Sự Kêu Gọi Làm Nhà Truyền Giáo
Trong hành trình đức tin, một trong những câu hỏi thiêng liêng và quan trọng nhất mà một Cơ Đốc nhân có thể đối diện là: “Làm sao tôi biết mình được kêu gọi làm nhà truyền giáo?”. Đây không chỉ là vấn đề chọn nghề nghiệp, mà là sự tìm kiếm ý muốn tối cao của Đức Chúa Trời cho cuộc đời mình. Trong bài nghiên cứu chuyên sâu này, chúng ta sẽ khám phá nền tảng Kinh Thánh về sự kêu gọi, những dấu hiệu chân thực, và hành trình phân biệt tiếng phán của Chúa, luôn với trung tâm là Chúa Cứu Thế Giê-xu và uy quyền của Lời Ngài.
Sự kêu gọi truyền giáo bắt nguồn từ chính bản tính của Đức Chúa Trời. Ngài là Đấng truy tìm và cứu chuộc, và Hội Thánh là phương tiện Ngài dùng để tiếp tục công việc đó. Mệnh lệnh vĩ đại trong Ma-thi-ơ 28:18-20 là mệnh lệnh chung cho toàn thể Hội Thánh: “Vậy, hãy đi dạy dỗ muôn dân, hãy nhân danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh mà làm phép báp-têm cho họ, và dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi.” Từ ngữ “đi” trong tiếng Hy Lạp là “poreuthentes”, một phân từ aorist, có thể được hiểu là “khi các ngươi đi” hoặc “sau khi đã đi”. Điều này nhấn mạnh rằng việc truyền giáo không phải là một hoạt động biệt lập, mà là lối sống của mọi tín đồ trong mọi nơi chốn.
Tuy nhiên, Kinh Thánh cũng cho thấy một sự kêu gọi đặc biệt cho chức vụ truyền giáo xuyên văn hóa. Trong Công vụ 13:2 chép: “Đang khi môn đồ thờ phượng Chúa và kiêng ăn, thì Đức Thánh Linh phán rằng: Hãy để riêng Ba-na-ba và Sau-lơ cho ta, đặng làm công việc ta đã gọi làm.” Ở đây, từ “gọi” trong tiếng Hy Lạp là “proskeklēmai”, xuất phát từ gốc “kaleō” – có nghĩa là mời gọi, kêu triệu. Đây là một sự kêu gọi cụ thể từ Đức Thánh Linh, dành riêng cho một công tác đặc thù. Sự kêu gọi chung (cho mọi tín đồ) và sự kêu gọi đặc biệt (cho nhà truyền giáo) luôn song hành và bổ trợ cho nhau.
Làm thế nào để phân biệt giữa một sự nhiệt thành nhất thời và một sự kêu gọi chân chính từ ngôi vị Đức Thánh Linh? Kinh Thánh và kinh nghiệm của các nhà truyền giáo qua các thời đại chỉ ra những dấu hiệu quan trọng sau:
1. Sự Thôi Thúc Bền Bỉ Từ Bên Trong (Lòng Thương Xót Của Đấng Christ): Sứ đồ Phao-lô mô tả động lực của mình trong II Cô-rinh-tô 5:14: “Vì tình yêu thương của Đấng Christ cảm động chúng tôi.” Từ “cảm động” (“synechei” trong tiếng Hy Lạp) mang nghĩa thúc ép, kiềm chế, điều khiển. Đây không phải là cảm xúc chóng vánh, mà là một sự thôi thúc sâu sắc, bền bỉ, xuất phát từ việc hiểu biết và kinh nghiệm tình yêu của Chúa Cứu Thế. Nó đi đôi với lòng thương xót chân thành đối với những linh hồn hư mất, như Chúa Giê-xu đã thấy đoàn dân đông và “động lòng thương xót” (Ma-thi-ơ 9:36).
2. Sự Xác Nhận Của Lời Chúa (Rhema trong Logos): Sự kêu gọi luôn được xác nhận bởi Lời Chúa. Điều này vượt trên việc chỉ biết câu Kinh Thánh chung chung. Đó là khi Đức Thánh Linh dùng một phân đoạn cụ thể (rhema – lời phán trực tiếp) trong toàn bộ Kinh Thánh (Logos – Lời vĩnh cửu) để nói cách cá nhân và mạnh mẽ với tấm lòng bạn. Tiên tri Ê-sai đã nghe tiếng Chúa phán: “Ta sẽ sai ai đi? Ai sẽ đi cho chúng ta?” và ông đáp: “Có tôi đây, xin hãy sai tôi đi.” (Ê-sai 6:8). Sự kêu gọi thường đến trong bối cảnh bạn đang gặp Chúa (thờ phượng, cầu nguyện, học Lời Ngài).
3. Sự Ban Cho Và Sự Sẵn Sàng Thuộc Linh: Kinh Thánh cho thấy Chúa ban những ân tứ và sự trang bị đặc biệt cho công việc Ngài. Ê-phê-sô 4:11-12 liệt kê những chức vụ Chúa lập, trong đó có “người giảng Tin Lành”. Từ “giảng Tin Lành” (Hy Lạp: euangelistēs) chỉ về người công bố tin mừng, đặc biệt cho những người chưa biết Chúa. Sự kêu gọi thường đi kèm với sự ban cho một tấm lòng yêu mến các dân tộc, khả năng thích nghi văn hóa, lòng kiên trì và sự sẵn sàng chịu khổ vì Phúc Âm (II Ti-mô-thê 1:7-8).
