Sự Phục Sinh Của Chúa Giê-su Christ: Nền Tảng Của Đức Tin Cơ Đốc
Trong khu vườn yên tĩnh vào sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, một sự kiện vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại đã xảy ra—ngôi mộ trống rỗng. Sự phục sinh của Chúa Giê-su Christ từ cõi chết không chỉ là một chi tiết trong câu chuyện Phúc Âm; đó là trụ cột trung tâm, là trái tim đập của toàn bộ đức tin Cơ Đốc. Sứ đồ Phao-lô tuyên bố dứt khoát: “Nếu Đấng Christ đã chẳng sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (1 Cô-rinh-tô 15:17). Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá lý do tại sao biến cố lịch sử và siêu nhiên này lại mang tính quyết định đến vậy, dựa trên nền tảng Kinh Thánh, ý nghĩa thần học và ứng dụng thiết thực cho đời sống mỗi tín hữu.
Sự phục sinh là dấu ấn tối hậu của Đức Chúa Trời xác nhận con người và chức vụ của Chúa Giê-su Christ. Trước đó, Ngài đã tuyên bố mình có quyền tha tội (Mác 2:5-10) và là Con Đức Chúa Trời (Giăng 10:30-33). Sự sống lại chính là câu trả lời của Đức Chúa Trời Cha cho những tuyên bố đó. Sứ đồ Phao-lô viết trong thư Rô-ma 1:4, xác định Chúa Giê-su “được tỏ ra là Con Đức Chúa Trời có quyền phép, thì thánh theo Thánh Linh, bởi sự sống lại từ kẻ chết”. Trong nguyên ngữ Hy Lạp, từ “tỏ ra” (ὁρισθέντος – horisthentos) mang nghĩa được định rõ, được tuyên bố cách xác quyết. Qua sự phục sinh, Chúa Giê-su không còn chỉ là “Đấng được xức dầu” (Mashiach/Christos) theo lời hứa, mà đã được Đức Chúa Trời xác nhận cách trọn vẹn là Chúa và Christ (Công Vụ 2:36).
Chính Chúa Giê-su đã nhiều lần tiên báo về sự phục sinh của Ngài, dùng chính điều đó làm “dấu lạ của Giô-na” (Ma-thi-ơ 12:39-40). Ngài phán: “Hãy phá đền thờ nầy đi, trong ba ngày ta sẽ dựng lại” (Giăng 2:19), ý nói về đền thờ thân thể Ngài. Việc lời tiên tri này ứng nghiệm chính xác chứng tỏ thẩm quyền tuyệt đối trong mọi lời giảng dạy của Ngài về Nước Trời, về sự cứu rỗi và về sự phán xét cuối cùng.
Cái chết của Chúa Giê-su trên thập tự giá đã trả giá đầy đủ cho tội lỗi nhân loại (“Giá chuộc tội” – Mác 10:45). Tuy nhiên, nếu Ngài chỉ chết mà không sống lại, thì cái chết đó có thể chỉ là một sự hy sinh bi thảm, nhưng không chứng minh được hiệu quả của nó. Sự phục sinh là bằng chứng cho thấy sự trả giá đã được Đức Chúa Trời chấp nhận, và quyền lực của tội lỗi đã bị bẻ gãy.
Kinh Thánh mô tả sự chết là “tiền công của tội lỗi” (Rô-ma 6:23). A-đam, do phạm tội, đã đem sự chết vào thế gian. Chúa Giê-su Christ, A-đam sau cùng (1 Cô-rinh-tô 15:45), đã đảo ngược tiến trình đó. Qua sự phục sinh, Ngài đã “tiêu diệt sự chết, và dùng Tin Lành làm cho sự sống và sự không hề chết được sáng ra” (2 Ti-mô-thê 1:10). Từ Hy Lạp cho “tiêu diệt” (καταργέω – katargeō) có nghĩa là làm cho vô hiệu, tước bỏ quyền lực. Sự chết không còn là ngõ cụt đáng sợ nữa, mà đã trở thành cánh cửa dẫn đến sự sống đời đời cho những ai ở trong Christ.
