Cầu Nguyện cho Sự Bình An của Giê-ru-sa-lem
Lời kêu gọi “Hãy cầu sự bình an cho Giê-ru-sa-lem” trong Thi thiên 122:6 không đơn thuần là một gợi ý hay một lời khuyên tốt đẹp; đó là một mạng lệnh thiêng liêng, một sự bày tỏ ý muốn của Đức Chúa Trời và một phần không thể tách rời trong cái nhìn thần học về kế hoạch cứu rỗi của Ngài. Đối với Cơ Đốc nhân ngày nay, đặc biệt là trong bối cảnh thế giới đầy biến động, việc hiểu và thực hành mạng lệnh này mang ý nghĩa sâu sắc về mặt thuộc linh, tiên tri và thực tiễn. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khai triển nền tảng Kinh Thánh, ý nghĩa thần học và ứng dụng cụ thể cho đời sống tin kính.
Thi thiên 122 là một trong những “bài ca đi lên” (Song of Ascents) được dân Y-sơ-ra-ên hát trên đường hành hương lên Giê-ru-sa-lem. Câu 6 chìa khóa viết: “Hãy cầu sự bình an cho Giê-ru-sa-lem; Phàm kẻ nào yêu mến ngươi sẽ được thới-thạnh.” (Thi thiên 122:6, Kinh Thánh Tiếng Việt 1925).
Trong nguyên văn Hê-bơ-rơ, từ “bình an” được dùng là “shalom” (שלום). Shalom không chỉ là sự vắng bóng chiến tranh, mà là một khái niệm toàn diện, bao gồm sự trọn vẹn, an ninh, thịnh vượng, sức khỏe, hòa thuận và sự hiện diện đầy đủ của phước hạnh từ Đức Chúa Trời. Cầu nguyện cho *shalom* của Giê-ru-sa-lem là cầu xin cho thành ấy được đầy đủ mọi phước lành thiêng liêng và vật chất từ ngôi Đức Chúa Trời.
Câu tiếp theo, “Phàm kẻ nào yêu mến ngươi sẽ được thới-thạnh”, tiếng Hê-bơ-rơ là “yishlayu ohavaikh”, có thể dịch sát là “những người yêu mến ngươi (Giê-ru-sa-lem) sẽ được bình an/thịnh vượng. Điều này thiết lập một mối liên hệ nhân-quả thuộc linh: tấm lòng yêu mến và sự quan tâm cầu nguyện cho thành của Đức Chúa Trời sẽ đem lại sự bình an (*shalom*) chính trên đời sống người cầu nguyện.
Để hiểu tại sao chúng ta phải cầu nguyện cho Giê-ru-sa-lem, cần phải hiểu vị trí độc nhất của thành này trong Kinh Thánh.
1. Thành của Vị Vua Tối Cao: Giê-ru-sa-lem được Đức Chúa Trời chọn làm nơi “đặt Danh Ngài” (Phục truyền 12:5, 11). Nó trở thành trung tâm thờ phượng, nơi đền tạm và sau này là đền thờ được xây dựng. Đây là chỗ “ngai Đức Giê-hô-va” đặt trên đất (1 Sử ký 29:23).
2. Trung Tâm của Lời Tiên Tri và Sự Cứu Rỗi: Chính tại Giê-ru-sa-lem, sự chết và sự sống lại của Chúa Giê-xu Christ đã diễn ra, hoàn thành công cuộc cứu chuộc nhân loại. Lời tiên tri về sự tái lâm của Ngài cũng nối kết với nơi này: “Chân Ngài sẽ đứng trong ngày đó trên núi Ô-li-ve” (Xa-cha-ri 14:4). Sách Khải Huyền cũng nói về “Giê-ru-sa-lem mới” từ trên trời xuống (Khải huyền 21:2), cho thấy thành thánh này là hình bóng của vương quốc đời đời.
