Chúa Giê-su ứng nghiệm lời tiên tri 'có tiếng khóc ở Ramah' (Ma-thi-ơ 2:18) như thế nào?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,150 từ
Chia sẻ:

Chúa Giê-su Ứng Nghiệm Lời Tiên Tri 'Có Tiếng Khóc Ở Ramah'

Sự kiện tàn sát những trẻ thơ vô tội tại Bết-lê-hem dưới thời Vua Hê-rốt Đại Đế là một trong những biến cố đau thương nhất được ghi lại trong Tân Ước. Sử gia Ma-thi-ơ, khi ký thuật sự kiện này, đã trực tiếp liên hệ nó với lời tiên tri trong Cựu Ước: “Ta nghe tiếng kêu la, than khóc, và thảm thiết ở Ramah: Ra-chên khóc các con mình, không chịu yên ủi về các con mình, vì chúng nó không còn nữa” (Ma-thi-ơ 2:18, trích từ Giê-rê-mi 31:15). Sự ứng nghiệm này không chỉ là một dấu chỉ lịch sử về thân vị của Chúa Giê-su là Đấng Mết-si-a, mà còn mở ra những tầng ý nghĩa thần học sâu sắc về sự đau khổ, sự cứu chuộc và niềm hy vọng vượt trên sự chết. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khảo sát bối cảnh, ý nghĩa và sự ứng nghiệm trọn vẹn của lời tiên tri quan trọng này.

I. Bối Cảnh Lịch Sử & Thần Học Trong Phúc Âm Ma-thi-ơ

Sau khi nhận được lời cảnh báo từ các nhà thông thái phương Đông về sự giáng sinh của “Vua dân Giu-đa”, Vua Hê-rốt – một người nổi tiếng đa nghi và tàn bạo – đã toan tính loại trừ mối đe dọa này. Khi kế hoạch lừa các nhà thông thái trở về báo tin cho mình thất bại, ông đã ra lệnh “giết hết thảy con trai từ hai tuổi sắp xuống ở thành Bết-lê-hem và cả hạt” (Ma-thi-ơ 2:16). Hành động man rợ này phù hợp với tính cách lịch sử của Hê-rốt, một người sẵn sàng giết vợ và nhiều con trai mình vì nghi ngờ họ âm mưu soán ngôi.

Tuy nhiên, Ma-thi-ơ không chỉ đơn thuần ghi lại một sự kiện bi thảm. Ông, với tư cách là một trước giả Phúc Âm am hiểu sâu sắc Kinh Thánh Hê-bơ-rơ, đã nhìn thấy trong bi kịch này sự ứng nghiệm kỳ diệu của Lời Đức Chúa Trời. Cụm từ “hầu cho ứng nghiệm lời đấng tiên tri đã nói” (Ma-thi-ơ 2:17) là công thức đặc trưng của ông để chỉ ra rằng cuộc đời Chúa Giê-su chính là sự thể hiện sống động, là đỉnh điểm và là chìa khóa giải nghĩa toàn bộ lịch sử cứu chuộc của Y-sơ-ra-ên.

II. Khảo Sát Nguyên Bản: Lời Tiên Tri Trong Giê-rê-mi 31:15

Để hiểu sự ứng nghiệm, chúng ta phải quay về với nguyên bản. Giê-rê-mi 31:15 nằm trong một chương quan trọng – thường được gọi là “Sách An Ủi” của Giê-rê-mi. Chương 31 này chứa đựng những lời hứa tuyệt vời về Giao Ước Mới (câu 31-34), nhưng nó bắt đầu từ thực tại đau thương của dân sự.

Bối cảnh: Ramah (רָמָה - *Rāmāh*, có nghĩa là “chỗ cao”) là một thị trấn nằm cách Giê-ru-sa-lem khoảng 8km về phía bắc. Theo Giê-rê-mi 40:1, đây là nơi những người bị lưu đày sang Ba-by-lôn bị tập trung và xiềng xích trước khi lên đường. Ramah cũng gần với mồ mả của tổ mẫu Ra-chên (1 Sa-mu-ên 10:2).

