Rước lễ cách không xứng đáng có nghĩa là gì (1 Cô-rinh-tô 11:27)?

02 December, 2025
15 phút đọc
2,936 từ
Chia sẻ:

Rước Lễ Cách Không Xứng Đáng Có Nghĩa Là Gì (1 Cô-rinh-tô 11:27)?

Lời cảnh báo nghiêm túc của Sứ đồ Phao-lô trong 1 Cô-rinh-tô 11:27-29 là một trong những phân đoạn gây xúc động và khiến mỗi Cơ Đốc nhân phải suy ngẫm sâu sắc: “Bởi đó, ai ăn bánh hoặc uống chén của Chúa cách không xứng đáng, thì sẽ mắc tội với thân và huyết của Chúa. Vậy mỗi người phải tự xét mình, và như thế mới ăn bánh uống chén ấy; vì người nào không phân biệt thân Chúa mà ăn bánh uống chén đó, tức là ăn uống sự xét đoán cho mình.” (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Khái niệm “cách không xứng đáng” thường bị hiểu lầm, gây ra sự sợ hãi không cần thiết hoặc ngược lại, sự coi thường nguy hiểm. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào bối cảnh, ngôn ngữ nguyên bản và thần học để làm sáng tỏ ý nghĩa thực sự của việc “rước lễ cách không xứng đáng,” từ đó rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống tin kính của chúng ta ngày nay.

Bối Cảnh Hội Thánh Cô-rinh-tô: Sự Lạm Dụng Bữa Tiệc Thánh

Để hiểu lời cảnh cáo, trước hết phải đặt nó vào bối cảnh lịch sử. Hội Thánh Cô-rinh-tô đầy rẫy những vấn đề: chia rẽ bè đảng (1:10-12), kiêu ngạo tri thức (Chương 8), tội lỗi luân lý (Chương 5). Đến Chương 11, Phao-lô chỉ trích thái độ của họ trong “bữa ăn chung” (Agapē Feast) đi kèm với Tiệc Thánh (Bữa tối của Chúa).

Thay vì là thời điểm hiệp một và tưởng niệm Chúa, bữa ăn này phơi bày sự phân biệt giai cấp và ích kỷ: “Khi các ngươi nhóm nhau lại, ấy chẳng phải để ăn bữa tối của Chúa; bởi vì trong khi ăn, ai nấy nôn nả mà ăn bữa riêng mình, đến nỗi người thì đói, kẻ thì say.” (1 Cô-rinh-tô 11:20-21). Người giàu mang thức ăn ngon, ăn uống thỏa thuê trước mặt anh em nghèo đang đói. Họ hoàn toàn đánh mất ý nghĩa của bữa Tiệc Thánh – sự hiệp một trong thân thể Đấng Christ. Hành động này là một sự “không phân biệt thân Chúa” (câu 29) cách rõ ràng.

Giải Nghĩa Nguyên Văn: “Không Xứng Đáng” và “Tự Xét Mình”

Chìa khóa để hiểu nằm ở các từ ngữ Hy Lạp then chốt:

