Sự hạ mình và thích ứng của Đức Chúa Trời có ý nghĩa gì?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,051 từ
Chia sẻ:

Sự Hạ Mình và Thích Ứng của Đức Chúa Trời

Chủ đề về sự hạ mình (humiliation) và thích ứng (accommodation) của Đức Chúa Trời mở ra một cánh cửa tuyệt vời để chiêm ngưỡng bản tính yêu thương, đầy ân điển và chủ động của Đấng Tạo Hóa. Đây không phải là một Đức Chúa Trời xa cách, độc đoán, mà là một Đức Chúa Trời đã cúi xuống, bước vào không-thời-gian, và tự bày tỏ mình trong ngôn ngữ và hoàn cảnh mà loài người hữu hạn có thể phần nào lãnh hội được. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát hai khía cạnh then chốt này qua lăng kính Kinh Thánh, tập trung vào đỉnh cao của mặc khải: Chúa Cứu Thế Giê-xu.

I. Sự Hạ Mình của Đức Chúa Trời: Từ Ngôi Lời Đến Tôi Tớ

Khái niệm "hạ mình" trong Kinh Thánh (từ Hy Lạp: ταπείνωσις - tapeinōsis) mang ý nghĩa làm cho thấp xuống, hạ thấp địa vị, hoặc tình trạng bị hạ xuống. Điều kinh ngạc là chính Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng đáng được tôn cao, đã chủ động thực hiện điều này vì tình yêu cứu chuộc.

1. Lời Tiên Tri về Đấng Mết-si-a Chịu Đau Khổ: Cựu Ước đã phác họa hình ảnh một Đấng Mết-si-a không chỉ vinh quang mà còn chịu khổ hình. Tiêu biểu là lời tiên tri trong Ê-sai 53:3-5, 7: "Người đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm; bị khinh như kẻ mà người ta che mặt chẳng thèm xem; chúng ta cũng chẳng coi người ra gì. Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta... Người bị hiếp đáp, nhưng khi chịu sự hiếp đáp chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt..." Đấng Mết-si-a được mô tả không phải như một vị vua trần thế quyền uy, mà như một người tôi tớ khiêm nhường, cam chịu, "hạ mình" để gánh tội thay.

2. Sự Hạ Mình Tối Thượng trong Chúa Cứu Thế Giê-xu: Tân Ước bày tỏ rõ ràng sự hạ mình này. Trọng tâm nằm ở thư Phi-líp 2:5-8: "Hãy có đồng một tâm tình như Đấng Christ đã có, Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời, song chẳng coi sự bình đẳng mình với Đức Chúa Trời là sự nên nắm giữ; chính Ngài đã tự hạ mình (ἐκένωσεν - ekenōsen, 'làm cho trống không'), vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự." Phân đoạn này mô tả một hành trình đi xuống theo cấp số nhân:

  • Vị thế ban đầu: Có hình Đức Chúa Trời, bình đẳng với Đức Chúa Trời.
  • Hành động hạ mình: Không nắm giữ địa vị đó cách ích kỷ.
  • Bước 1: Làm cho mình ra trống không (Nhập Thể, mang lấy thân phận con người).
  • Bước 2: Lấy hình tôi tớ (không phải vua chúa).
  • Bước 3: Trở nên giống như loài người.
  • Bước 4: Hạ mình, vâng phục cho đến chết.
  • Đỉnh điểm của sự hạ mình: Chết trên cây thập tự – hình phạt nhục nhã và đau đớn nhất dành cho tội phạm và nô lệ.
Sự "làm cho trống không" (kenosis) không có nghĩa Ngài từ bỏ thần tính, mà là Ngài tạm thời không sử dụng đầy đủ các đặc quyền vinh quang của thần tính để sống trọn vẹn trong thân phận con người, chịu mọi giới hạn (đói, khát, mệt mỏi, đau đớn, cám dỗ) và cuối cùng chịu sự đoán phạt thay cho tội nhân.

