Giáo Hội Đang Chịu Đựng Điều Gì?
Trong hành trình lịch sử từ Lễ Ngũ Tuần đến ngày nay, Hội Thánh của Đấng Christ chưa bao giờ bước đi trên con đường trải đầy hoa hồng. Lời hứa của Chúa Giê-xu không phải là một cuộc sống không tai họa, nhưng Ngài phán rõ: "Trong thế gian các ngươi sẽ có sự hoạn nạn" (Giăng 16:33). Vậy, chúng ta với tư cách là thân thể của Ngài, đang và sẽ tiếp tục chịu đựng những điều gì? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá những sự chịu đựng của Hội Thánh, ý nghĩa thuộc linh đằng sau chúng, và con đường chiến thắng mà Chúa đã vạch ra.
Ngay từ buổi ban đầu, Hội Thánh đã phải đối mặt với sự thù nghịch của thế gian. Từ tiếng Hy Lạp διωγμός (diōgmos) có nghĩa là "sự đuổi theo, săn đuổi, bức hại". Đây không phải là sự khác biệt ý kiến đơn thuần, mà là một cuộc tấn công có hệ thống nhằm vào đức tin và sự hiện diện của Cơ Đốc nhân. Chúa Giê-xu đã cảnh báo: "Vì cớ danh ta, các ngươi sẽ bị mọi người ghen ghét" (Ma-thi-ơ 10:22). Sứ đồ Phao-lô cũng xác nhận: "Vả lại, hết thảy mọi người muốn sống cách nhân đức trong Đấng Christ Jêsus, thì sẽ bị bắt bớ" (2 Ti-mô-thê 3:12).
Nguyên nhân sâu xa của sự bắt bớ này nằm ở sự xung đột giữa hai hệ thống giá trị: hệ thống của Đức Chúa Trời và hệ thống của thế gian nằm dưới quyền cai trị của kẻ thù. Hội Thánh rao giảng sự cứu rỗi bởi ân điển, sự thánh khiết và một Vua tối cao là Đấng Christ, điều này trực tiếp thách thức quyền lực, triết lý và lối sống của thế gian (Giăng 15:18-19). Sự chịu đựng này không phải là dấu hiệu của thất bại, nhưng thường là bằng chứng cho sự trung tín. Kinh Thánh ghi lại lời của các sứ đồ sau khi bị đánh đập: "Vậy, các sứ đồ từ tòa công luận ra, đều hớn hở về mình đã được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh Đức Chúa Jêsus" (Công vụ 5:41).
Có lẽ một trong những nỗi đau đớn nhất mà Hội Thánh phải chịu là những vết thương từ chính những người trong nhà. Sự giả hình (từ Hy Lạp ὑπόκρισις - hypokrisis, ban đầu có nghĩa là "diễn xuất trên sân khấu") và tội lỗi công khai trong vòng tín hữu gây ra tổn thương sâu sắc, làm vấy bùn danh Chúa và làm lung lay đức tin của nhiều người.
Kinh Thánh không giấu giếm những sự kiện này. Trong Hội Thánh đầu tiên, có Anania và Saphira nói dối Đức Thánh Linh (Công vụ 5:1-11). Trong Hội Thánh Cô-rinh-tô, có sự chia rẽ, kiện tụng, và thậm chí tội loạn luân cần phải được kỷ luật (1 Cô-rinh-tô 5:1-5). Sứ đồ Phao-lô phải cảnh cáo những người chăn chiên tại Ê-phê-sô: "Chính từ trong các ngươi cũng sẽ có những người nói lời hung ác dấy lên, ráng sức dụ môn đồ theo họ" (Công vụ 20:30). Sự chịu đựng này đòi hỏi Hội Thánh phải can đảm thực thi sự thánh khiết và kỷ luật yêu thương, với mục đích phục hồi chứ không phải hủy diệt (Ga-la-ti 6:1).
