Thư tín của Sứ đồ Phao lô có được linh cảm không (xem I Cô-rinh-tô 7:12)?

02 December, 2025
14 phút đọc
2,682 từ
Chia sẻ:

Tính Linh Cảm Của Các Thư Tín Sứ Đồ Phao-lô: Nghiên Cứu Từ I Cô-rinh-tô 7:12

Trong hành trình đọc và nghiên cứu Kinh Thánh, một trong những câu hỏi thần học quan trọng và thực tiễn mà các tín hữu thường đặt ra là về thẩm quyền và tính linh cảm (inspiration) của các thư tín Tân Ước, đặc biệt là những bức thư của Sứ đồ Phao-lô. Câu hỏi này trở nên cấp thiết hơn khi chúng ta bắt gặp những phân đoạn như I Cô-rinh-tô 7:12, nơi chính Phao-lô viết: “Còn về kẻ khác, ấy là tôi nói, không phải Chúa nói...” (I Cô-rinh-tô 7:12a, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Lời tuyên bố này dường như tạo ra một sự phân biệt rõ ràng giữa “mệnh lệnh của Chúa” và “lời khuyên của tôi,” từ đó đặt ra nghi vấn: Phải chăng không phải mọi điều Phao-lô viết đều được Đức Chúa Trời linh cảm? Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát vấn đề dưới ánh sáng của toàn bộ Kinh Thánh, giải nghĩa ngữ cảnh, ngôn ngữ gốc, và đưa ra những nguyên tắc ứng dụng cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.

I. Nền Tảng Về Sự Linh Cảm Của Kinh Thánh

Trước khi đi vào phân tích I Cô-rinh-tô 7:12, chúng ta cần thiết lập nền tảng Kinh Thánh về giáo lý then chốt: Sự Linh Cảm (Inspiration) của Kinh Thánh. Trọng tâm của giáo lý này được tìm thấy trong II Ti-mô-thê 3:16-17:

“Cả Kinh Thánh đều là bởi Đức Chúa Trời soi dẫn (θεόπνευστος - theopneustos), có ích cho sự dạy dỗ, bẻ trách, sửa trị, dạy người trong sự công bình, hầu cho người thuộc về Đức Chúa Trời được trọn vẹn và sắm sẵn để làm mọi việc lành.”
Từ Hy Lạp θεόπνευστος (theopneustos) là một từ ghép độc đáo, kết hợp giữa θεός (theos) - “Đức Chúa Trời” và πνέω (pneō) - “thổi, hà hơi”. Như vậy, “bởi Đức Chúa Trời soi dẫn” có nghĩa đen là “được Đức Chúa Trời hà hơi vào”. Điều này khẳng định nguồn gốc thiên thượng và thẩm quyền tuyệt đối của toàn bộ Kinh Thánh Cựu Ước lẫn Tân Ước. Sứ đồ Phi-e-rơ cũng xác nhận điều này khi liệt các thư tín của Phao-lô ngang hàng với “các Kinh Thánh khác” (II Phi-e-rơ 3:15-16).

II. Giải Nghĩa I Cô-rinh-tô 7:12 Trong Ngữ Cảnh

Đoạn văn I Cô-rinh-tô đoạn 7 đề cập đến nhiều vấn đề liên quan đến hôn nhân và độc thân. Cần hiểu rằng Hội Thánh Cô-rinh-tô đã viết thư hỏi Phao-lô về nhiều vấn đề (I Cô-rinh-tô 7:1). Trong câu trả lời của mình, Phao-lô đưa ra những hướng dẫn cụ thể.

