Tại Sao Cơ Đốc Nhân Lại Ác Như Vậy?
Chủ đề này không chỉ là một câu hỏi gai góc từ những người ngoài Hội Thánh, mà đôi khi còn là tiếng nói day dứt từ chính tấm lòng của những tín hữu chân thành khi nhìn vào lịch sử đầy những vết nhơ và những hành vi sai trái được thực hiện nhân danh Chúa. Để nghiên cứu chuyên sâu vấn đề này, chúng ta phải bắt đầu từ nền tảng Kinh Thánh, phân biệt giữa bản chất của Đấng Christ và thực tế sa ngã của con người, và cuối cùng tìm ra con đường phục hồi và sống đẹp lý tưởng của Phúc Âm.
Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ giáo lý nền tảng của Tin Lành về bản chất con người. Kinh Thánh dạy rằng: "Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời"
(Rô-ma 3:23). Từ ngữ "phạm tội" trong nguyên ngữ Hy Lạp là hamartanō (ἁμαρτάνω), có nghĩa đen là "trật mục tiêu", không đạt được tiêu chuẩn hoàn hảo của Đức Chúa Trời. Sự sa ngã của A-đam đã đem tội lỗi vào thế gian, và từ đó, bản chất tội lỗi (sarx - xác thịt) trở thành di sản của mọi người (Rô-ma 5:12).
Điều then chốt cần nắm là: Một người trở thành Cơ đốc nhân không phải vì họ đột nhiên trở nên hoàn hảo, mà vì họ nhận biết mình là tội nhân và tiếp nhận ân điển cứu rỗi qua đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ. Sự cứu rỗi là một tiến trình bao gồm: Xưng công bình (ngay tức khắc, bởi đức tin), sự nên thánh (tiến trình suốt đời, với sự tranh chiến giữa xác thịt và Thánh Linh), và cuối cùng là sự vinh hiển hóa (khi Chúa trở lại, chúng ta được biến hóa trọn vẹn). Hành vi "ác" mà chúng ta thấy thường xuất phát từ sự tranh chiến trong giai đoạn "nên thánh" chưa trọn vẹn, khi Cơ đốc nhân vẫn còn sống trong thân thể hay chết này và vẫn phải đối diện với bản chất cũ.
Hãy cùng xem xét một số nguyên nhân sâu xa dẫn đến những hành vi sai trái nơi những người tự xưng là Cơ đốc nhân, dưới ánh sáng Kinh Thánh:
1. Sự Giả Hình (Hypocrisy): Đây có lẽ là lý do lớn nhất gây vấp phạm. Chúa Giê-xu đã quở trách nặng nề những người Pha-ri-si về điều này: "Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! Vì các ngươi giống như mồ mả tô trắng, bề ngoài tốt đẹp, nhưng bề trong thì đầy xương người chết và mọi thứ ô uế"
(Ma-thi-ơ 23:27). Từ "giả hình" trong Hy Lạp là hypokritēs (ὑποκριτής), nguyên thủy chỉ "diễn viên đeo mặt nạ". Nhiều người mang danh Cơ đốc nhưng chưa thực sự được tái sinh; họ chỉ thay đổi hành vi bên ngoài (moral reformation) chứ không có sự biến đổi bản chất bên trong bởi Thánh Linh (regeneration). Sự thất bại của họ là hệ quả tất yếu của một đức tin chết (Gia-cơ 2:17).
2. Sự Không Đầu Phục Đời Sống Dưới Quyền Thánh Linh: Sứ đồ Phao-lô mô tả rõ ràng cuộc chiến nội tâm: "Vì tánh xác thịt có những đam mê trái với Đức Thánh Linh, Đức Thánh Linh có những đam mê trái với tánh xác thịt; hai bên trái nhau dường ấy, nên anh em không làm được điều mình muốn"
(Ga-la-ti 5:17). Khi một Cơ đốc nhân thật sống theo "xác thịt" (sarx) thay vì bước đi theo Thánh Linh (pneumati - Ga-la-ti 5:16), họ sẽ thể hiện những việc làm của xác thịt: "gian dâm, ô uế, phóng đãng, thờ hình tượng, phù phép, thù oán, tranh đấu, ghen ghét, buồn giận, cãi lẫy, bất bình, bè đảng, ganh gổ, say sưa, mê ăn uống cùng các sự khác giống như vậy" (Ga-la-ti 5:19-21). Đây chính là biểu hiện của sự "ác".