4. Sự Xác Nhận Của Hội Thánh Địa Phương: Đây là một yếu tố then chốt thường bị bỏ qua. Trong Công vụ 13, chính Hội Thánh tại An-ti-ốt, dưới sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, đã đặt tay và sai phái Ba-na-ba và Sau-lơ đi. Hội Thánh địa phương là thân thể của Đấng Christ, nơi các trưởng lão và anh chị em thuộc linh trưởng thành có thể nhìn thấy ân tứ, tính cách, và sự trung tín của bạn. Sự xác nhận của họ là một “tấm gương” thuộc linh quan trọng để kiểm chứng tiếng gọi cá nhân.
Nếu bạn đang nghiền ngẫm về sự kêu gọi này, đây là một hành trình thực tế có thể áp dụng:
Bước 1: Đắm Mình Trong Sự Hiện Diện Chúa Và Lời Ngài. Không có sự thay thế cho đời sống cầu nguyện và nghiên cứu Kinh Thánh sâu nhiệm. Hãy tìm kiếm Chúa, không phải chỉ tìm kiếm một câu trả lời. Thưa với Chúa lòng sẵn sàng của bạn, như Sa-mu-ên: “Xin hãy phán, kẻ tôi tớ Ngài đang nghe.” (I Sa-mu-ên 3:10).
Bước 2: Tích Cực Tham Gia Vào Công Tác Truyền Giáo Ngay Tại Địa Phương. “Cánh đồng truyền giáo” bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, rồi đến Giu-đê, Sa-ma-ri (Công vụ 1:8). Bạn có nhiệt thành chia sẻ Phúc Âm với hàng xóm, đồng nghiệp chưa? Bạn có phục vụ trong các chương trình truyền giáo của Hội Thánh không? Sự trung tín trong việc nhỏ là thước đo cho trách nhiệm lớn (Lu-ca 16:10).
Bước 3: Tìm Kiếm Lời Khuyên Và Sự Xác Nhận Thuộc Linh. Hãy trò chuyện với mục sư, các nhà truyền giáo kinh nghiệm, và những người lãnh đạo thuộc linh mà bạn tin cậy. Thuật lại cho họ những gì Chúa đang đặt để trong lòng bạn và lắng nghe sự khuyên bảo khôn ngoan của họ (Châm ngôn 11:14).
Bước 4: Thử Nghiệm Và Học Hỏi. Tham gia các chuyến đi truyền giáo ngắn hạn (mission trips) là một phương cách tuyệt vời để “thử nghiệm” sự kêu gọi và hiểu thực tế công việc. Đồng thời, hãy học hỏi về các nền văn hóa, thần học truyền giáo, và phát triển những kỹ năng cần thiết.
Bước 5: Sẵn Sàng Vâng Theo Dù Chưa Thấy Toàn Cảnh. Đức tin thể hiện qua hành động. Sự vâng lời thường đi trước sự hiểu biết trọn vẹn. Áp-ra-ham đã “đi… mà không biết mình đi đâu” (Hê-bơ-rơ 11:8), nhưng ông vâng theo tiếng gọi. Sự vâng lời của bạn trong bước nhỏ đầu tiên sẽ mở ra cánh cửa cho sự hướng dẫn rõ ràng hơn.
Trong khi tìm kiếm, cần phân biệt với những động cơ không đúng đắn:
• Chủ Nghĩa Lãng Mạn hay Tìm Kiếm Phiêu Lưu: Truyền giáo không phải là một kỳ nghỉ mạo hiểm. Đó là công việc khó nhọc, đôi khi đơn điệu, và có thể đầy thử thách, bắt bớ.
• Chạy Trốn Các Vấn Đề Cá Nhân hay Hội Thánh Địa Phương: Những vấn đề thuộc linh, tình cảm chưa được giải quyết sẽ không biến mất khi bạn sang một nước khác; chúng sẽ còn trầm trọng hơn.
• Áp Lực Từ Người Khác hoặc Cảm Giác Tội Lỗi: Sự kêu gọi phải đến từ mối tương giao cá nhân với Chúa, không phải từ việc muốn làm hài lòng một người hùng thuộc linh hay cảm thấy mình “phải làm gì đó”.
Cuối cùng, sự kêu gọi làm nhà truyền giáo, hay bất cứ chức vụ nào, không phải trước hết là về một địa điểm, một công việc, hay một dân tộc. Nó trước hết là về một Đấng: Chúa Giê-xu Christ. Ngài là Đấng kêu gọi, là nội dung của sứ điệp, là nguồn sức mạnh, và là mục tiêu tối thượng của mọi sự truyền giáo. Tiếng gọi của Ngài là ân điển, và sự đáp lại của chúng ta là sự thờ phượng.
Hãy nhớ lời của Sứ đồ Phao-lô trong Rô-ma 10:15 trích từ Ê-sai 52:7: “Những bàn chân của kẻ rao truyền tin lành là tốt đẹp biết bao!” Từ “tốt đẹp” (Hy Lạp: hōraios) nói về vẻ đẹp đến đúng thời điểm, phù hợp. Có một vẻ đẹp và sự trọn vẹn thuộc linh khi một con người bước đi trong ý muốn của Đức Chúa Trời, dù ở đâu.
Nếu Chúa đang thôi thúc bạn, hãy bắt đầu ngay hôm nay với thái độ của Ê-sai: “Có tôi đây.” Hãy trung tín trong hiện tại, tìm kiếm Ngài cách hết lòng, và tin cậy rằng Đấng đã kêu gọi bạn là thành tín, chính Ngài sẽ thực hiện điều đó (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:24). Hành trình khám phá tiếng gọi chính là hành trình gắn kết sâu sắc hơn với Đấng Chủ Tể của mùa gặt.