Lời Cầu Khẩn
Trong hành trình đức tin, mối tương giao giữa con người với Đấng Tạo Hóa được biểu lộ sống động qua nhiều hình thức, và một trong những hình thức thiêng liêng, thân mật và quyền năng nhất chính là lời cầu khẩn. Khác với những lời cầu nguyện chung chung, lời cầu khẩn mang một sắc thái khẩn thiết, tập trung và hoàn toàn lệ thuộc vào sự nhân từ và quyền năng của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khảo sát ý nghĩa thần học, nền tảng Kinh Thánh và ứng dụng thực tiễn của hành động cầu khẩn trong đời sống Cơ Đốc nhân.
Trong tiếng Việt, "cầu khẩn" được hiểu là sự van xin, nài xin một cách thiết tha, khẩn khoản. Trong bối cảnh Kinh Thánh, khái niệm này còn phong phú và sâu sắc hơn nhiều.
Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Cựu Ước), động từ thường được dùng là "קָרָא" (qara'). Từ này không chỉ đơn thuần là "gọi" hay "kêu", mà mang nghĩa "kêu cầu, mời gọi, khẩn nài, công bố". Khi đi với tân ngữ là danh xưng của Đức Giê-hô-va, nó diễn tả hành động chủ động, có ý thức hướng về Ngài trong sự thờ phượng và nài xin (Thi thiên 99:6). Một từ khác là "שָׁוַע" (shava'), nhấn mạnh sự kêu cứu trong hoàn cảnh nguy cấp, tuyệt vọng (Thi thiên 18:6).
Trong tiếng Hy Lạp (Tân Ước), động từ then chốt là "ἐπικαλέω" (epikaleō), được cấu tạo từ "epi" (trên, hướng về) và "kaleō" (gọi). Nghĩa đen là "gọi đến trên", hàm ý kêu cầu một nhân vật có thẩm quyền cao hơn để được giúp đỡ, bảo vệ hoặc xưng nhận danh của người ấy (Công vụ 2:21; Rô-ma 10:13). Danh từ của nó là "ἐπικλήσις" (epiklēsis) - "sự kêu cầu" - thường chỉ về việc kêu cầu danh Chúa Giê-xu Christ (Công vụ 7:59).
Như vậy, lời cầu khẩn theo Kinh Thánh là hành động chủ động, khẩn thiết và đầy đức tin của một người hướng về Đức Chúa Trời hoặc Danh Chúa Giê-xu Christ, để nài xin sự can thiệp, sự giúp đỡ, sự cứu rỗi hoặc để bày tỏ lòng thờ phượng và sự thuộc về Ngài.
Cựu Ước ghi lại vô số lời cầu khẩn, từ các tổ phụ, các tiên tri cho đến dân sự Y-sơ-ra-ên. Mỗi sự kiện đều minh chứng cho đặc tính của Đức Giê-hô-va: Ngài là Đấng lắng nghe và đáp lời.
1. Cầu khẩn trong sự thờ phượng và công bố: Ngay từ buổi đầu, con người đã "cầu khẩn danh Đức Giê-hô-va" (Sáng thế ký 4:26). Đây không chỉ là lời nài xin mà còn là hành động công bố, xưng nhận Ngài là Chúa Tể và thiết lập mối tương giao. Các bàn thờ được dựng lên thường gắn liền với việc "cầu khẩn danh Đức Giê-hô-va" (Sáng thế ký 12:8; 26:25), biểu thị sự thờ phượng và tìm kiếm sự hiện diện của Ngài.
2. Cầu khẩn trong cơn hoạn nạn: Đây là dạng thức phổ biến nhất. Khi dân Y-sơ-ra-ên bị áp bức, "họ kêu van cùng Đức Giê-hô-va" (Xuất Ê-díp-tô ký 2:23). Lời cầu khẩn của họ thấu đến Đức Chúa Trời và Ngài nhớ đến giao ước (Xuất Ê-díp-tô ký 2:24). Vua Đa-vít, trong cơn nguy khốn, đã thốt lên: "Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi kêu cầu Ngài; hỡi Đá tôi, chớ làm điếc tai đối cùng tôi... Hãy lắng tai nghe tiếng của các lời nài xin tôi, khi tôi kêu cầu cùng Ngài" (Thi thiên 28:1-2).