3. Sự Non Trẻ Thuộc Linh & Thiếu Sự Dạy Dỗ Lành Mạnh: Hội Thánh đầu tiên cũng đầy rẫy những vấn đề: sự chia rẽ (1 Cô-rinh-tô 1:11), tội tà dâm gớm ghiếc (1 Cô-rinh-tô 5:1), kiện tụng nhau (1 Cô-rinh-tô 6:6). Sứ đồ Phao-lô gọi họ là "tín đồ non nớt" (nēpioi - trẻ sơ sinh) trong Đấng Christ, còn dùng "sữa" thay vì "đồ ăn đặc" (1 Cô-rinh-tô 3:1-2). Một Cơ đốc nhân non trẻ, không được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa cách đúng đắn, dễ bị "đánh đuổi giữa sóng gió, bị đưa đi đây đi đó bởi mọi gió đạo lý" (Ê-phê-sô 4:14) và dễ sa vào tội lỗi.
4. Sự Lạm Dụng "Ân Điển" Để Bao Biện Cho Tội Lỗi: Đây là một sự sai lầm nghiêm trọng về giáo lý. Ngay từ thế kỷ đầu, đã có người biến sự tự do trong ân điển thành cớ cho xác thịt: "Vì có những kẻ kia lẻn vào, là người bị định đoán phạt từ lâu rồi, kẻ chẳng tin kính, đổi ơn Đức Chúa Trời chúng ta ra sự luông tuồng, chối Đấng Chủ tể và Chúa có một của chúng ta, là Đức Chúa Jêsus Christ"
(Giu-đe 1:4). Phao-lô cũng phải đặt câu hỏi then chốt: "Vậy, chúng ta sẽ nói làm sao? Tội lỗi có nên gia thêm, để cho ân điển được dư dật chăng? Chẳng hề như vậy!"
(Rô-ma 6:1-2). Một số người nhân danh "ân điển" để sống buông thả, đó không phải là Phúc Âm đích thực.
5. Satan Tấn Công Những Người Có Tầm Ảnh Hưởng: Kẻ thù của linh hồn tìm cách làm vấp ngã những người lãnh đạo và tín hữu nổi bật để làm ô danh Chúa và khiến nhiều người vấp phạm. Sứ đồ Phi-e-rơ, một sứ đồ trụ cột, cũng đã bị Chúa quở: "Hỡi Sa-tan, hãy lui ra đằng sau ta! Ngươi làm gương xấu cho ta"
(Ma-thi-ơ 16:23) khi ông cản Chúa đi đến thập tự giá. Sự sa ngã của một lãnh đạo có tác động dây chuyền khủng khiếp.
Nhận diện nguyên nhân là để tìm ra giải pháp từ Kinh Thánh, chứ không để biện minh hay lên án. Dưới đây là những bước thực tế để mỗi cá nhân và Hội Thánh sống xứng đáng với danh Chúa:
1. Thường Xuyên Tự Xét & Ăn Năn: Thay vì chỉ trích người khác, mỗi chúng ta cần có thái độ của Đa-vít: "Đức Chúa Trời ôi! xin hãy dò xét tôi, và thử thử lòng tôi; hãy nếm thử các tư tưởng tôi"
(Thi Thiên 139:23). Chúng ta cần xin Chúa Thánh Linh, Đấng soi sáng, phơi bày những góc khuất trong lòng mình và mau chóng ăn năn (1 Giăng 1:9).
