Tại Sao Chúa Giê-su Nói: 'Xin Đừng Theo Ý Con, Mà Theo Ý Cha' (Lu-ca 22:42)?
Trong đêm tối tăm nhất của lịch sử nhân loại, tại một khu vườn tên Ghết-sê-ma-nê, Lời cầu nguyện chấn động từ trái tim của Con Đức Chúa Trời đã vang lên: “Cha ơi! nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi Con; dầu vậy, xin đừng theo ý Con, mà theo ý Cha.” (Lu-ca 22:42, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Đây không chỉ là một lời cầu nguyện trong cơn thống khổ, mà là lời tuyên bố trọng tâm của đức tin, mặc khải trọn vẹn về bản tính của Chúa Giê-su và là khuôn mẫu tuyệt đối cho mối liên hệ giữa con người với Đức Chúa Trời. Câu nói này mở ra cánh cửa để chúng ta hiểu sâu sắc về sự vâng phục trọn vẹn, tình yêu hy sinh, và sự cứu rỗi toàn vẹn.
Để thấu hiểu trọn vẹn lời cầu nguyện này, chúng ta phải đặt nó vào bối cảnh của nó. Theo Lu-ca 22, đây là thời khắc ngay sau Bữa Tiệc Ly, khi Chúa Giê-su đã thiết lập giao ước mới bằng huyết Ngài (câu 20). Ngài biết rõ những gì sắp xảy ra: sự phản bội của Giu-đa (c. 21-23), sự chối bỏ của Phi-e-rơ (c. 31-34), và trên hết là sự chết trên thập tự giá để gánh thay tội lỗi của thế gian.
Chúa Giê-su cùng các môn đồ đến núi Ô-li-ve, tại một địa điểm quen thuộc là vườn Ghết-sê-ma-nê (nghĩa là “thùng ép dầu”). Điều này mang tính biểu tượng sâu sắc: chính Ngài sắp bị “ép” dưới cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời thánh khiết chống lại tội lỗi. Cả ba sách Phúc Âm Nhất Lãm (Ma-thi-ơ 26:36-46, Mác 14:32-42, Lu-ca 22:39-46) đều ghi lại sự kiện này, nhấn mạnh tầm quan trọng không thể chối cãi của nó.
Lu-ca, với góc nhìn của một thầy thuốc, mô tả chi tiết trạng thái thể xác và tâm linh của Chúa: “Ngài nằm sấp mặt xuống đất mà cầu nguyện” (Ma-thi-ơ 26:39), và “trong cơn rất đau thương, Ngài cầu nguyện càng thiết, mồ hôi trở nên như giọt máu lớn rơi xuống đất.” (Lu-ca 22:44). Sự đau đớn không chỉ thuộc thể, mà là sự kinh khiếp tột cùng của Đấng Thánh khiếp sợ trở nên tội lỗi vì chúng ta (2 Cô-rinh-tô 5:21).
Để đi sâu vào lời cầu nguyện, chúng ta cần xem xét ngôn ngữ gốc.
1. “Ý” (Thelēma - θέλημα): Trong tiếng Hy Lạp, từ “ý” ở đây là thelēma. Từ này không chỉ đơn thuần là một mong muốn nhất thời, mà là ý định có chủ đích, ý chí tự nguyện, mục đích. Khi Chúa Giê-su nói “ý Con” (to emon thelēma), Ngài thể hiện một ý chí nhân tính đích thực, hoàn toàn thuần khiết. Ý muốn nhân tính của Ngài là không phải uống chén đắng đó. Nhưng “ý Cha” (to son thelēma) chính là ý muốn thần tính, kế hoạch cứu chuộc đời đời đã được định từ trước sáng thế (Ê-phê-sô 1:4-5). Sự căng thẳng ở đây không phải giữa ý muốn tội lỗi và ý muốn thánh, mà là giữa hai ý muốn thánh khiết: ý muốn nhân tính thuần khiết (muốn tránh sự đau đớn và sự phân cách) và ý muốn thần tính (muốn cứu chuộc nhân loại). Cuối cùng, ý muốn nhân tính hoàn hảo của Đấng Christ đã tự nguyện khuất phục ý muốn thần tính của Ngôi Cha.
2. “Chén” (Potērion - ποτήριον): Hình ảnh “chén” trong Kinh Thánh thường tượng trưng cho số phận, sự đoán phạt, hay cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời (Thi Thiên 75:8; Ê-sai 51:17, 22; Giê-rê-mi 25:15). “Chén” mà Chúa Giê-su xin Cha cất đi chính là chén đựng đầy cơn thịnh nộ thánh của Đức Chúa Trời chống lại tội lỗi của cả nhân loại. Uống chén này nghĩa là hoàn toàn gánh chịu sự đoán phạt thay cho chúng ta, đối diện với sự phân cách khủng khiếp khỏi sự hiện diện của Cha (“Đức Chúa Trời tôi, Đức Chúa Trời tôi, sao Ngài lìa bỏ tôi?” – Ma-thi-ơ 27:46).
Lời cầu nguyện “theo ý Cha” là đỉnh cao của cả cuộc đời vâng phục của Chúa Giê-su. Sứ đồ Phao-lô mô tả điều này cách hùng hồn: “Ngài đã tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự.” (Phi-líp 2:8). Sự vâng phục này không thụ động, mà là một sự đầu phục chủ động, yêu thương và đầy quyền năng.