Hội Thánh luôn phải chiến đấu để bảo vệ "đạo đã truyền cho các thánh" (Giu-đe 1:3). Sự tấn công bằng giáo lý sai lầm (αἵρεσις - hairesis, dị giáo) là một dạng chịu đựng tinh vi và nguy hiểm. Nó không đến từ bên ngoài bằng bạo lực, mà len lỏi vào bên trong bằng những lời dường như khôn ngoan, xuyên tạc chân lý về ân điển, về thân vị của Đấng Christ, và về con đường cứu rỗi.
Sứ đồ Phao-lô đã khóc mà cảnh báo Hội Thánh Ê-phê-sô về "những muông sói dữ tợn sẽ xen vào trong vòng các ngươi, chẳng tiếc bầy đâu" (Công vụ 20:29). Trong các thư tín, ông liên tục vạch trần những giáo lý của phái Giu-đa hóa (bảo phải chịu cắt bì để được cứu), của thuyết Ngộ đạo (phủ nhận thân thể thật của Đấng Christ), và của sự lạm dụng tự do trong ân điển. Mỗi thế hệ Hội Thánh đều phải chịu đựng sức ép của những "lời dỗ dành" (Cô-lô-se 2:4) mới, đòi hỏi sự tỉnh thức và hiểu biết Lời Chúa sâu sắc.
Khải Huyền, sách cuối cùng của Kinh Thánh, cho chúng ta bức tranh tiên tri về tình trạng của Hội Thánh qua bảy Hội Thánh tại Tiểu Á (Khải Huyền 2-3). Tại đây, chúng ta thấy một dạng chịu đựng khác: sự suy giảm thuộc linh từ bên trong. Hội Thánh Ê-phê-sô đã "bỏ lòng kính mến ban đầu" (Khải Huyền 2:4). Hội Thánh Lao-đi-xê trở nên "hâm hẩm", không nóng cũng không lạnh, và tự mãn về sự giàu có vật chất trong khi thuộc linh thì nghèo khó, khốn khổ, đui mù (Khải Huyền 3:15-17).
Sự chịu đựng này có tính cách ăn mòn. Nó không phải là cơn bão bắt bớ ập đến, mà là dòng nước lạnh dần của sự thỏa hiệp, của việc đặt những ưu tiên thế gian lên trên Nước Đức Chúa Trời, và của việc đánh mất sự nhạy cảm với tội lỗi. Từ Hy Lạp ψυχρός (psychros) trong Khải Huyền 3:16 chỉ "sự lạnh lẽo" thuộc linh này là lời cảnh tỉnh cho mọi thời đại. Đây là sự chịu đựng trong sự tầm thường hóa đức tin.
Sứ đồ Phao-lô mô tả một thực tại sâu sắc: cả tạo vật lẫn chúng ta, những người có trái đầu mùa của Đức Thánh Linh, đều đang "rên siết" chờ đợi sự cứu chuộc trọn vẹn (Rô-ma 8:22-23). Từ Hy Lạp στενάζω (stenazō) mang ý nghĩa than thở, rên rỉ vì áp lực. Hội Thánh chịu đựng trong một thế giới vẫn còn đầy dẫy sự đau đớn, bệnh tật, sự chết, bất công và sự tàn phá của tội lỗi. Chúng ta kinh nghiệm sự cứu rỗi trong linh hồn, nhưng thân thể vẫn hư nát, vẫn phải đối diện với những giới hạn và sự đau khổ của kiếp người.
Sự chịu đựng này là sự căng thẳng giữa "đã được" (sự cứu rỗi đầy trọn trong Đấng Christ) và "chưa được" (sự bày tỏ trọn vẹn của vương quốc Ngài). Nó là nỗi đau của sự mong đợi, của việc khao khát được thấy mọi đầu gối quỳ xuống và mọi lưỡi xưng nhận Chúa Giê-xu Christ (Phi-líp 2:10-11) trong một thế giới vẫn còn phản loạn.