Sứ đồ Phao-lô reo lên trong thư 1 Cô-rinh-tô 15:54-55: “Sự chết đã bị nuốt mất trong sự thắng. Hỡi sự chết, sự thắng của mầy ở đâu? Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu?”. “Cái nọc” (κέντρον – kentron) của sự chết chính là tội lỗi, và quyền phạm tội là bởi luật pháp (1 Cô-rinh-tô 15:56). Chúa Christ, qua sự chết và sống lại, đã giải thoát chúng ta khỏi cả hai.
Sự phục sinh của Đấng Christ không phải là một sự kiện biệt lập; đó là trái đầu mùa (1 Cô-rinh-tô 15:20,23) bảo đảm cho một mùa gặt thuộc linh vĩ đại—sự sống lại của tất cả những người thuộc về Ngài. Trong Cựu Ước, lễ Trái Đầu Mùa (Lê-vi Ký 23:9-14) đánh dấu việc dâng lên Đức Chúa Trời những sản vật đầu tiên, báo hiệu và cam kết cho toàn bộ vụ mùa sắp tới. Tương tự, Chúa Giê-su phục sinh là “trái đầu mùa”, là bằng chứng không thể chối cãi rằng một ngày kia, tất cả những kẻ ngủ trong Christ sẽ được thức dậy trong thân thể vinh hiển.
Điều này mang đến một niềm hy vọng căn bản và vững chắc. Niềm tin Cơ Đốc không chỉ là về một linh hồn bất tử, mà là về sự phục hồi trọn vẹn của cả con người—thân thể lẫn linh hồn. Phi-líp 3:20-21 cho biết Chúa Giê-su Christ “sẽ biến hóa thân thể hèn mạt chúng ta ra giống như thân thể vinh hiển Ngài”. Thân thể phục sinh của Chúa Giê-su (có thể ăn uống, nhưng cũng xuyên qua tường, không bị không gian ràng buộc – Lu-ca 24:39-43, Giăng 20:19,26) là khuôn mẫu cho thân thể vinh hiển mà chúng ta sẽ nhận lấy.
Sự phục sinh liên hệ mật thiết đến sự xưng công bình của chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời. Rô-ma 4:25 giải thích: “Ngài đã bị nộp vì tội lỗi chúng ta, và sống lại vì sự xưng công bình của chúng ta”. Sự chết của Christ giải quyết vấn đề hình phạt tội lỗi; sự sống lại của Ngài giải quyết vấn đề địa vị mới của chúng ta. Vì Đấng Christ đã sống, chúng ta—những người được kết hợp với Ngài bởi đức tin—cũng được kể là đã sống và được xưng công bình.
Hơn nữa, một Đấng Christ đang sống là một Đấng Cầu Thay đang hành động. “Ấy là Đức Chúa Jêsus Christ là Đấng đã chết, và cũng đã sống lại nữa, Ngài đang ngự bên hữu Đức Chúa Trời, cầu thay cho chúng ta” (Rô-ma 8:34). Chức vụ cầu thay của Chúa Giê-su trên thiên đàng là sự tiếp nối và ứng dụng công lao cứu chuộc của Ngài vào đời sống chúng ta mỗi ngày. Chúng ta có một Đấng Đại Diện (Paraklētos – Giăng 14:16) ở trên trời, luôn hiện diện trước mặt Đức Chúa Trời vì lợi ích của chúng ta.
Sự phục sinh không chỉ là một sự kiện trong quá khứ để chúng ta tin, mà còn là một nguồn năng lực hiện tại để chúng ta sống. Ê-phê-sô 1:19-20 cầu nguyện để chúng ta biết “quyền vô hạn của Ngài đối với chúng ta có lòng tin, là nhờ quyền động của sức mạnh Ngài, mà Ngài đã tỏ ra trong Đấng Christ, khi khiến Ngài từ kẻ chết sống lại”. Cùng một quyền năng siêu việt đã đưa Chúa Giê-su ra khỏi mồ mả hiện đang hành động trong mỗi tín hữu để chúng ta chiến thắng tội lỗi, sống đời sống thánh khiết và phục vụ Ngài.
Phao-lô khao khát được “biết Ngài, và quyền phép sự sống lại của Ngài” (Phi-líp 3:10). Quyền phép ấy biến đổi tâm trí (Rô-ma 12:2), làm sống động những thân thể hay chết (Rô-ma 8:11), và ban cho chúng ta sự can đảm, hy vọng bất chấp mọi nghịch cảnh. Một Cơ Đốc nhân sống dưới quyền năng phục sinh là một người không còn bị nô lệ bởi sự sợ hãi, thất bại hay tuyệt vọng.