3. Dấu Chỉ của Lòng Thành Tín Đức Chúa Trời: Sự tồn tại và phục hưng của Giê-ru-sa-lem là một bằng chứng sống động về sự thành tín của Đức Chúa Trời với các giao ước Ngài đã lập với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp (Sáng thế ký 12:1-3; 15:18-21). Đức Chúa Trời phán: “Vì ta đã chọn Si-ôn, ta đã ước định nó làm nơi ở của ta.” (Thi thiên 132:13).
Có ba lý do thần học chính đáng để lời cầu nguyện này vẫn nóng cháy trong Hội Thánh ngày nay:
1. Sự Ứng Nghiệm Lời Tiên Tri và Sự Quan Phòng của Đức Chúa Trời: Kinh Thánh chép nhiều lời tiên tri về sự phục hồi của Y-sơ-ra-ên và Giê-ru-sa-lem trong thời kỳ sau rốt (ví dụ: Ê-xê-chiên 37:21-22; Xa-cha-ri 12:10; Lu-ca 21:24). Sự tái lập quốc gia Y-sơ-ra-ên năm 1948 và việc Giê-ru-sa-lem trở lại dưới quyền kiểm soát của người Do Thái năm 1967 được nhiều nhà giải kinh xem như những dấu hiệu quan trọng trên dòng thời gian của Đức Chúa Trời. Cầu nguyện cho sự *shalom* của Giê-ru-sa-lem là đồng đi với chương trình tiên tri của Đức Chúa Trời, cầu xin Ngài hoàn thành mục đích của Ngài cho dân và thành của Ngài.
2. Mối Liên Hệ Giao Ước với Dân Giao Ước: Sứ đồ Phao-lô dạy rõ trong Rô-ma 11 về mối quan hệ giữa Hội Thánh (cây ô-li-ve hoang, tức dân ngoại) với Y-sơ-ra-ên (cây ô-li-ve tốt). Chúng ta được tháp vào nhờ đức tin, và không được khinh dể những cành nguyên thủy (Rô-ma 11:17-21). Ông còn khẳng định rằng “sự ban cho và sự kêu gọi của Đức Chúa Trời chẳng hề đổi lại đâu” đối với dân Y-sơ-ra-ên (Rô-ma 11:29). Cầu nguyện cho họ là thái độ đúng đắn của người được tháp vào, biết ơn và tôn trọng gốc rễ giao ước.
3. Sự Bình An của Giê-ru-sa-lem Gắn Liền với Phước Hạnh Cho Thế Giới: Lời hứa với Áp-ra-ham là “các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước” (Sáng thế ký 12:3). Chúa Giê-xu, Đấng Mê-si, đã đến từ dân Y-sơ-ra-ên và từ thành Giê-ru-sa-lem. Sự cứu rỗi đã phát xuất từ đó. Khi chúng ta cầu nguyện cho *shalom* của Giê-ru-sa-lem, chúng ta cũng đang cầu nguyện cho môi trường thuận lợi để tin lành được rao truyền, để nhiều người Do Thái nhận biết Chúa Giê-xu là Đấng Mê-si của họ (Rô-ma 10:1), và qua đó, phước hạnh tiếp tục chảy đến muôn dân.
Việc cầu nguyện cho Giê-ru-sa-lem không nên chỉ là lời nói chung chung “Xin Chúa ban bình an”. Dưới đây là những hướng dẫn cụ thể dựa trên Kinh Thánh:
1. Cầu Nguyện Theo Lời Đức Chúa Trời:
- Cầu cho sự cứu rỗi: Đây là nhu cầu tối thượng. “Hỡi anh em, lòng tôi ước ao và tôi cầu xin Đức Chúa Trời cho dân Y-sơ-ra-ên được cứu” (Rô-ma 10:1). Hãy cầu xin Chúa mở mắt nhiều người Do Thái nhận biết Chúa Giê-xu (Yeshua) là Đấng Mê-si.