“Còn về kẻ khác, ấy là tôi nói, không phải Chúa nói: Nếu người anh em nào có vợ không tin, mà vợ ưng ở với mình, thì chớ nên để vợ.” (I Cô-rinh-tô 7:12)
Sự phân biệt “tôi nói” và “Chúa nói” ở đây cần được hiểu một cách chính xác. “Chúa nói” (λέγει ὁ κύριος - legei ho kyrios) ở đây có thể ám chỉ những lời dạy trực tiếp, có tính nguyên tắc phổ quát mà Chúa Giê-xu đã công bố trong chức vụ trên đất của Ngài, được các sứ đồ truyền lại (ví dụ: về sự ly dị trong Ma-thi-ơ 19:3-9). Trong khi đó, “tôi nói” (λέγω ἐγώ - legō egō) là sự áp dụng nguyên tắc của Đấng Christ bởi sự khôn ngoan được Đức Thánh Linh ban cho, vào một tình huống mới và cụ thể chưa từng được Chúa Giê-xu trực tiếp giải quyết trong các sách Phúc Âm: đó là trường hợp một người tin Chúa kết hôn với người chưa tin.

Phao-lô không nói rằng đây là ý kiến cá nhân thuần túy, trái ngược với lời Chúa. Thay vào đó, với tư cách là một sứ đồ được Đấng Christ kêu gọi và được Đức Thánh Linh đầy dẫy (Công Vụ 9:15, Ga-la-ti 1:11-12), ông đang đưa ra sự hướng dẫn có thẩm quyền dựa trên chân lý về ân điển, sự hòa thuận và chứng đạo trong gia đình. Lời “tôi nói” này vẫn nằm trong khuôn khổ của sự linh cảm tổng thể cho toàn bộ bức thư. Phao-lô ý thức mình đang viết dưới sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh, như ông đã khẳng định ở những nơi khác (I Cô-rinh-tô 2:13, 14:37).

III. Sự Phát Triển Mặc Khải Và Thẩm Quyền Sứ Đồ

Một khía cạnh quan trọng để hiểu vấn đề là khái niệm “Sự Mặc Khải Tiệm Tiến”. Đức Chúa Trời mặc khải chương trình cứu rỗi và ý muốn Ngài qua dòng lịch sử. Trong thời kỳ Hội Thánh ban đầu, sau khi Chúa Giê-xu thăng thiên, Đức Thánh Linh được ban xuống để dẫn dắt các sứ đồ vào mọi lẽ thật (Giăng 16:13). Các sứ đồ, với thẩm quyền đặc biệt được Đấng Christ ủy nhiệm, đã giải quyết những vấn đề mới nảy sinh bằng cách áp dụng lẽ thật của Phúc Âm. Thư tín của họ chính là sự hướng dẫn có thẩm quyền và được linh cảm cho Hội Thánh mọi thời đại.

Phao-lô nhiều lần nhấn mạnh nguồn gốc thiên thượng trong sứ điệp của mình:

“Vả, tôi nói cho anh em hay, Tin Lành mà tôi đã rao giảng chẳng phải thuộc về loài người đâu, vì tôi chẳng nhận và cũng chẳng học Tin Lành ấy với một người nào, bèn là bởi sự tỏ ra của Đức Chúa Jêsus Christ.” (Ga-la-ti 1:11-12)
“Ấy vậy, chúng tôi nói, chẳng dùng lời nói mà sự khôn ngoan của loài người đã dạy đâu, song dùng lời nói mà Đức Thánh Linh đã dạy, lấy lời thiêng liêng mà giải bày sự thiêng liêng.” (I Cô-rinh-tô 2:13)
Như vậy, ngay cả khi Phao-lô phân biệt giữa lời dạy trực tiếp từ Chúa Giê-xu trong chức vụ trên đất và sự hướng dẫn của ông cho tình huống mới, thì cả hai đều xuất phát từ cùng một Đức Thánh Linh và đều có thẩm quyền linh cảm cho đời sống Hội Thánh.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Hiểu được nguyên tắc này không chỉ giải tỏa một vấn đề thần học, mà còn đem lại những ứng dụng quý báu cho đời sống đức tin hằng ngày của chúng ta:

1. Sự Tôn Trọng Toàn Bộ Kinh Thánh: Lời tuyên bố của Phao-lô trong I Cô-rinh-tô 7:12 không cho phép chúng ta “chọn lọc” những phần nào trong thư tín của các sứ đồ là “linh cảm” hay không. Toàn bộ thư tín Phao-lô, từ lời chào thăm đến những lời dạy về giáo lý và đạo đức, đều là Lời Đức Chúa Trời có thẩm quyền. Chúng ta cần tiếp nhận, vâng phục và nghiên cứu tất cả với lòng kính sợ.