Hình ảnh Ra-chên: Ra-chên, vợ yêu của Gia-cốp, là mẹ của Giô-sép và Bên-gia-min. Bà qua đời khi sinh Bên-gia-min và được chôn trên đường đến Ép-ra-ta (tức Bết-lê-hem) (Sáng Thế Ký 35:19). Trong tâm thức Y-sơ-ra-ên, Ra-chên trở thành biểu tượng của người mẹ, của sự sinh sản. Tiên tri Giê-rê-mi mô tả cách hình tượng rằng từ nơi an nghỉ của mình, linh hồn Ra-chên thức dậy và khóc than không nguôi cho “các con mình” – tức là các chi phái Y-sơ-ra-ên – những người đang bị lùa đi lưu đày, như thể họ đã chết. Tiếng khóc ấy là “tiếng kêu la, than khóc, và thảm thiết” (trong tiếng Hê-bơ-rơ: קוֹל בְּרָמָה נִשְׁמָע… רָחֵל, מְבַכָּה עַל־בָּנֶיהָ - *qôl bəRāmâ nišmā‘… Rāḥēl, məḇakkâ ‘al-bāneha*). Động từ בָּכָה (*bākhâ* - khóc lóc) diễn tả một sự thương tiếc dữ dội, thảm thiết.

Ý nghĩa nguyên thủy: Lời tiên tri này trước hết mô tả nỗi đau tột cùng của cả dân tộc trong thảm họa lưu đày năm 586 TCN. Nó là đỉnh điểm của sự đoán phạt. Nhưng điều quan trọng là lời này KHÔNG DỪNG LẠI Ở ĐÓ. Ngay câu tiếp theo, Giê-rê-mi 31:16-17, Đức Giê-hô-va phán: “Đức Giê-hô-va phán như vầy: Hãy nín tiếng ngươi khóc, mắt ngươi đừng sa lụy nữa; vì công việc ngươi sẽ được thưởng… có sự trông cậy cho tương lai ngươi… các con cái ngươi sẽ trở về bờ cõi mình.” Tiếng khóc ở Ramah, do đó, nằm trong một kết cấu “ĐAU KHỔ – AN ỦI”. Nó là cơn đau đẻ của lịch sử hướng đến một sự phục hồi và hy vọng cánh chung.

III. Sự Ứng Nghiệm Trong Chúa Giê-su: Tầng Ý Nghĩa Sâu Hơn

Ma-thi-ơ thấy sự kiện tại Bết-lê-hem là sự ứng nghiệm trực tiếp và theo nghĩa đen của lời tiên tri Giê-rê-mi. Nhưng sự ứng nghiệm của Chúa Giê-su luôn mang chiều kích sâu hơn và trọn vẹn hơn. Có ít nhất ba tầng ý nghĩa có thể khai triển:

1. Ứng Nghiệm Theo Lịch Sử & Địa Lý: Có một sự tương đồng nổi bật. Ramah gần Bết-lê-hem (nơi Ra-chên được chôn). Sự kiện tàn sát diễn ra tại Bết-lê-hem và vùng phụ cận. Tiếng khóc của các bà mẹ mất con ở Bết-lê-hem vang vọng chính xác tiếng khóc tiên tri Giê-rê-mi đã mô tả. Sự tàn bạo của các thế lực thế gian (Hê-rốt/Phê-rô) nhằm tiêu diệt dân sự Đức Chúa Trời (con cái Y-sơ-ra-ên/trẻ thơ vô tội) cũng tương tự. Chúa Giê-su, ngay từ thuở ấu thơ, đã bước vào trong dòng chảy đau thương của dân Ngài.

2. Ứng Nghiệm Theo Thần Học & Biểu Tượng: Đây là ý nghĩa then chốt. Chúa Giê-su chính là “Con Trai” tối thượng của Y-sơ-ra-ên (Xuất Ê-díp-tô 4:22), là hậu tự đích thực của Ra-chên và của cả dân tộc. Sự tàn sát nhắm vào Ngài, nhưng Ngài đã thoát khỏi nó (qua việc trốn sang Ê-díp-tô). Điều này báo trước một cách mạnh mẽ rằng: Sự chết và sự hủy diệt của thế gian sẽ không làm hỏng được kế hoạch cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Những đứa trẻ vô tội kia chết thay cho Chúa Giê-su theo một nghĩa nào đó, trở thành hình bóng về sự chết thay tối hậu mà Ngài sẽ hoàn thành trên thập tự giá. Nỗi đau của các bà mẹ ở Bết-lê-hem kết nối với nỗi đau của Ma-ri dưới chân thập tự giá, và cả hai đều được bao bọc trong lời hứa an ủi của Đức Chúa Trời.

3. Ứng Nghiệm Theo Cánh Chung: Ma-thi-ơ trích dẫn câu 15, nhưng ngầm hiểu rằng cả phân đoạn Giê-rê-mi 31:15-17 đang được ứng nghiệm. Tiếng khóc ở Bết-lê-hem là tiếng khóc cuối cùng, dữ dội nhất của “Ra-chên” trước buổi bình minh của ơn cứu rỗi. Sự giáng sinh của Chúa Giê-su là khởi điểm của Giao Ước Mới mà Giê-rê-mi 31:31-34 tiên báo. Sự ác hành động cách điên cuồng khi Vua Mết-si-a đến, nhưng chính sự kiện này lại mở đường cho sự an ủi tối hậu: sự phục sinh của Chúa Giê-su và sự tha tội cho muôn dân. Những đứa trẻ chết đi trong thân xác, nhưng trong Chúa, họ có sự sống đời đời – đây là sự “trở về bờ cõi mình” thiêng liêng và trọn vẹn nhất.