2. Sống Đời Sống Được Đầy Dẫy Thánh Linh & Lời Chúa: Đây là mệnh lệnh chủ động. "Hãy buông tha khỏi men cũ, hầu cho anh em trở nên bột nhồi mới"
(1 Cô-rinh-tô 5:7). Hãy để Lời Chúa (logos) dọn sạch và uốn nắn chúng ta (Giăng 17:17). Đồng thời, bước đi theo Thánh Linh (Ga-la-ti 5:16) để kết quả là trái Thánh Linh: "lòng yêu thương, sự vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ" (Ga-la-ti 5:22-23). Đây là phẩm chất đối lập hoàn toàn với "sự ác".
3. Sống Trong Sự Tương Giao Và Trách Nhiệm: Không ai có thể nên thánh một mình. Chúng ta cần Hội Thánh - thân thể của Đấng Christ. "Hãy xưng tội cùng nhau, và cầu nguyện cho nhau, hầu cho anh em được lành bệnh"
(Gia-cơ 5:16). Mối quan hệ chân thật, có trách nhiệm với nhau, nơi chúng ta có thể khích lệ, sửa dạy và gánh vác gánh nặng cho nhau (Ga-la-ti 6:1-2), là một bức tường thành chống lại tội lỗi.
4. Hướng Mắt Vào Chúa Giê-xu, Chứ Không Phải Con Người: Đây là nguyên tắc quan trọng để không vấp phạm. Đấng Christ là Đấng hoàn toàn thánh khiết, vô tội. Con người, dù là lãnh đạo được kính trọng nhất, cũng sẽ thất bại. Hãy để đức tin của chúng ta đặt nền trên Christ, Đá Góc không hề hư nát (1 Phi-e-rơ 2:6), chứ không trên bất kỳ con người mong manh nào.
5. Phân Biệt Giữa Vương Quốc Đức Chúa Trời và Các Thể Chế Tôn Giáo: Nhiều hành vi ác trong lịch sử (như Thập Tự Chinh, các vụ lạm dụng...) thường được thực hiện bởi các thể chế tôn giáo mang danh Cơ đốc nhưng đã đi xa khỏi giáo lý căn bản của Kinh Thánh về tình yêu, ân điển và sự tự nguyện. Chúng ta cần phân biệt rõ giữa true Christianity (dựa trên Kinh Thánh) và Christendom (văn hóa, thể chế chính trị-tôn giáo). Vương quốc của Đấng Christ không thuộc về thế gian này (Giăng 18:36).
Câu hỏi "Tại sao Cơ đốc nhân lại ác như vậy?" thực chất là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ cho Hội Thánh. Nó nhắc nhở chúng ta rằng danh Chúa bị phạm giữa các dân ngoại vì cớ chúng ta (Rô-ma 2:24). Nhưng đồng thời, nó cũng chỉ ra vinh quang của Phúc Âm: Đức Chúa Trời vẫn dùng những bình sành hay vỡ, yếu đuối và không trọn vẹn, để chứa đựng châu báu là sự vinh hiển của Đấng Christ. (2 Cô-rinh-tô 4:7).
Sứ mạng của chúng ta không phải là tỏ ra mình hoàn hảo, mà là thành thật về sự bất toàn của mình và chỉ ra Đấng Cứu Thế hoàn hảo. Khi chúng ta ăn năn, khi chúng ta yêu thương, khi chúng ta sống dưới sự dẫn dắt của Thánh Linh và Lời Chúa, chúng ta trở nên những bức thư sống động của Christ, "được mọi người đọc"
(2 Cô-rinh-tô 3:2). Ước mong rằng qua sự yếu đuối được ân điển bao phủ, thế gian sẽ thấy được bóng dáng của Chúa Giê-xu, Đấng duy nhất có thể biến đổi tấm lòng ác thành tấm lòng yêu thương.
Hãy để câu hỏi này thúc giục chúng ta chạy đến với thập tự giá mỗi ngày, nơi ân điển dư dật hơn tội lỗi, và nơi quyền năng phục sinh của Christ ban cho chúng ta sức để sống đời sống mới.