Tầm Quan Trọng Của Sự Hiệp Nhất Trong Cơ Đốc Giáo
Trong một thế giới đầy chia rẽ và xung đột, lời kêu gọi hiệp nhất của Chúa dành cho Hội Thánh Ngài vang lên như một mệnh lệnh thiêng liêng và là một dấu ấn không thể nhầm lẫn về sự hiện diện của Ngài. Sự hiệp nhất Cơ Đốc không đơn thuần là một lý tưởng xã hội hay một chiến lược tổ chức; đó là bản chất, là mục đích và là bằng chứng sống động về Đấng Christ đang ngự trị. Bài nghiên cứu này sẽ đào sâu vào nền tảng Kinh Thánh, ý nghĩa thần học và sự ứng dụng thiết thực của sự hiệp nhất—một chủ đề trọng tâm trong đức tin Cơ Đốc.
Sự hiệp nhất của Hội Thánh không phải là một phát minh của con người, nhưng bắt nguồn từ chính bản thể của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-xu đã cầu nguyện trong Giăng 17:21-23: “hầu cho chúng nó cũng hiệp làm một như Cha ở trong Con, và Con ở trong Cha; lại hầu cho chúng nó cũng ở trong chúng ta, đặng thế gian tin rằng chính Cha đã sai Con đến... hầu cho chúng nó được trọn vẹn hiệp làm một, và cho thế gian biết chính Cha đã sai Con đến...”. Đây là lời cầu nguyện thiết cốt trước giờ chịu nạn của Ngài.
Trong nguyên văn Hy Lạp, từ “hiệp làm một” là “εἷς” (heis), mang nghĩa là “một”, nhưng ở đây nó diễn tả một sự hiệp nhất về mục đích, bản chất và tình yêu, phản chiếu sự hiệp nhất giữa Cha và Con. Sự hiệp nhất Ba Ngôi (perichoresis)—sự hiệp thông trọn vẹn, yêu thương và vinh hiển giữa Cha, Con và Thánh Linh—chính là khuôn mẫu tối cao cho sự hiệp nhất của Hội Thánh. Hội Thánh được kêu gọi để trở nên một “thân thể” (σῶμα - sōma) của Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 12:27), và sự hiệp nhất này được duy trì bởi chính “sợi dây” (σύνδεσμος - syndesmos) của sự hòa thuận, tức là Thánh Linh (Ê-phê-sô 4:3).
Sứ đồ Phao-lô nhấn mạnh sự hiệp nhất như một điều chúng ta phải “gắng sức” để giữ gìn: “Hãy cố giữ cho được sự hiệp một của Thánh Linh bởi sự hòa thuận gắng bó lấy nhau” (Ê-phê-sô 4:3). Từ “gắng sức” (σπουδάζω - spoudazō) có nghĩa là nỗ lực, vội vàng, hết sức chuyên tâm. Điều này cho thấy sự hiệp nhất không phải lúc nào cũng tự nhiên hay dễ dàng; nó đòi hỏi sự khiêm nhường, kiên nhẫn và nỗ lực có chủ đích từ mỗi tín hữu.
Mục đích của sự hiệp nhất này mang tính truyền giáo sâu sắc. Như lời Chúa Giê-xu cầu nguyện, sự hiệp nhất của dân sự Ngài là bằng chứng hùng hồn nhất cho thế gian về tình yêu và sự sai phái của Ngài (Giăng 17:21, 23). Ngược lại, sự chia rẽ, bè đảng, và tranh cãi trong vòng các Cơ Đốc nhân làm vấp phạm cho thế gian và làm lu mờ danh Chúa. Trong 1 Cô-rinh-tô 1:10, Phao-lô khẩn thiết kêu gọi: “Hỡi anh em, tôi nhơn danh Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, khuyên anh em phải đồng một lòng nói một lời, chớ có phân rẽ nhau ra, nhưng phải hiệp ý với nhau, đồng tình với nhau.” Từ “hiệp ý” trong nguyên văn là “κατηρτισμένοι” (katērtismenoi), từ gốc καταρτίζω (katartizō), có nghĩa là “sửa lại cho ngay thẳng”, “phục hồi”, “làm cho trọn vẹn”. Nó giống như việc một người thợ sửa một chiếc thuyền bị rò rỉ hay một bác sĩ nắn lại một khúc xương gãy. Sự hiệp nhất là một trạng thái được “chỉnh đốn” và “lành lặn”.
Ẩn dụ mạnh mẽ nhất về sự hiệp nhất của Hội Thánh chính là “Thân Thể của Đấng Christ”. 1 Cô-rinh-tô 12:12-27 và Ê-phê-sô 4:11-16 triển khai hình ảnh này cách phong phú.
- Sự Đa Dạng Trong Hiệp Nhất: Thân thể có nhiều chi thể với các chức năng khác nhau—mắt, tai, tay, chân. Cũng vậy, Hội Thánh bao gồm những cá nhân với ân tứ, sự kêu gọi, và văn hóa khác nhau, nhưng tất cả đều được kết nối và làm việc vì một mục đích chung. Sự hiệp nhất Cơ Đốc không phải là sự đồng nhất cứng nhắc, nhưng là sự hài hòa của sự đa dạng được Thánh Linh điều khiển.
- Sự Phụ Thuộc Lẫn Nhau: “Mắt không được nói với bàn tay rằng: Ta chẳng cần đến ngươi... Trái lại, các chi thể của thân dầu có nhiều, cũng chỉ hiệp thành một thân mà thôi, Đấng Christ cũng vậy” (1 Cô-rinh-tô 12:21, 12). Không một chi thể nào có thể tồn tại độc lập hoặc xem thường chi thể khác.