3. Biểu Hiện Cụ thể trong Chức Vụ Chúa Giê-xu:

  • Sinh ra trong cảnh nghèo khó: Không phải cung điện mà là máng cỏ (Lu-ca 2:7).
  • Chịu phép báp-têm bởi Giăng: Đấng thánh khiết vô tội để cho một người tội nhân làm báp-têm cho mình, để "làm trọn mọi sự công bình" (Ma-thi-ơ 3:13-15).
  • Cám dỗ trong đồng vắng: Chịu ma quỷ cám dỗ với thân phận con người đầy đủ (Ma-thi-ơ 4:1-11).
  • Rửa chân cho môn đồ: Hành động của đầy tớ thấp hèn nhất, Chúa làm để dạy bài học về sự phục vụ khiêm nhường (Giăng 13:1-17).
  • Sự chịu đựng, thinh lặng trước sự xét xử bất công và hành hình (Mác 14:61; 15:5).

II. Sự Thích Ứng của Đức Chúa Trời: Đấng Tối Cao Nói Ngôn Ngữ của Con Người

"Sự thích ứng" (accommodatio) là thuật ngữ thần học mô tả cách Đức Chúa Trời, Đấng vô hạn, siêu việt, tự hạ xuống để truyền đạt lẽ thật về chính Ngài và ý chỉ Ngài cho loài người hữu hạn, tội lỗi, bằng những phương cách họ có thể hiểu được. Đây là hành động của ân điển trong sự mặc khải.

1. Trong Sự Mặc Khải Tổng Quát và Cựu Ước:

  • Ngôn ngữ con người: Đức Chúa Trời dùng ngôn ngữ loài người (tiếng Hê-bơ-rơ, A-ram, Hy Lạp) với văn phạm, từ vựng, và các thể loại văn chương (thơ, lịch sử, châm ngôn, khải tượng) để phán dạy.
  • Hình ảnh và ẩn dụ: Ngài dùng những hình ảnh gần gũi (Đá, Khiên, Thành, Cha, Chàng Rể, Người Chăn) để bày tỏ thuộc tính của Ngài. Ví dụ: "Đức Giê-hô-va là Đá tôi" (Thi thiên 18:2 – từ Hê-bơ-rơ צוּר - tsur, chỉ tảng đá vững chắc, nơi ẩn náu).
  • Sự kiện lịch sử: Ngài bày tỏ chính mình qua lịch sử dân Y-sơ-ra-ên (giải cứu khỏi Ê-díp-tô, hành trình trong đồng vắng) mà họ đã trải nghiệm.
  • Giao ước và nghi thức: Hệ thống tế lễ, đền tạm (Xuất Ê-díp-tô Ký 25-30) là "hình và bóng" (Hê-bơ-rơ 8:5) thích ứng để dạy dân sự về tội lỗi, sự thánh khiết, và sự cần có của huyết đổ ra để chuộc tội, hướng đến Chúa Giê-xu là của lễ trọn vẹn.

2. Đỉnh Cao của Sự Thích Ứng: Sự Nhập Thể (Incarnation)

Nếu trong Cựu Ước, Đức Chúa Trời "phán" qua các tiên tri, thì trong Tân Ước, Ngài "trở thành" Lời (Giăng 1:1, 14). Giăng 1:14 chép: "Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta". Từ Hy Lạp σάρξ (sarx) nghĩa là "thịt", chỉ đến toàn bộ con người trong thế giới vật chất với những giới hạn của nó. Đây là sự thích ứng tối thượng: Đức Chúa Trời vô hình trở nên hữu hình, vĩnh hằng bước vào thời gian, vô hạn hiện diện trong một con người hữu hạn. Chúa Giê-xu là "hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được" (Cô-lô-se 1:15), một bản thể thích ứng hoàn hảo để chúng ta thấy, nghe, và chạm đến (1 Giăng 1:1).

3. Sự Thích Ứng trong Cách Dạy Dỗ của Chúa Giê-xu:

Chúa Giê-xu là bậc thầy vĩ đại của sự thích ứng. Ngài dùng những ẩn dụ đơn giản từ đời sống hàng ngày (người gieo giống, hạt cải, men, chiên lạc, người Sa-ma-ri nhân lành) để dạy về những lẽ thật thiên quốc sâu nhiệm (Ma-thi-ơ 13). Ngài gặp gỡ con người tại điểm nhu cầu của họ: với người phụ nữ Sa-ma-ri, Ngài nói về "nước sống" bên giếng nước (Giăng 4); với các ngư phủ, Ngài gọi họ trở nên "tay đánh lưới người" (Mác 1:17).