3. Lời hứa về sự đáp lời: Đức Chúa Trời nhiều lần hứa rằng Ngài sẽ đáp lời cầu khẩn của dân sự khi họ hết lòng trở về cùng Ngài. "Ngươi sẽ kêu cầu, Đức Giê-hô-va sẽ nhậm lời; Ngươi sẽ kêu la, Ngài sẽ phán rằng: Có ta đây!" (Ê-sai 58:9). Tiên tri Giô-ên cũng tuyên bố: "Ai kêu cầu danh Đức Giê-hô-va thì sẽ được cứu" (Giô-ên 2:32a) – một lời tiên tri then chốt được sứ đồ Phi-e-rơ trích dẫn trong ngày Lễ Ngũ Tuần.
Tân Ước mặc khải một chiều kích mới, trọn vẹn hơn của lời cầu khẩn: đó là sự cầu khẩn nhân danh Chúa Giê-xu Christ. Sự nhập thể, chịu chết và sống lại của Chúa Giê-xu đã mở ra một con đường mới và sống động để chúng ta đến gần Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 10:19-20).
1. Danh Giê-xu – Danh Hiệu Của Mọi Danh Hiệu: Danh "Giê-xu" (Ἰησοῦς / Iēsous) trong tiếng Hy Lạp tương đương với "Giô-suê" (Yehoshua) trong tiếng Hê-bơ-rơ, nghĩa là "Giê-hô-va là sự cứu rỗi". Thiên sứ đã phán với Giô-sép: "Người sẽ sanh một trai, ngươi khá đặt tên là JÊSUS, vì chính Ngài sẽ cứu dân mình ra khỏi tội" (Ma-thi-ơ 1:21). Danh Ngài không chỉ là một nhãn hiệu, mà đại diện cho chính con người, thẩm quyền và quyền năng cứu chuộc của Ngài.
2. Lời Hứa về Quyền Năng Cầu Nguyện trong Danh Ngài: Chính Chúa Giê-xu đã dạy: "Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, điều chi các ngươi sẽ cầu xin nơi Cha, thì Ngài sẽ nhân danh ta mà ban cho... Hãy cầu xin đi, các ngươi sẽ được, hầu cho sự vui mừng các ngươi được trọn" (Giăng 16:23-24). Cầu nguyện "nhân danh Đức Chúa Jêsus" không phải là một câu thần chú hay công thức ma thuật, mà là cầu nguyện với thẩm quyền, với tư cách và theo ý chỉ của Ngài. Nó hàm ý rằng chúng ta đến với Đức Chúa Cha trên cơ sở công lao và sự chết đền tội của Đấng Christ, chứ không phải trên cơ sở công đức của chính mình.
3. Sự Cầu Khẩn Để Được Cứu Rỗi – Trọng Tâm của Phúc Âm: Sứ đồ Phao-lô đã làm sáng tỏ lời tiên tri của Giô-ên: "Vì ai kêu cầu danh Chúa thì sẽ được cứu" (Rô-ma 10:13). Đây là điểm then chốt của sự cứu rỗi. "Kêu cầu danh Chúa" ở đây chính là hành động của đức tin: thừa nhận sự bất lực của mình, tin cậy hoàn toàn vào Chúa Giê-xu Christ là Cứu Chúa, và khẩn nài Ngài cứu mình ra khỏi tội lỗi và sự chết đời đời. Đó là lời cầu khẩn đầu tiên và quan trọng nhất của một tội nhân ăn năn.