Trong vườn Ghết-sê-ma-nê, A-đam thứ hai (1 Cô-rinh-tô 15:45) đã đối diện với sự thử thách tương tự A-đam thứ nhất trong vườn Ê-đen. A-đam thứ nhất, trong một khu vườn đầy tràn phước hạnh, đã chọn ý muốn của mình và ý muốn của Ê-va trên ý muốn của Đức Chúa Trời, đem sự bất tuân và sự chết vào thế gian. A-đam thứ hai, trong một khu vườn đầy sự thống khổ, đã chọn ý muốn của Cha trên ý muốn của mình, đem sự vâng phục và sự sống đời đời cho nhân loại (Rô-ma 5:12-19). Đây chính là sự đảo ngược của lịch sử!
Sự vâng phục của Chúa Giê-su cũng làm ứng nghiệm lời tiên tri: “Nầy, tôi đến, trong cuộn sách có chép về tôi, tôi lấy làm vui mà làm theo ý muốn Chúa, và luật pháp Chúa ở trong lòng tôi.” (Thi Thiên 40:7-8, được trích dẫn trong Hê-bơ-rơ 10:7). Chén mà Ngài uống chính là điều kiện để chúng ta có thể nhận lấy “chén phước lành” của sự hiệp thông với Đức Chúa Trời (1 Cô-rinh-tô 10:16).
Lời cầu nguyện của Chúa Giê-su không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà là khuôn mẫu và năng lực cho đời sống của mỗi tín hữu. Dưới đây là những áp dụng thực tế:
1. Khuôn Mẫu Cho Sự Cầu Nguyện Chân Thật: Chúa Giê-su dạy chúng ta cầu nguyện: “Ý Cha được nên, ở đất như trời” (Ma-thi-ơ 6:10). Lời cầu nguyện của Ngài tại Ghết-sê-ma-nê là sự sống động của lời dạy đó. Cầu nguyện chân thật không phải là ép buộc Đức Chúa Trời làm theo ý mình, mà là trình dâng những ước muốn, nỗi sợ hãi, và sự đau đớn của chúng ta lên cho Cha với tấm lòng mở rộng, và cuối cùng tìm kiếm và đầu phục ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Ngài (Rô-ma 12:2).
2. Bước Đi Trong Sự Đầu Phục Hằng Ngày: “Chén” trong đời sống chúng ta có thể là một sự kêu gọi khó khăn, một mất mát, một bệnh tật, hay một mối quan hệ rắc rối. Tinh thần “xin đừng theo ý con” dạy chúng ta:
— Thành thật với Chúa: Như Chúa Giê-su, chúng ta có thể thưa với Chúa rằng chúng ta muốn Ngài cất đi gánh nặng này. Sự giả hình không có chỗ trong sự cầu nguyện.
— Tìm kiếm Ý Muốn Chúa qua Lời Ngài: Ý muốn Chúa không phải là điều bí ẩn. Nó được bày tỏ rõ ràng trong Kinh Thánh về các nguyên tắc đạo đức, sự thánh khiết và mạng lệnh yêu thương.
— Vâng Phục Trong Đức Tin: Ngay cả khi không hiểu hết, chúng ta tin rằng Cha trên trời yêu thương chúng ta (Rô-ma 8:28) và ý muốn Ngài là tốt lành.
3. Nguồn Sức Mạnh Để Vâng Phục: Chúng ta không thể vâng theo ý Chúa bằng sức riêng. Tin vui lớn là chính Thánh Linh của Chúa Giê-su — Đấng đã giúp Ngài trong cơn hấp hối (Hê-bơ-rơ 5:7) — đang ngự trong chúng ta. Thánh Linh hành động để đổi mới tâm trĩ chúng ta (Rô-ma 12:2) và ban năng lực để chúng ta vâng phục. Khi chúng ta thưa “xin theo ý Cha”, chúng ta đang mời Thánh Linh hành động trong mình.
4. Sự Bình An Trong Sự Vâng Phục: Sau lời cầu nguyện đầu phục, một điều kỳ diệu xảy ra. Sự vật lộn dữ dội qua đi. Chúa Giê-su đứng dậy với quyết tâm vững vàng để đối diện với Giu-đa, các thầy tế lễ và thập tự giá. Sự bình an thật không đến từ việc hoàn cảnh thay đổi theo ý mình, mà từ sự xác quyết rằng mình đang ở trong ý muốn trọn vẹn của Đấng Toàn Năng yêu thương.
Lời cầu nguyện “Xin đừng theo ý con, mà theo ý Cha” là trái tim của Phúc Âm. Nó cho thấy Chúa Giê-su là Đấng Cứu Thế hoàn toàn, vừa thật là Người (với ý chí, cảm xúc chân thật), vừa thật là Đức Chúa Trời (với sự vâng phục trọn vẹn và quyền năng để hoàn thành ý định cứu rỗi). Nhờ sự vâng phục “cho đến chết” này mà cánh cửa thiên đàng được mở ra, tội lỗi chúng ta được tha, và chúng ta được nhận làm con cái Đức Chúa Trời.
Ngày nay, mỗi khi chúng ta đối diện với “chén” riêng của mình, hãy nhớ đến Đấng đã uống chén đắng thay cho chúng ta. Hãy noi theo gương Ngài, đến với Cha trong sự cầu nguyện chân thành và đầu phục. Trong sự vâng theo ý muốn Cha, chúng ta không tìm thấy sự tước đoạt, mà tìm thấy tự do đích thực; không tìm thấy thất bại, mà tìm thấy chiến thắng vinh hiển; không tìm thấy sự chết, mà tìm thấy nguồn sống dồi dào. Vì ý muốn của Đức Chúa Trời chính là “thánh khiết, đẹp lòng và trọn vẹn” (Rô-ma 12:2), và đi vào trong ý muốn ấy chính là bước vào sự an nghỉ và phước hạnh lớn nhất cho linh hồn.