IV. Những Bài Học Ứng Dụng Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Lẽ thật này không chỉ là lịch sử hay thần học trừu tượng, mà mang đến sự an ủi và hướng dẫn thiết thực cho đức tin chúng ta ngày nay.

1. Sự Nhận Biết Chủ Quyền Tối Cao của Đức Chúa Trời Trong Nỗi Đau: Bi kịch Bết-lê-hem cho thấy sự ác có thật và gây ra đau đớn thật. Đức Chúa Trời không hề gây ra điều ác đó (Gia-cơ 1:13). Tuy nhiên, trong chủ quyền tối cao của Ngài, Ngài cho phép nó xảy ra và Ngài có thể dùng nó để làm ứng nghiệm Lời Ngài và hoàn thành mục đích cứu rỗi sâu nhiệm hơn. Điều này dạy chúng ta tin cậy Ngài ngay cả khi chúng ta không hiểu, tin rằng Ngài vẫn đang cầm quyền và sự ác không phải là câu chuyện cuối cùng (Rô-ma 8:28).

2. Hy Vọng Vượt Trên Sự Chết: Câu chuyện này hướng mắt chúng ta về sự phục sinh. Những đứa trẻ Bết-lê-hem là những chứng nhân đầu tiên về việc sự chết không có tiếng nói cuối cùng đối với con dân Chúa. Chúa Giê-su, Đấng thoát khỏi lưỡi gươm của Hê-rốt, sau này đã tự nguyện bước vào sự chết để phá tan quyền lực của nó. Chúng ta có thể an ủi những ai đau buồn mất người thân trong Chúa bằng niềm hy vọng vững chắc về sự sống lại (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-14).

3. Sự Đồng Cảm của Chúa với Người Đau Khổ: Chúa Giê-su không đứng ngoài nỗi đau nhân loại. Ngài bước vào thế giới đầy tiếng khóc này ngay từ đầu. Ngài là Đấng “đã từng chịu khổ trong sự cám dỗ, nên có thể cứu những kẻ bị cám dỗ” (Hê-bơ-rơ 2:18). Chúng ta có thể đến với Ngài trong mọi nỗi đau, biết chắc rằng Ngài thấu hiểu và đồng cảm.

4. Lời Kêu Gọi Tỉnh Thức Trước Sự Tàn Bạo của Thế Gian: Hành động của Hê-rốt nhắc nhở chúng ta về bản chất của thế gian thù nghịch với Đấng Christ và dân Ngài (Giăng 15:18-19). Cơ Đốc nhân được kêu gọi sống khôn ngoan như con rắn, nhưng cũng phải ý thức rằng theo Chúa có thể phải trả giá. Sự kiện này thúc giục chúng ta cầu nguyện cho những người đang chịu bách hại vì đức tin trên khắp thế giới.

Kết Luận

Lời tiên tri về “tiếng khóc ở Ramah” tìm thấy sự ứng nghiệm trọn vẹn và sâu nhiệm nhất trong Chúa Giê-su Christ. Nó cho thấy Ngài thật sự là Đấng Mết-si-a, Đấng đi vào tận cùng nỗi thống khổ của dân Ngài để đem đến sự giải cứu tối hậu. Tiếng khóc ở Bết-lê-hem không phải là dấu chấm hết, mà là phần mở đầu đau thương cho một câu chuyện cứu chuộc vĩ đại, dẫn đến thập tự giá, sự phục sinh, và lời hứa an ủi vĩnh cửu cho mọi kẻ tin: “Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt nơi mắt chúng” (Khải Huyền 21:4).

Khi đối diện với những nỗi đau và mất mát trong cuộc đời, chúng ta có thể nhìn lên Chúa Giê-su, Đấng đã kinh nghiệm và vượt qua sự đau khổ tột cùng. Ngài là sự ứng nghiệm cho mọi lời hứa an ủi của Đức Chúa Trời. Trong Ngài, tiếng khóc sẽ trở thành bài ca chiến thắng, và sự chết sẽ nhường chỗ cho sự sống đời đời.


“Phước cho những kẻ than khóc, vì sẽ được yên ủi!” (Ma-thi-ơ 5:4).

Quay Lại Bài Viết