Lẽ thật vĩ đại về sự phục sinh phải được áp dụng vào từng ngày sống của chúng ta. Dưới đây là một số phương diện thiết thực:
- Sống Trong Niềm Hy Vọng Không Hề Hư Nát: Mọi sự khó khăn, bệnh tật, mất mát trên đời này đều là tạm thời. Sự phục sinh nhắc chúng ta rằng câu chuyện cuối cùng của con cái Chúa không phải là đau khổ hay mồ mả, mà là sự sống lại vinh hiển và sự hiện diện đời đời với Đức Chúa Trời (1 Phi-e-rơ 1:3-4). Điều này giúp chúng ta “có lòng nhẫn nại và đức tin của các thánh” (Khải Huyền 13:10).
- Rao Truyền Tin Lành Cách Mạnh Dạn: Các môn đồ từ chỗ sợ hãi, đóng cửa (Giăng 20:19) đã trở nên những người rao giảng công khai, bất chấp sự đe dọa, vì họ đã thấy Chúa Phục Sinh. Sứ mạng của Hội Thánh được thiết lập trên thẩm quyền của Đấng Christ đang sống (Ma-thi-ơ 28:18-20). Chúng ta rao giảng không phải một triết lý hay, mà là một Con Người đang sống.
- Tập Trung Vào Những Điều Thuộc Về Trời: Cô-lô-se 3:1-4 kêu gọi: “Vậy nếu anh em được sống lại với Đấng Christ, hãy tìm các sự ở trên trời... Hãy tưởng nghĩ về các sự ở trên trời, đừng tưởng nghĩ về các sự ở dưới đất”. Đời sống phục sinh có một tầm nhìn và hệ giá trị mới—ưu tiên cho những gì thuộc về vương quốc đời đời của Đức Chúa Trời.
- Sống Trong Quyền Năng Và Tự Do: Nhận biết rằng quyền lực của tội lỗi và sự chết đã bị đánh bại, chúng ta có thể dạn dĩ “dâng chính thân thể mình cho Đức Chúa Trời” như là công cụ của sự công bình (Rô-ma 6:12-13). Chúng ta không còn là nô lệ, nhưng được tự do để vâng phục và phục vụ Chúa cách vui mừng.
- Gặp Chúa Trong Sự Thờ Phượng Và Lời Ngài: Giống như hai môn đồ trên đường Em-ma-út, lòng chúng ta có thể “nóng cháy” (Lu-ca 24:32) khi được Chúa Phục Sinh giải thích Kinh Thánh. Mỗi lần đọc Lời Chúa, tham dự tiệc thánh (“cho đến lúc Ngài đến” – 1 Cô-rinh-tô 11:26), và cầu nguyện, chúng ta đang tương giao với một Chúa hằng sống, không phải một nhân vật lịch sử đã khuất.
Sự phục sinh của Chúa Giê-su Christ là cột mốc mà lịch sử và vận mệnh nhân loại xoay quanh. Nó xác nhận Ngài là Con Đức Chúa Trời, công bố sự chiến thắng trọn vẹn trên tội lỗi và sự chết, bảo đảm sự sống lại và tương lai vinh hiển cho chúng ta, làm nền tảng cho sự xưng công bình, và ban quyền năng cho đời sống mới. Không có sự kiện nào quan trọng hơn đối với đức tin của chúng ta.
Lời tuyên xưng “Ngài sống lại!” (“Christós Anésti!” trong tiếng Hy Lạp) không chỉ là lời chào mừng lễ Phục Sinh, mà phải là tiếng reo vui vang vọng trong tâm hồn mỗi tín hữu mỗi ngày. Vì Chúa chúng ta đang sống, chúng ta có thể đối diện mọi ngày mai với niềm tin quyết, phó thác và hy vọng trọn vẹn. Hãy để lẽ thật vinh quang này định hình tư tưởng, củng cố đức tin và thúc đẩy chúng ta bước đi trong quyền năng của Thánh Linh Đấng Phục Sinh. A-men.