- Cầu cho sự bảo vệ: Cầu xin Đức Chúa Trời bảo vệ thành và dân sự khỏi mọi mưu kế hủy diệt (Thi thiên 121:4; Xa-cha-ri 2:5).
- Cầu cho sự khôn ngoan của các nhà lãnh đạo: Cầu thay cho các nhà cầm quyền dân sự và tôn giáo tại Y-sơ-ra-ên, để họ có sự khôn ngoan từ trên mà dẫn dắt đất nước (1 Ti-mô-thê 2:1-2).
- Cầu cho sự hiệp một và hòa thuận: Giê-ru-sa-lem là thành của nhiều dân tộc và tôn giáo. Hãy cầu xin *shalom* thực sự – sự hòa thuận và công bình (Thi thiên 122:8-9).
2. Kết Hợp Cầu Nguyện với Thái Độ Đúng Đắn:
- Yêu mến bằng sự hiểu biết: Tình yêu đích thực dựa trên sự hiểu biết ý muốn Đức Chúa Trời và lịch sử của Ngài với dân Y-sơ-ra-ên, tránh mọi thành kiến hoặc thần học thay thế cực đoan.
- Cầu nguyện với tinh thần khiêm nhường: Nhận biết rằng chúng ta là “người được tháp vào” bởi ân điển, không phải để tự tôn nhưng để cầu thay và chúc phước (Rô-ma 11:18, 20).
- Đồng cảm với nỗi đau: Chúa Giê-xu đã khóc trên thành Giê-ru-sa-lem (Lu-ca 19:41). Chúng ta cũng nên cầu nguyện với trái tim đồng cảm với những đau khổ và chia rẽ mà thành phố này đã trải qua.
3. Đưa vào Kỷ Luật Cầu Nguyện Hằng Ngày: Có thể dành một thời điểm cố định (ví dụ: ngày Chúa Nhật, hoặc theo lịch các ngày lễ của Y-sơ-ra-hen) để nhắc nhở bản thân và gia đình cầu nguyện cho Giê-ru-sa-lem. Sử dụng các phân đoạn Kinh Thánh như Thi thiên 122, 137:5-6, Ê-sai 62:1, 6-7 làm kim chỉ nam.
Cầu nguyện cho sự bình an của Giê-ru-sa-lem không phải là một lựa chọn chính trị, mà là một hành động vâng lời thuộc linh xuất phát từ sự hiểu biết Lời Chúa. Đó là sự xác nhận rằng chúng ta tin cậy vào những lời hứa thành tín của Đức Chúa Trời, quan tâm đến trung tâm trong kế hoạch cứu rỗi của Ngài, và khao khát thấy ý muốn Ngài được nên trên đất. Khi chúng ta thành tâm cầu xin *shalom* cho thành của Đức Chúa Trời, chính chúng ta cũng kinh nghiệm lời hứa đi kèm: “Phàm kẻ nào yêu mến ngươi sẽ được thới-thạnh/bình an (yishlayu).” Sự bình an thật – shalom của Đức Chúa Trời – sẽ gìn giữ lòng và trí chúng ta trong Chúa Cứu Thế Giê-xu (Phi-líp 4:7), khi chúng ta biết hướng lòng về Si-ôn và cầu nguyện theo ý chỉ Ngài.
Hãy để lời kêu gọi từ Thi thiên này trở thành một phần trong đời sống cầu nguyện của chúng ta, không phải bằng sự miễn cưỡng, nhưng bằng tình yêu thương, đức tin và niềm hy vọng chắc chắn vào sự thành tín của Đức Chúa Trời, Đấng sẽ làm nên mọi sự hiệp lại cho tốt lành cho những kẻ yêu mến Ngài, và cho thành thánh của Ngài.
“Hãy vì Giê-ru-sa-lem mà cầu sự bình an: Nguyện kẻ nào yêu mến ngươi được an nghỉ.” (Thi thiên 122:6 - Bản dịch Mới)