Hiểu được những điều Hội Thánh đang chịu đựng không phải để chúng ta bi quan, nhưng để chúng ta sống cách khôn ngoan, tỉnh thức và đắc thắng.
1. Sống Với Tâm Thế Của Người Lính: Nhận biết rằng chúng ta đang trong một trận chiến thuộc linh (Ê-phê-sô 6:12). Sự chịu đựng là một phần của chiến trận. Hãy mặc lấy mọi khí giới của Đức Chúa Trời, đặc biệt là "thuẫn đức tin" để dập tắt các tên lửa của kẻ thù (Ê-phê-sô 6:16).
2. Gìn Giữ Sự Hiệp Một Và Thánh Khiết Của Hội Thánh: Tránh xa sự giả hình và tích cực gây dựng mối tương giao chân thật trong tình yêu thương. "Hãy cố gắng giữ cho khỏi phạm tội, hầu có sự hòa thuận, và tìm cách nên thánh, vì nếu không nên thánh thì chẳng ai được thấy Đức Chúa Trời" (Hê-bơ-rơ 12:14). Hãy can đảm yêu thương sửa phục anh em trong tinh thần nhu mì (Ga-la-ti 6:1).
3. Gắn Rễ Trong Lời Chúa và Cầu Nguyện: Để chống lại giáo lý sai lầm và sự nguội lạnh, không có biện pháp nào hữu hiệu hơn việc cá nhân và tập thể đâm rễ sâu vào Lời Chúa và đời sống cầu nguyện. "Hãy để lời của Đấng Christ ở đầy trong lòng anh em" (Cô-lô-se 3:16). Chính sự thông công với Chúa sẽ giữ lửa cho tình yêu ban đầu.
4. Xem Sự Chịu Khổ Như Một Đặc Ân Và Cơ Hội Làm Chứng: Khi đối diện với sự bắt bớ hay khước từ vì danh Chúa, hãy nhớ lời dạy: "Hãy vui mừng về sự đó, và nức lòng hớn hở, vì phần thưởng các ngươi ở trên trời sẽ lớn lắm" (Ma-thi-ơ 5:12). Thái độ yêu thương và bình an giữa nghịch cảnh chính là chứng cớ mạnh mẽ nhất cho Phúc Âm.
5. Hướng Mắt Về Sự Trông Cậy Vinh Hiển: Mọi sự chịu đựng hiện tại đều tạm thời. Hãy an ủi lẫn nhau bằng lẽ thật về sự trở lại của Chúa và sự phục hồi mọi sự. "Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô lượng, vô biên" (2 Cô-rinh-tô 4:17).
Hội Thánh của Chúa Giê-xu Christ, dù phải chịu đựng muôn vàn nỗi thống khổ từ bên ngoài lẫn bên trong, từ thế gian lẫn những kẻ giả mạo, từ sự tấn công trực tiếp lẫn sự xói mòn âm thầm, vẫn đứng vững. Hội Thánh đứng vững không phải bởi sự khôn ngoan, quyền lực hay tổ chức của con người, nhưng bởi lời hứa bất diệt của Đấng đã phán: "Ta sẽ lập Hội Thánh ta trên vầng đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó" (Ma-thi-ơ 16:18). Ngài là Đá Góc, là Đầu của thân thể, và chính Ngài đã đi qua con đường thập tự giá trước chúng ta. Mọi sự chịu đựng của Hội Thánh đều được Ngài thấu hiểu, đồng cảm, và cuối cùng, sẽ được giải cứu và tôn vinh trong ngày vinh hiển. Vậy, chúng ta hãy vững lòng, kiên trì, và tiếp tục làm chứng cho Ngài, biết rằng sự chịu khổ của hiện tại không thể so sánh với sự vinh hiển hầu đến (Rô-ma 8:18).