4. Sự Cầu Khẩn của Ê-tiên – Một Khuôn Mẫu: Trong giây phút tử đạo, Ê-tiên đã "kêu lớn tiếng rằng: Lạy Chúa, xin đừng đổ tội nầy cho họ!" (Công vụ 7:60). Hành động này phản chiếu chính lời cầu khẩn của Chúa Giê-xu trên thập tự giá (Lu-ca 23:34). Lời cầu khẩn của Ê-tiên không phải cho sự an toàn của bản thân, mà cho kẻ thù của mình, thể hiện tình yêu thương và ân điển của Phúc Âm.
Lời cầu khẩn không phải chỉ là lý thuyết hay nghi thức, mà phải trở thành hơi thở thiêng liêng của Cơ Đốc nhân.
1. Bắt đầu Mỗi Ngày bằng Lời Cầu Khẩn: Hãy dành thì giờ buổi sáng để kêu cầu danh Chúa. Đơn giản thưa rằng: "Lạy Chúa Giê-xu, con kêu cầu Ngài. Xin hướng dẫn con, bảo vệ con và sử dụng con trong ngày hôm nay. Con đầu phục Ngài." Hành động này đặt Chúa làm trung tâm của ngày mới.
2. Cầu Khẩn trong Mọi Hoàn Cảnh: Phi-líp 4:6 dạy: "Đừng lo phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin, và sự tạ ơn mà trình các sự cầu xin của mình cho Đức Chúa Trời." Khi gặp khó khăn, thay vì than vãn với người khác, hãy lập tức hướng lòng lên Chúa: "Lạy Chúa Giê-xu, con kêu cầu Ngài giúp đỡ trong việc này!" Sự bình an của Chúa sẽ gìn giữ lòng bạn (Phi-líp 4:7).
3. Cầu Khẩn cho Người Khác: Chức vụ cầu thay là một đặc ân. Hãy kêu cầu danh Chúa Giê-xu cho gia đình, bạn bè, lãnh đạo Hội Thánh, và cả những người chưa biết Chúa. "Lạy Chúa, con kêu cầu danh Ngài trên đời sống của [tên người đó]. Xin Ngài chạm đến, cứu vớt và biến đổi họ."
4. Cầu Khẩn với Sự Tin Quyết: Hãy nhớ rằng bạn đang đến với Đức Chúa Cha, nhân danh Chúa Giê-xu, là Đấng đã chiến thắng tội lỗi và sự chết. Vì vậy, hãy cầu khẩn với đức tin và sự tin quyết rằng Ngài đang lắng nghe. Hê-bơ-rơ 4:16 khích lệ: "Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng."
Lời cầu khẩn, xét cho cùng, là tiếng nói của linh hồn nhận biết mình cần Đấng Tạo Hóa. Từ những tiếng kêu cứu tuyệt vọng trong Cựu Ước đến lời xưng nhận đầy đức tin vào Danh Chúa Giê-xu trong Tân Ước, lời cầu khẩn luôn mở ra cánh cửa của ân điển và quyền năng thiên thượng. Nó là dây liên kết sống động giữa trời và đất, giữa sự hữu hạn của con người và sự vô hạn của Đức Chúa Trời.
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được mời gọi sống một đời sống cầu khẩn – một đời sống luôn hướng về Chúa, lệ thuộc vào Ngài trong mọi sự, và mạnh dạn sử dụng đặc ân được kêu cầu Danh Hiệu vượt trên mọi danh hiệu. Hãy để lời cầu khẩn thành tâm, "Lạy Chúa Giê-xu, xin thương xót con, là kẻ có tội!" và lời tuyên xưng đắc thắng, "Nhân danh Chúa Giê-xu Christ!" luôn thường trực trên môi miệng và trong lòng chúng ta. Vì chắc chắn rằng, "Đức Giê-hô-va ở gần mọi người cầu khẩn Ngài, tức ở gần mọi người có lòng thành thực cầu khẩn Ngài" (Thi thiên 145:18).