Ân Tứ Thuộc Linh Khích Lệ
Trong thân thể Đấng Christ đa dạng và sống động, Đức Thánh Linh ban cho mỗi tín hữu những ân tứ thuộc linh đặc biệt để gây dựng Hội Thánh (1 Cô-rinh-tô 12:7). Trong số những ân tứ được liệt kê trong Kinh Thánh, “ân tứ khích lệ” (hay “khiến an ủi”) thường được nhắc đến như một phương thuốc tâm linh mạnh mẽ, một công cụ của ân điển để nâng đỡ, củng cố và thúc đẩy dân sự Chúa tiến bước trong đức tin. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá bản chất thần học, biểu hiện thực tiễn và tầm quan trọng của ân tứ khích lệ trong đời sống Cơ Đốc.
I. Định Nghĩa và Nền Tảng Kinh Thánh
Ân tứ khích lệ, trong nguyên văn Tân Ước tiếng Hy Lạp, xuất phát từ từ gốc paraklēsis (παράκλησις). Từ này mang một nghĩa phong phú, bao gồm: sự khích lệ, an ủi, nài nỉ, kêu gọi, hoặc thậm chí là sự cầu thay. Nó bắt nguồn từ động từ parakaleō, có nghĩa đen là “kêu gọi bên cạnh” – hình ảnh của một người được mời đến bên cạnh để nâng đỡ, hỗ trợ và động viên. Do đó, người có ân tứ khích lệ không đơn thuần là người nói lời hay ý đẹp, mà là người được Thánh Linh cảm động để “đến bên cạnh” anh chị em mình với Lời của Đức Chúa Trời, nhằm đáp ứng chính xác nhu cầu thuộc linh của họ trong từng hoàn cảnh.
Ân tứ này được đề cập rõ ràng trong Rô-ma 12:6-8: “Vậy, nếu ơn đã ban cho chúng ta là nói tiên tri, hãy tập nói theo lượng đức tin; ai được giao cho việc khác nhau, kẻ được ban cho ơn nói, hãy nói như lời Đức Chúa Trời; kẻ được giao cho việc làm phước, hãy lấy lòng rộng rãi mà làm; kẻ cai trị, hãy siêng năng mà cai trị; kẻ làm sự thương xót, hãy lấy lòng vui vẻ mà làm.” (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Câu “kẻ được ban cho ơn nói” trong bản 1925, các bản dịch hiện đại như Bản Dịch Mới (NIV) thường dịch cụ thể là “nếu ai có ân tứ khích lệ (exhortation/encouragement), hãy khích lệ”. Điều này cho thấy đây là một ân tứ chuyên biệt, được Đức Thánh Linh ban cho một số tín hữu cách đặc biệt để thi hành chức vụ này.
Một gương mẫu kinh điển trong Tân Ước về người có ân tứ khích lệ là Giô-sép, người được các sứ đồ đặt tên là Ba-na-ba (Công vụ 4:36). Tên “Ba-na-ba” có nghĩa là “con trai của sự yên ủi” (son of encouragement). Cuộc đời và chức vụ của ông minh họa sống động cho ân tứ này:
- Ông bán đất và dâng tiền cho Hội Thánh để khích lệ tinh thần hiệp một và chia sẻ (Công vụ 4:37).
- Ông đỡ đầu và bảo vệ Sau-lơ (Phao-lô) mới trở lại khi mọi người còn nghi ngờ, đưa ông đến với các sứ đồ và làm chứng cho sự thay đổi của Sau-lơ (Công vụ 9:27). Hành động này đã khích lệ đức tin non trẻ của Phao-lô và mở đường cho chức vụ vĩ đại của ông.
- Ông được sai đến khích lệ Hội Thánh tại An-ti-ốt (Công vụ 11:23), và nhìn thấy ơn Đức Chúa Trời, ông “mừng rỡ, và khuyên họ ai nấy phải vững lòng theo Chúa”. Chính sự khích lệ của ông đã góp phần khiến Hội Thánh đó được gọi là “Cơ Đốc nhân” đầu tiên (Công vụ 11:26).
- Ông kiên nhẫn cho Ma-thê (Mác) cơ hội thứ hai sau khi Mác bỏ cuộc trong chuyến hành trình truyền giáo thứ nhất, dù Phao-lô phản đối (Công vụ 15:36-39). Sự kiên nhẫn khích lệ này sau cùng đã gây dựng nên Mác trở thành người viết sách Phúc Âm.
