Tại Sao Tôi Nên Tin Vào Tôn Giáo Có Tổ Chức?
Trong một thế giới đề cao chủ nghĩa cá nhân và sự hoài nghi đối với các định chế, cụm từ “tôn giáo có tổ chức” thường mang một hàm ý tiêu cực. Nó gợi lên hình ảnh về sự cứng nhắc, quyền lực của con người, và có lẽ xa rời khỏi mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, khi chúng ta nghiên cứu Kinh Thánh một cách nghiêm túc, chúng ta khám phá ra rằng ý tưởng về một cộng đồng đức tin được tổ chức—mà Tân Ước gọi là “Hội Thánh”—không phải là một phát minh của loài người, mà là chính ý định và kế hoạch tốt lành của Đức Chúa Trời. Bài viết này sẽ đi sâu vào nền tảng Kinh Thánh để trả lời cho câu hỏi: Tại sao một Cơ Đốc nhân nên tin và tích cực dự phần vào một cộng đồng đức tin có tổ chức?
Trước hết, chúng ta cần làm rõ thuật ngữ. Trong tiếng Hy Lạp (ngôn ngữ gốc của Tân Ước), từ được dịch là “Hội Thánh” là ἐκκλησία (ekklēsia). Từ này bắt nguồn từ ek (ra khỏi) và kaléō (kêu gọi), nghĩa đen là “những người được kêu gọi ra khỏi”. Điều này mô tả một cộng đồng những người được Đức Chúa Trời kêu gọi ra khỏi thế gian để thuộc về Ngài. Vì vậy, bản chất của Hội Thánh không phải là một tổ chức tôn giáo lạnh lùng, mà là một thân thể sống động (1 Cô-rinh-tô 12:12-27), một gia đình thuộc linh (Ê-phê-sô 2:19), và là cô dâu của Đấng Christ (Khải huyền 19:7). Việc “tin vào tôn giáo có tổ chức”, trong ngữ cảnh này, chính là tin vào kế hoạch của Đức Chúa Trời dành cho sự hiệp một, sự gây dựng, và sự làm chứng của dân sự Ngài trên đất.
Ngay từ đầu, ý định của Đức Chúa Trời không phải là cứu rỗi những cá nhân biệt lập, mà là tạo dựng một dân tộc cho chính Ngài. Lời hứa với Áp-ra-ham trong Cựu Ước là Ngài sẽ trở nên “cha của nhiều dân tộc” (Sáng Thế Ký 17:4-5). Trong Tân Ước, sứ đồ Phi-e-rơ mô tả Hội Thánh là “dòng giống được lựa chọn, chức tế lễ nhà vua, dân thánh là dân thuộc về Đức Chúa Trời” (1 Phi-e-rơ 2:9). Điều này cho thấy tính liên tục trong kế hoạch cứu rỗi của Đức Chúa Trời: tạo dựng một dân tộc thánh.
Chúa Giê-xu Christ, nền tảng của Hội Thánh, đã tuyên bố rõ ràng: “Ta sẽ lập Hội Thánh ta trên đá này, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó” (Ma-thi-ơ 16:18). Ở đây, từ “Hội Thánh” (ekklēsia) lần đầu tiên được chính Đấng Mê-si phán ra. Ngài không nói “ta sẽ lập nhiều Cơ Đốc nhân riêng lẻ”, mà là “Hội Thánh ta”. Điều này xác nhận rằng Hội Thánh có tổ chức là một phần trọng tâm trong chương trình của Ngài. Hơn nữa, sách Công Vụ và các thư tín cho thấy các tín hữu đầu tiên lập tức và tự nhiên qui tụ lại với nhau thành một cộng đồng có tổ chức: “Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ đồ, sự thông công của anh em, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện” (Công Vụ 2:42). Sự “thông công” (koinōnia) này không đơn thuần là tình bạn, mà là sự hiệp nhất sâu sắc trong Đấng Christ, đòi hỏi một sự kết nối và cam kết có tổ chức.