  • “Cách không xứng đáng” (anaxiōs - ἀναξίως): Từ này được cấu tạo bởi tiền tố phủ định “a-” và “axiōs,” nghĩa là “một cách xứng đáng, phù hợp, cân xứng.” “Anaxiōs” do đó có nghĩa là “một cách không xứng hợp, không phù hợp, một cách đáng hổ thẹn.” Nó không phải là một tiêu chuẩn hoàn hảo không tì vết mà Chúa đòi hỏi trước khi chúng ta dự Tiệc Thánh. Thay vào đó, nó mô tả một thái độ, một cách thức, một tinh thần khi tham dự mà đi ngược lại với chính ý nghĩa và bản chất của điều mình đang làm. Rước lễ “cách không xứng đáng” là tham dự Tiệc Thánh trong khi sống, suy nghĩ và hành động trái ngược với tinh thần của thập tự giá mà bữa tiệc đó tưởng niệm.
  • “Tự xét mình” (dokimazetō - δοκιμαζέτω): Động từ này mang ý nghĩa tích cực hơn là “tự chỉ trích.” Nó có nghĩa là “thử nghiệm, kiểm tra, chứng nhận sau khi xem xét.” Giống như thợ bạc thử nghiệm độ nguyên chất của kim loại. Phao-lô kêu gọi một sự tự kiểm tra có ý thức, trung thực trước mặt Chúa về tình trạng thuộc linh, động cơ, các mối quan hệ và sự ăn năn tội lỗi của mình. Đây không phải là lời mời gọi sự ám ảnh về tội lỗi, mà là lời kêu gọi sự tự giác và thanh tẩy.
  • “Phân biệt thân Chúa” (diakrinōn to sōma - διακρίνων τὸ σῶμα): “Diakrinōn” có nghĩa là phân biệt, nhận ra sự khác biệt, đánh giá đúng. Vậy, “không phân biệt thân Chúa” là không nhận ra, không tôn trọng, hoặc làm giảm giá trị ý nghĩa thiêng liêng của thân thể Chúa – vừa chỉ về thân thể thuộc linh của Ngài (Hội Thánh), vừa chỉ về sự hy sinh thân xác Ngài trên thập tự giá.

Những Biểu Hiện Cụ Thể Của Việc “Rước Lễ Cách Không Xứng Đáng”

Từ bối cảnh và ngữ nghĩa, chúng ta có thể tổng hợp những biểu hiện của việc rước lễ cách không xứng đáng:

  1. Sự Giả Hình và Không Ăn Năn: Tham dự Tiệc Thánh trong khi cố tình giữ lấy tội lỗi chưa được xưng ra và từ bỏ. Đây là sự xúc phạm đến ân điển. “Nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác.” (1 Giăng 1:9). Tham dự mà không xưng tội là hành động giả hình.
  2. Sự Chia Rẽ và Thiếu Tình Yêu Thương: Như tại Cô-rinh-tô, giữ lòng oán giữ, cay đắng, hoặc khinh dể anh chị em mình trong khi dự Tiệc Thánh. Điều này mâu thuẫn trực tiếp với mục đích hiệp một của Tiệc Thánh: “Vì có một cái bánh, chúng ta dầu nhiều, cũng chỉ một thân; bởi chưng chúng ta đều có phần trong cái bánh ấy.” (1 Cô-rinh-tô 10:17).
  3. Sự Coi Thường và Thói Quen Máy Móc: Tham dự Tiệc Thánh như một nghi lễ tôn giáo trống rỗng, không có sự suy ngẫm, tôn kính, và tạ ơn về sự chết chuộc tội của Chúa Giê-xu. Lòng không còn cảm động trước tình yêu của thập tự giá.
  4. Sự Tự Tôn và Ỷ Lại: Tin rằng mình có quyền dự Tiệc Thánh vì mình “đủ tốt,” dựa trên công đức bản thân thay vì hoàn toàn dựa vào ân điển. Hoặc ngược lại, từ chối dự Tiệc Thánh vì cảm thấy mình “quá tệ,” thực chất cũng là một hình thức tập trung vào bản thân thay vì vào sự đầy đủ của Chúa Cứu Thế.

Hậu Quả Nghiêm Trọng: “Ăn Uống Sự Xét Đoán”

Phao-lô không hề nói quá khi cảnh báo về hậu quả: “Ấy vì cớ đó mà trong anh em có nhiều người yếu đau, ốm tật, và có lắm kẻ ngủ.” (1 Cô-rinh-tô 11:30). “Ngủ” ở đây (koimaō - κοιμάω) là cách nói nhã nhặn về sự chết. Điều này cho thấy sự xét đoán của Chúa có thể bao gồm cả những hậu quả thuộc thể lẫn thuộc linh. Đây không phải là sự mất sự cứu rỗi (vì sự cứu rỗi đã được đảm bảo bởi đức tin nơi Chúa Giê-xu), nhưng là sự sửa phạt của một người Cha yêu thương (xem Hê-bơ-rơ 12:5-11) dành cho con cái Ngài, để họ không bị kết án cùng với thế gian (câu 32). Mục đích của sự xét đoán này là cải chính và phục hồi, chứ không phải hủy diệt.