II. Phân Biệt Ân Tứ Khích Lệ Với Sự Khích Lệ Thông Thường
Mọi Cơ Đốc nhân đều được kêu gọi để “yêu thương anh em” (Giăng 13:34) và “yên ủi nhau” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:11). Vậy điều gì làm nên sự khác biệt của một ân tứ thuộc linh? Ân tứ khích lệ là một sự ban cho siêu nhiên và đặc biệt từ Đức Thánh Linh, biểu lộ qua:
- Hiệu Quả và Quyền Năng Đặc Biệt: Lời khích lệ từ người có ân tứ này thường mang một sức nặng thuộc linh, xuyên thấu vào tấm lòng và hoàn cảnh, đem lại sự thay đổi thái độ, đốt lên niềm hy vọng, và khơi dậy sự phấn chấn thật sự. Nó không chỉ là cảm xúc nhất thời mà thường dẫn đến hành động và quyết định đúng đắn.
- Sự Nhạy Bén Thuộc Linh: Người có ân tứ này được Thánh Linh dẫn dắt để nhận biết đúng thời điểm, đúng đối tượng và đúng Lời Chúa cần chia sẻ. Họ có thể nhìn thấy tiềm năng, ân điển hay bài học trong những tình huống mà người khác chỉ thấy thất bại hay khó khăn.
- Phương Tiện là Lời Chúa: Sự khích lệ thuộc linh chân chính luôn bám rễ và dẫn chiếu về Lời của Đức Chúa Trời. Nó không phải là những câu nói sáo rỗng hay tâm lý tích cực đơn thuần, mà là việc áp dụng Lẽ Thật của Kinh Thánh một cách sống động và phù hợp vào tình huống cụ thể. Như Phao-lô viết: “Vả, chẳng có lời hứa nào của Đức Chúa Trời là không phải “phải” cả, nhưng trong Ngài điều đó đều là “phải” hết, và cũng nhờ Ngài mà chúng ta nói “A-men” để sáng danh Đức Chúa Trời bởi chúng ta.” (2 Cô-rinh-tô 1:20). Người khích lệ giỏi biết chỉ dẫn người khác đến những lời hứa “phải” đó.
- Mục Đích Tối Hậu là Gây Dựng và Hướng Về Chúa: Mục tiêu không phải là làm cho người ta cảm thấy dễ chịu tạm thời, mà là gây dựng họ trong đức tin, giúp họ vững lòng theo Chúa, và tôn vinh Đức Chúa Trời (Rô-ma 15:5-6). Đôi khi, “khích lệ” trong Kinh Thánh cũng bao hàm sự khiển trách, thúc giục với tình yêu thương để người nghe quay đi khỏi tội lỗi và theo đuổi sự thánh khiết (2 Ti-mô-thê 4:2).
III. Các Hình Thái Biểu Hiện Của Ân Tứ Khích Lệ
Ân tứ khích lệ có thể vận hành qua nhiều hình thức khác nhau trong Hội Thánh:
- Qua Lời Nói (Bài Giảng, Chia Sẻ, Tư Vấn): Đây là hình thức phổ biến nhất. Người có ân tứ này có khả năng giảng dạy, chia sẻ Lời Chúa cách khích lệ và thiết thực. Trong các buổi nhóm, lời của họ thường mang lại sự phấn hưng, hy vọng và định hướng rõ ràng.
- Qua Cầu Nguyện: Lời cầu nguyện của họ thường đầy đức tin và lòng biết ơn, công bố những lời hứa của Chúa, từ đó nâng đỡ tinh thần của những người cùng hiệp nguyện.
- Qua Việc Làm Cụ Thể: Như Ba-na-ba, họ khích lệ bằng hành động thực tế: thăm viếng, giúp đỡ vật chất, hỗ trợ trong lúc khó khăn, hoặc đơn giản là sự hiện diện đầy yêu thương và đồng cảm.
- Qua Văn Bản (Thư Từ, Ghi Chú, Bài Viết): Nhiều người nhận được sự khích lệ sâu sắc qua những lá thư, tin nhắn, hay bài viết chứa đựng Lời Chúa được chia sẻ đúng lúc.
- Qua Âm Nhạc và Nghệ Thuật: Những bài thánh ca, bản nhạc, hay tác phẩm nghệ thuật Cơ Đốc đầy cảm hứng cũng có thể là công cụ của ân tứ khích lệ khi được Thánh Linh sử dụng.
IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Trong Đời Sống Cơ Đốc
Làm thế nào để nhận biết, nuôi dưỡng và sử dụng ân tứ khích lệ?