Sứ đồ Phao-lô, dưới sự mặc khải của Đức Thánh Linh, đã đưa ra ẩn dụ sâu sắc nhất về Hội Thánh: Thân thể của Đấng Christ. “Ngài (Đấng Christ) là đầu hội thánh, tức là đầu của thân thể” (Cô-lô-se 1:18). “Vả, như thân thể là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi thể của thân thể, dầu có nhiều, cũng chỉ là một thân thể, thì Đấng Christ cũng vậy... Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-tem chung một Thánh Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh Linh nữa” (1 Cô-rinh-tô 12:12-13).
Ẩn dụ này vô cùng quan trọng vì nhiều lý do:
1. Sự Phụ Thuộc Lẫn Nhau: Một chi thể (cánh tay, con mắt) không thể tồn tại hay hoạt động hiệu quả khi tách rời khỏi thân thể. Cũng vậy, một Cơ Đốc nhân không thể trưởng thành thuộc linh cách trọn vẹn khi tách biệt khỏi thân thể. Sự dạy dỗ, khích lệ, sửa trị, và yêu thương từ các chi thể khác là không thể thiếu (Ê-phê-sô 4:15-16).
2. Sự Đa Dạng Trong Hiệp Một: Thân thể có nhiều chi thể với các chức năng khác nhau. Trong Hội Thánh, Đức Thánh Linh ban cho mỗi tín hữu những ân tứ (charismata) khác nhau để gây dựng cả thân thể (1 Cô-rinh-tô 12:7, 27). Việc từ chối tham gia vào Hội Thánh có tổ chức đồng nghĩa với việc giữ lại ân tứ Chúa ban cho mình và từ chối sự phục vụ mà các chi thể khác dành cho mình.
3. Đấng Christ Là Đầu: Đầu điều khiển và nuôi dưỡng thân thể. Một Hội Thánh lành mạnh, có tổ chức, là nơi Đấng Christ được tôn làm Chủ qua Lời Ngài và Đức Thánh Linh. Chúng ta tin vào Hội Thánh vì chúng ta tin rằng Đấng Christ đang hành động và bày tỏ chính Ngài qua thân thể ấy.
Đức Chúa Trời đã ủy thác cho Hội Thánh sứ mệnh thiêng liêng là “trụ và nền của lẽ thật” (1 Ti-mô-thê 3:15). Trong một thế giới đầy dẫy những giáo lý sai lầm và sự tương đối về đạo đức, Hội Thánh có tổ chức đóng vai trò như một người gác cổng và người truyền đạt chân lý của Đức Chúa Trời qua các thế hệ.
Chúa Giê-xu phán cùng các sứ đồ: “Hãy đi dạy dỗ muôn dân... dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi” (Ma-thi-ơ 28:19-20). Mệnh lệnh này được giao cho một nhóm người (các sứ đồ), và họ đã truyền lại cho những người kế tục trung tín (như Ti-mô-thê, Tít). Tân Ước ghi lại việc bổ nhiệm các trưởng lão (presbyteroi) và giám mục (episkopoi) để chăm sóc và dạy dỗ Hội Thánh (Công Vụ 14:23; Tít 1:5). Cơ cấu tổ chức này không nhằm tạo ra một giai cấp tư tế, mà nhằm bảo vệ phúc âm thuần khiết và chăn dắt bầy chiên của Đức Chúa Trời (1 Phi-e-rơ 5:2). Việc thuộc về một Hội Thánh chính thống, trung thành với Kinh Thánh, bảo vệ chúng ta khỏi sự dạy dỗ sai lầm của các giáo sư giả (1 Giăng 4:1).
Rất nhiều mệnh lệnh trong Tân Ước chỉ có thể được thực hiện trong bối cảnh của một cộng đồng đức tin có mối liên hệ mật thiết và có tổ chức:
- “Hãy yêu thương nhau” (Giăng 13:34): Tình yêu thương Cơ Đốc (agapē) cần một đối tượng cụ thể để thực hành—những anh chị em trong Hội Thánh, kể cả những người khó yêu.
- “Hãy xưng tội cùng nhau”b> và “hãy cầu nguyện cho nhau” (Gia-cơ 5:16): Điều này đòi hỏi sự tin cậy và mối thông công sâu sắc chỉ có trong một cộng đồng an toàn và cam kết.