- Đầu Là Đấng Christ: Sự hiệp nhất chỉ có thể được duy trì khi mọi chi thể đều qui phục và kết nối với Đầu, là chính Chúa Giê-xu Christ (Cô-lô-se 1:18). Mọi sự chia rẽ đều bắt nguồn từ việc không còn trung tâm là Đấng Christ nữa.
Kinh Thánh không lãng mạn hóa sự hiệp nhất. Các Hội Thánh thời Tân Ước cũng đối diện với nguy cơ chia rẽ. Phao-lô liệt kê những “công việc của xác thịt” bao gồm “sự thù oán, tranh cạnh, ghen ghét, nóng giận, cãi lẫy, bè đảng, bất hòa, ganh tị” (Ga-la-ti 5:20-21). Đây chính là những thủ phạm phá hoại sự hiệp nhất.
Giải pháp của Kinh Thánh là quay trở lại với Thập Tự Giá và sự khiêm nhường của Đấng Christ. Trong Phi-líp 2:1-11, chúng ta tìm thấy phương thuốc thần thượng:
“Vậy nếu trong Đấng Christ có sự yên ủi, có sự yêu thương yên ủi... thì hãy hiệp ý với nhau, đồng tình yêu thương, đồng tâm, đồng tư tưởng mà làm cho tôi vui mừng trọn vẹn. Chớ làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình... Hãy có đồng một tâm tình như Đấng Christ đã có, Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời... song đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ...”
Chìa khóa ở đây là “tâm tình” (φρόνημα - phronēma) của Đấng Christ—một tâm trí, thái độ, và xu hướng suy nghĩ hướng về sự hy sinh, hạ mình và vâng phục. Sự hiệp nhất được xây dựng không phải trên chiến thắng của cái tôi, mà trên sự tự hạ của cái tôi dưới chân Thập Tự Giá.
Làm thế nào để chúng ta, với tư cách cá nhân và Hội Thánh địa phương, có thể “gắng sức” giữ gìn sự hiệp nhất?
- Tập Trung Vào Những Điều Cốt Yếu (Core Essentials): Sự hiệp nhất được xây dựng trên nền tảng đức tin chung vào Chúa Giê-xu Christ và lẽ thật cứu rỗi của Phúc Âm (Ê-phê-sô 4:4-6: “chỉ một Thân Thể, một Thánh Linh... một Chúa, một đức tin, một phép báp-têm, một Đức Chúa Trời”). Chúng ta cần phân biệt giữa những giáo lý cốt lõi (như sự chết chuộc tội, sự sống lại của Christ) và những quan điểm thứ yếu, để trong những điều thứ yếu có tự do, trong mọi điều có tình yêu thương.
- Sống Trong Sự Tha Thứ Và Hòa Giải: Cô-lô-se 3:13 dạy: “Hãy nhường nhịn nhau và tha thứ nhau, nếu ai trong anh em có sự oán trách người nào; Chúa đã tha thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy.” Sự hiệp nhất đòi hỏi một tấm lòng sẵn sàng tha thứ, bắt chước sự tha thứ mà chính chúng ta đã nhận từ Đấng Christ.
- Tích Cực Gây Dựng Và Khích Lệ: Thay vì chỉ trích và phàn nàn, hãy dùng lời nói để gây dựng: “Chớ có một lời dữ nào ra từ miệng anh em; nhưng khi đáng nói, hãy nói một vài lời lành giúp ơn cho và có ích lợi cho kẻ nghe đến” (Ê-phê-sô 4:29).
- Cùng Tham Gia Vào Sự Thờ Phượng Và Công Tác: Sự hiệp nhất được nuôi dưỡng khi chúng ta cùng nhau thờ phượng Chúa, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau phục vụ cộng đồng và rao truyền Phúc Âm. Hãy tìm kiếm và tham gia vào những công việc chung của Hội Thánh.
- Cầu Nguyện Cho Sự Hiệp Nhất: Hãy noi gương Chúa Giê-xu, biến sự hiệp nhất của anh em trong đức tin thành một chủ đề cầu nguyện thường xuyên. Cầu xin Thánh Linh, Đấng là sợi dây hòa thuận, ràng buộc chúng ta ngày càng chặt chẽ hơn trong tình yêu thương.
Sự hiệp nhất Cơ Đốc là một báu vật thiêng liêng, một món quà từ Thánh Linh, đồng thời cũng là một trách nhiệm thiêng liêng mà mỗi tín hữu phải gắng sức bảo vệ. Nó không phải là sự đồng phục về hình thức, nhưng là sự hiệp thông sâu nhiệm trong Thánh Linh, xoay quanh chân lý của Phúc Âm và dưới quyền tể trị của Đầu là Đấng Christ. Sự hiệp nhất này là lời làm chứng hùng hồn nhất cho một thế giới đang chìm đắm trong chia rẽ rằng Đấng Christ thật đã đến, và tình yêu của Ngài có sức mạnh biến đổi để kết hiệp những con người tội lỗi, khác biệt thành một thân thể sống động. Ước mong mỗi chúng ta, bằng tấm lòng khiêm nhường và yêu thương, trung thành “gắng sức giữ sự hiệp một của Thánh Linh”, để danh Chúa được tôn cao và nhiều người được cứu qua chứng nhân hiệp nhất của chúng ta.