III. Ý Nghĩa và Ứng Dụng Thực Tế cho Cơ Đốc Nhân

Học biết về sự hạ mình và thích ứng của Đức Chúa Trời không chỉ là kiến thức thần học, mà phải biến đổi đời sống chúng ta.

1. Hiểu Biết Về Một Đức Chúa Trời của Tình Yêu và Ân Điển:

Sự hạ mình của Chúa Giê-xu là bằng chứng hùng hồn nhất về tình yêu của Đức Chúa Trời. "Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết" (Rô-ma 5:8). Đức Chúa Trời không đứng từ xa ra lệnh, nhưng đã bước vào trong sự đau khổ, cám dỗ và sự chết để cứu chúng ta. Điều này đảm bảo rằng chúng ta có một Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm "có thể thương xót" và "giúp đỡ" khi chúng ta bị cám dỗ (Hê-bơ-rơ 2:17-18; 4:15-16).

2. Nền Tảng cho Đời Sống Khiêm Nhường và Phục Vụ:

Phi-líp 2:5 kêu gọi: "Hãy có đồng một tâm tình như Đấng Christ đã có". Sự hạ mình của Ngài là khuôn mẫu cho chúng ta.

  • Trong Hội Thánh: Thay vì tìm kiếm địa vị, quyền lực, chúng ta được kêu gọi coi người khác như tôn trọng hơn mình, chăm sóc lợi ích người khác (Phi-líp 2:3-4).
  • Trong gia đình và xã hội: Sẵn sàng phục vụ trong những công việc "thấp kém", không khoe khoang, không đòi hỏi sự công nhận.
  • Trong chứng đạo: Học theo sự thích ứng của Chúa Giê-xu: gặp gỡ người khác tại nơi họ đang ở, lắng nghe, dùng ngôn ngữ và ví dụ họ hiểu được để chia sẻ Phúc Âm vĩnh cửu, luôn với tinh thần nhu mì, kính sợ (1 Phi-e-rơ 3:15).

3. Động Lực để Vâng Phục và Trung Tín:

Chúa Giê-xu đã "vâng phục cho đến chết". Sự vâng phục của chúng ta đối với Lời Chúa không phải là gánh nặng luật pháp, mà là đáp lại tình yêu và sự vâng phục của Ngài. Khi gặp thử thách, khó khăn, chúng ta có thể nhìn lên Ngài, Đấng đã trung tín vượt qua, để tìm sức mạnh.

4. Sự An Ủi và Hy Vọng Trong Đau Khổ:

Vì Đức Chúa Trời trong Chúa Giê-xu đã trải nghiệm sự đau khổ của con người cách trọn vẹn, nên chúng ta có thể đến với Ngài trong mọi nỗi đau. Ngài không xa lạ với nước mắt, sự phản bội, nỗi cô đơn hay đau đớn thể xác. Sự hạ mình của Ngài đảm bảo rằng không có gì trong kinh nghiệm con người mà Ngài không thấu hiểu và đồng cảm.

Kết Luận

Sự hạ mình và thích ứng của Đức Chúa Trời không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là biểu hiện tối thượng của quyền năng trong tình yêu thương. Đó là câu chuyện về Đấng Tạo Hóa vinh quang, vì yêu thương tạo vật phản loạn, đã cúi xuống, mặc lấy xác thịt, bước vào trong bùn lầy lịch sử, chịu sỉ nhục và cái chết kinh khủng nhất, để nâng chúng ta lên, ban cho chúng ta địa vị làm con cái Ngài. Sự nhập thể, thập tự giá và sự phục sinh là bằng chứng bất diệt cho thấy Đức Chúa Trời không phải là một ý niệm trừu tượng, mà là một Đấng Tự Hữu Hằng Hữu đã đến gần. Khi chúng ta chiêm ngưỡng mầu nhiệm này, lòng chúng ta được kêu gọi không chỉ để cảm tạ, mà còn để bước đi trong con đường khiêm nhường, yêu thương và phục vụ mà Chúa Giê-xu, Đấng Christ hạ mình, đã vạch ra. "Hãy học theo ta; vì ta có lòng nhu mì, khiêm nhường" (Ma-thi-ơ 11:29).

Quay Lại Bài Viết