- “Hãy mang gánh nặng cho nhau” (Ga-la-ti 6:2): Sự hỗ trợ thực tế—vật chất, tình cảm, thuộc linh—được tổ chức hiệu quả nhất trong Hội Thánh (Công Vụ 4:34-35).
- Thờ phượng chung và lễ bẻ bánh: “Chớ bỏ sự nhóm lại” (Hê-bơ-rơ 10:25). Sự thờ phượng tập thể, việc cử hành Tiệc Thánh, và sự rao giảng Lời Chúa là những phương tiện quan trọng để ân điển được truyền thông đến chúng ta.
- Sự kỷ luật thuộc linh: Ma-thi-ơ 18:15-17 mô tả một quy trình giải quyết tội lỗi giữa vòng các tín hữu, cuối cùng dẫn đến sự can thiệp của Hội Thánh. Điều này bảo vệ sự thánh khiết của cộng đồng và là biểu hiện của tình yêu nhằm phục hồi người sai phạm.
Làm thế nào để chúng ta áp dụng những lẽ thật này vào cuộc sống?
1. Tìm Kiếm Và Gắn Bó Với Một Hội Thánh Lành Mạnh: Hãy tìm một Hội Thánh trung thành rao giảng Phúc Âm thuần khiết, cử hành các lễ nghi theo Kinh Thánh (Báp-tem, Tiệc Thánh), và thực hành sự kỷ luật yêu thương. Đừng chỉ là khách tham dự, hãy trở thành một thành viên tích cực, cam kết.
2. Tích Cực Dự Phần, Không Chỉ Tiêu Thụ: Sử dụng ân tứ thuộc linh Chúa ban để phục vụ trong Hội Thánh. Đó có thể là dạy dỗ trẻ em, chào đón, ca hát, hoặc đơn giản là khích lệ người khác. Hãy tìm kiếm cơ hội để “mang gánh nặng” cho anh chị em mình.
3. Học Tập Để Sống Trong Sự Thông Công (Koinōnia): Điều này có nghĩa là chia sẻ cuộc sống của bạn vượt ra ngoài giờ nhóm Chúa Nhật. Hãy mở lòng, dễ bị tổn thương trong những nhóm nhỏ, học cách tha thứ và xin được tha thứ.
4. Tôn Trọng Và Hỗ Trợ Người Lãnh Đạo: Cầu nguyện cho những người chăn bầy của bạn, vâng phục họ trong Chúa (Hê-bơ-rơ 13:17), và đóng góp cách rộng rãi để công việc Chúa được tiến triển.
5. Có Cái Nhìn Cánh Chung: Hội Thánh hôm nay là bản phác thảo cho Hội Thánh vinh hiển trong tương lai (Khải huyền 21:2). Sự hiệp một và thánh khiết mà chúng ta theo đuổi bây giờ là sự chuẩn bị cho sự hiệp một trọn vẹn đời đời trước ngai vàng Chiên Con.
Tin vào “tôn giáo có tổ chức”—hay đúng hơn là tin vào kế hoạch của Đức Chúa Trời cho Hội Thánh của Ngài—không phải là mù quáng tin vào một tổ chức của con người. Đó là đặt niềm tin vào lời hứa của Đấng Christ rằng Ngài sẽ xây dựng Hội Thánh Ngài và các cửa âm phủ không thắng nổi. Đó là nhận biết rằng chúng ta được tạo dựng để sống trong mối liên hệ với Đức Chúa Trời và với nhau. Hội Thánh, với tất cả những khuyết điểm vì được tạo nên bởi những con người tội lỗi nhưng được cứu chuộc, vẫn là công cụ chính yếu mà Đức Chúa Trời sử dụng để nuôi dưỡng đức tin chúng ta, truyền bá Phúc Âm, và làm vinh hiển Danh Ngài trên đất. Thay vì xa lánh, chúng ta được kêu gọi yêu mến, gắn bó, dự phần xây dựng, và hiến dâng chính mình cho Hội Thánh của Đức Chúa Trời hằng sống.