2. Phân Biệt Giữa Mệnh Lệnh Rõ Ràng và Sự Khôn Ngoan Áp Dụng: Kinh Thánh chứa đựng cả những mệnh lệnh tuyệt đối (ví dụ: “Chớ phạm tội tà dâm” - I Cô-rinh-tô 6:18) lẫn những nguyên tắc khôn ngoan để áp dụng vào hoàn cảnh phức tạp (ví dụ: lời khuyên về hôn nhân hỗn hợp trong I Cô-rinh-tô 7:12-16). Cơ Đốc nhân cần được Đức Thánh Linh dạy dỗ để phân biệt và áp dụng cách nhu mì, khôn ngoan.

3. Vai Trò Của Đức Thánh Linh Trong Việc Giải Nghĩa và Áp Dụng: Chính Đức Thánh Linh, Đấng đã linh cảm Kinh Thánh, cũng là Đấng mở mắt chúng ta để hiểu và áp dụng Lời Ngài (Giăng 14:26, 16:13). Khi đối diện với những tình huống không được đề cập trực tiếp trong Kinh Thánh, chúng ta cầu xin sự khôn ngoan từ trên (Gia-cơ 1:5) và tìm kiếm sự hướng dẫn từ những nguyên tắc Kinh Thánh đã được mặc khải.

4. Sự Hiệp Một Trong Hội Thánh Dựa Trên Lẽ Thật: Các thư tín được linh cảm chính là nền tảng để xây dựng Hội Thánh và giải quyết các tranh chấp, thắc mắc. Thay vì dựa trên ý kiến cá nhân, Hội Thánh quy phục thẩm quyền chung cuộc của Lời Đức Chúa Trời được mặc khải qua các sứ đồ.

V. Kết Luận: Thư Tín Phao-lô Là Lời Đức Chúa Trời

Tóm lại, việc Sứ đồ Phao-lô phân biệt giữa “lời tôi nói” và “lời Chúa nói” trong I Cô-rinh-tô 7:12 không làm giảm giá trị linh cảm của các thư tín ông. Ngược lại, nó cho thấy sự trung thực và tinh tế của một tôi tớ Đức Chúa Trời: Ông tôn trọng và chỉ rõ những lời dạy trực tiếp từ Chúa Giê-xu, đồng thời, với thẩm quyền sứ đồ được Đức Thánh Linh ban cho, ông đưa ra sự hướng dẫn có tính mặc khải cho những tình huống mới. Cả hai đều thuộc về quá trình Đức Chúa Trời hà hơi vào Kinh Thánh.

Lời tuyên xưng của Hội Thánh qua mọi thời đại là: Toàn bộ Kinh Thánh, bao gồm 13 thư tín được quy cho Sứ đồ Phao-lô, đều là Lời của Đức Chúa Trời, “sống và linh nghiệm” (Hê-bơ-rơ 4:12), đủ để khiến người của Đức Chúa Trời “được trọn vẹn và sắm sẵn để làm mọi việc lành” (II Ti-mô-thê 3:17). Ước mong mỗi chúng ta tiếp cận Lời Ngài với lòng tin kính, vâng phục trọn vẹn, và để Đức Thánh Linh dùng Lời ấy để biến đổi đời sống mình ngày càng giống như hình ảnh của Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Quay Lại Bài Viết