1. Nhận Biết Ân Tứ Nơi Bản Thân và Người Khác:
Hãy tự hỏi: Bạn có thường được người khác tìm đến để chia sẻ khó khăn và sau đó họ cảm thấy được nâng đỡ? Lời nói của bạn có thường xuyên giúp anh chị em nhìn thấy hy vọng và lẽ thật của Chúa trong hoàn cảnh? Bạn có cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải lên tiếng động viên hoặc hành động để giúp đỡ người đang chán nản? Nếu có, rất có thể bạn đã được ban cho ân tứ này. Hãy cầu xin sự xác nhận từ những người trưởng thành thuộc linh và các trưởng lão trong Hội Thánh.
2. Nuôi Dưỡng Ân Tứ Qua Sự Thân Mật Với Chúa và Lời Ngài:
Ân tứ đến từ Đức Thánh Linh, nên nó được nuôi dưỡng tốt nhất trong mối tương giao với Ngài. Hãy đắm mình trong Kinh Thánh – kho tàng những lời hứa khích lệ vĩ đại nhất. Các sách như Thi Thiên, Ê-sai, Phi-líp, 1 Phi-e-rơ chứa đầy những lời yên ủi. Hãy cầu nguyện để được đầy dẫy Thánh Linh (Ê-phê-sô 5:18) và xin Ngài ban cho sự khôn ngoan để áp dụng Lời Chúa cách phù hợp.
3. Thực Hành Trong Cộng Đồng Hội Thánh:
Ân tứ được ban để gây dựng thân thể. Hãy chủ động tìm kiếm cơ hội:
- Lắng nghe tích cực: Trước khi khích lệ, hãy học lắng nghe với tấm lòng đồng cảm.
- Chia sẻ chứng nghiệm: Chia sẻ cách Chúa đã giải cứu, yên ủi bạn trong hoàn cảnh tương tự (2 Cô-rinh-tô 1:4).
- Trung tín trong những việc nhỏ: Một tin nhắn, một tấm thiệp, một cuộc gọi hỏi thăm đúng lúc đều là những phương tiện khích lệ quyền năng.
- Hợp tác với các ân tứ khác: Người khích lệ cần làm việc cùng với người giảng dạy (để có nền tảng Lẽ Thật), người có lòng thương xót (để đáp ứng nhu cầu thực tế), và người lãnh đạo (để định hướng).
4. Cảnh Giác Những Cạm Bẫy:
Ân tứ này cũng có thể bị xác thịt lợi dụng. Cần cảnh giác:
- Tìm kiếm sự công nhận của con người: Thay vì tôn vinh Chúa.
- Nói lời dễ nghe nhưng thiếu Lẽ Thật: Chỉ an ủi theo cảm xúc mà không đối diện với tội lỗi hoặc trách nhiệm cần ăn năn, thay đổi.
- Phụ thuộc vào cảm xúc cá nhân: Chỉ khích lệ khi cảm thấy hứng thú, thay vì vâng theo sự thúc giục của Thánh Linh.
- Ganh tỵ hoặc coi thường các ân tứ khác: Cho rằng sự khích lệ của mình là quan trọng hơn sự quản trị hay sự giảng dạy.
V. Kết Luận
Ân tứ khích lệ là một món quà quý giá từ Đức Thánh Linh cho Hội Thánh trong một thế giới đầy thất vọng, lo âu và mệt mỏi. Nó là tiếng nói của hy vọng, là bàn tay nâng đỡ, và là tấm lòng đồng cảm của chính Đức Chúa Trời được chuyển đến qua những con người bình thường như Ba-na-ba. Khi chúng ta trung tín sử dụng ân tứ này, chúng ta không chỉ gây dựng anh chị em mình, mà còn tham gia vào chức vụ yên ủi vĩ đại của Đức Chúa Trời: “Ngợi khen Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, là Cha hay thương xót, là Đức Chúa Trời ban mọi sự yên ủi! Ngài yên ủi chúng ta trong mọi sự khốn khó của chúng ta, hầu cho nhơn sự yên ủi mà chính mình chúng ta đã chịu từ Đức Chúa Trời, thì cũng có thể yên ủi kẻ khác trong sự khốn khó nào họ đương chịu!” (2 Cô-rinh-tô 1:3-4).
Ước mong mỗi chúng ta, dù có được ban đặc biệt ân tứ này hay không, đều học tập tinh thần khích lệ, để trở thành những “con trai, con gái của sự yên ủi” cho gia đình thuộc linh của mình, hầu cho danh Chúa được cả sáng và Hội Thánh được gây dựng vững mạnh trong tình yêu thương.