“Mắc tội với thân và huyết của Chúa” (câu 27) là một tội rất nghiêm trọng, vì nó trực tiếp xúc phạm đến chính cốt lõi của Phúc Âm – sự hy sinh cứu chuộc của Đấng Christ.

Ứng Dụng Thực Tiễn: Làm Thế Nào Để Rước Lễ Cách Xứng Đáng?

Lời cảnh báo của Phao-lô không nhằm đẩy chúng ta vào nỗi sợ hãi, mà hướng dẫn chúng ta vào sự tự do và vui mừng thật sự trong Chúa. Dưới đây là những bước thực tiễn:

  • 1. Thường Xuyên Tự Xét Mình (Dokimazetō): Trước mỗi kỳ Tiệc Thánh, dành thời gian yên tĩnh với Chúa. Cầu xin Thánh Linh soi sáng để kiểm tra lòng mình (Thi Thiên 139:23-24). Hãy hỏi: Có tội lỗi nào tôi cần xưng ra và từ bỏ không? Có mối quan hệ nào với anh chị em cần được hòa giải không? Tôi có đang giữ lòng oán giận hay phán xét ai không?
  • 2. Tập Trung Vào Chúa Cứu Thế, Không Phải Bản Thân: Sự “xứng đáng” của chúng ta không nằm ở sự hoàn hảo của bản thân, mà ở trong sự hoàn hảo và công giá của Chúa Giê-xu. Hãy đến với Tiệc Thánh bằng đức tin nơi Ngài. Sự tự xét dẫn chúng ta đến sự ăn năn, và sự ăn năn dẫn chúng ta trở lại với thập tự giá, nơi chúng ta tìm thấy sự tha thứ và thanh sạch.
  • 3. Sống Hiệp Một Trong Hội Thánh: Tiệc Thánh là hành động của cả thân thể. Hãy tích cực xây dựng mối quan hệ yêu thương, tha thứ và phục vụ lẫn nhau trong Hội Thánh địa phương. Không thể dự Tiệc Thánh một cách xứng đáng nếu sống tách biệt hoặc gây chia rẽ.
  • 4. Suy Ngẫm Về Ý Nghĩa: Đừng để Tiệc Thánh trở thành thói quen. Khi cầm bánh, hãy nhớ đến thân thể Chúa bị vỡ ra vì bạn. Khi cầm chén, hãy nhớ đến huyết Ngài đổ ra để lập nên giao ước mới, tha thứ tội lỗi bạn. Hãy làm với lòng biết ơn sâu xa.

Kết Luận: Ân Điển và Trách Nhiệm

Lời cảnh cáo về việc rước lễ cách không xứng đáng thực chất là một lời mời gọi đầy yêu thương. Nó bảo vệ chúng ta khỏi sự tự lừa dối và khỏi sự xét đoán của Chúa. Nó bảo vệ sự thánh khiết của Tiệc Thánh. Nhưng trên hết, nó dẫn chúng ta quay trở lại với cốt lõi của đức tin: một Đấng Christ chịu đóng đinh vì tội lỗi chúng ta, và một cộng đồng được cứu chuộc sống trong tình yêu thương và sự thánh khiết.

Tiệc Thánh là ân điển được ban cho. Chúng ta đáp lại ân điển đó không phải bằng sự sợ hãi co rút, mà bằng một tấm lòng khiêm nhường, ăn năn, yêu thương và biết ơn. Khi chúng ta “tự xét mình” và tìm thấy sự không xứng đáng của mình, chính lúc đó chúng ta đã sẵn sàng nhất để tiếp nhận bánh và chén – những biểu tượng của ân điển dành cho những người không xứng đáng, đã được trở nên xứng đáng trong Con yêu dấu của Đức Chúa Trời.

“Hãy làm điều nầy để nhớ ta.” (1 Cô-rinh-tô 11:24). Hãy nhớ Ngài một cách xứng đáng.




Quay Lại Bài Viết