:6-8; I Cô-rinh-tô 12:8-10, 28-30; Ê-phê-sô 4:11; I Phi-e-rơ 4:10-11) để nhận diện.
5. Ứng dụng thực tiễn: Sử dụng ân tứ Chúa ban
Một khi đã nhận biết ân tứ, chúng ta có trách nhiệm:
- Phát triển ân tứ: Như người đầy tớ trong ngụ ngôn các ta-lâng, phải dùng và sinh lợi (Ma-thi-ơ 25:14-30). Chúng ta cần rèn luyện, học hỏi, và thực hành ân tứ với sự khôn ngoan.
- Sử dụng với tình yêu thương: I Cô-rinh-tô 13 nhấn mạnh rằng mọi ân tứ nếu không có tình yêu thương đều trở nên vô ích. Ân tứ phải được thực thi trong tinh thần khiêm nhường và yêu thương.
- Hợp tác với các ân tứ khác: Thân thể Đấng Christ cần mọi bộ phận (I Cô-rinh-tô 12:12-27). Chúng ta không nên đố kỵ hay so sánh, nhưng vui mừng về sự đa dạng mà Chúa ban.
- Phục vụ với sự trung tín: Dù ân tứ lớn hay nhỏ, chúng ta phải trung tín trong việc sử dụng (I Phi-e-rơ 4:10).
- Luôn quy vinh hiển cho Chúa: Nhận biết rằng mọi ân tứ đều đến từ Chúa, nên chúng ta không khoe khoang nhưng tôn cao Danh Ngài.
6. Kết luận
Chúa phân phối các ân tứ thuộc linh theo ý muốn tốt lành của Ngài, qua quyền năng của Đức Thánh Linh, để mỗi tín hữu trở nên phương tiện gây dựng Hội Thánh và rao truyền Phúc Âm. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta cần nhận biết ân tứ mình đã lãnh nhận, phát triển chúng, và sử dụng cách trung tín. Hãy nhớ rằng: “Ân tứ khác nhau, nhưng chỉ có một Thánh Linh; chức vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa; việc làm khác nhau, nhưng chỉ có một Đức Chúa Trời, làm mọi sự trong mọi người.” (I Cô-rinh-tô 12:4-6). Nguyện mỗi chúng ta sống xứng đáng với sự kêu gọi và ơn ban của Chúa.