Tại Sao Chúa Ghét Tội Lỗi?
Trong một thế giới thường xem tội lỗi như một khái niệm tương đối, một lựa chọn cá nhân, hoặc thậm chí là một phần “tự nhiên” của con người, lời tuyên bố rằng Đức Chúa Trời ghét tội lỗi nghe có vẻ khắc nghiệt, thậm chí đáng sợ. Tuy nhiên, để hiểu được tình yêu thương, sự thánh khiết và kế hoạch cứu rỗi vĩ đại của Ngài, chúng ta phải nghiên cứu nghiêm túc và sâu sắc về bản chất của tội lỗi và nguyên nhân cốt lõi khiến Chúa ghét nó. Sự ghét bỏ này không phải là một cảm xúc thất thường, mà là hệ quả tất yếu từ chính bản tính tuyệt đối thánh khiết và yêu thương của Ngài. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát Kinh Thánh để làm sáng tỏ đề tài then chốt này.
Trước khi hiểu tại sao Chúa ghét tội lỗi, chúng ta phải hiểu Chúa là ai. Đặc tính cốt lõi của Đức Chúa Trời được Kinh Thánh tuyên bố rõ ràng: “Hãy nên thánh, vì ta là thánh” (I Phi-e-rơ 1:16, trích Lê-vi Ký 11:44). Từ ngữ “thánh” trong tiếng Hê-bơ-rơ là “qadosh” (קָדוֹשׁ), mang nghĩa được biệt riêng ra, tách khỏi, hoàn toàn khác biệt và thuần khiết. Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời không chỉ là không phạm tội; đó là thực tại tuyệt đối về sự hoàn hảo, vinh quang và sự tinh sạch thuộc linh trọn vẹn của Ngài.
Khải tượng về Ngôi Chúa trong Ê-sai chương 6 minh họa điều này cách mạnh mẽ. Tiên tri Ê-sai thấy Chúa ngồi trên ngôi cao sang, với các Sê-ra-phim kêu lên rằng: “Thánh thay, thánh thay, thánh thay là Đức Giê-hô-va vạn quân! Khắp đất đầy dẫy sự vinh hiển Ngài!” (Ê-sai 6:3). Sự lặp lại ba lần nhấn mạnh sự thánh khiết tuyệt đối và trọn vẹn của Ba Ngôi Đức Chúa Trời. Phản ứng của Ê-sai trước sự thánh khiết này là nhận biết sự ô uế của chính mình: “Khốn nạn cho tôi! Xong đời tôi rồi! Vì tôi là người có môi dơ dáy…” (Ê-sai 6:5). Điều này cho thấy: sự thánh khiết của Chúa là tấm gương phản chiếu sự bất khiết của con người. Tội lỗi, về bản chất, là sự phản nghịch, sự không giống và sự đối lập trực tiếp với bản tính thánh khiết của Đức Chúa Trời. Vì vậy, Chúa ghét tội lỗi vì nó chống nghịch lại chính cốt lõi của Ngài là Đấng Thánh.
Chúa ghét tội lỗi không phải vì Ngài là một nhà độc tài khắt khe, mà vì Ngài là Đấng Tạo Hóa yêu thương, và Ngài biết rõ tội lỗi phá hủy những gì Ngài yêu quý. Từ ngữ Hy Lạp chính cho “tội lỗi” trong Tân Ước là “hamartia” (ἁμαρτία), nguyên nghĩa là “trật mục tiêu” trong bắn cung. Tội lỗi là trật khỏi tiêu chuẩn hoàn hảo của Đức Chúa Trời. Nhưng nó còn hơn thế:
- Tội lỗi là sự phản loạn: “Tội lỗi là sự trái luật pháp” (I Giăng 3:4). Luật pháp của Đức Chúa Trời là biểu hiện ý muốn hoàn hảo và bản tính thánh khiết của Ngài. Phạm luật là tuyên bố nổi loạn chống lại Vua của vũ trụ.
- Tội lỗi là sự không vinh hiển cho Đức Chúa Trời: “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 3:23). Con người được tạo nên để phản chiếu vinh quang của Đức Chúa Trời, nhưng tội lỗi làm cho chúng ta không thể làm trọn mục đích đó.
- Tội lỗi là sự thờ hình tượng: Tội lỗi căn bản là đặt một điều gì đó (bản thân, ham muốn, của cải) lên trên hoặc thay thế Đức Chúa Trời. Đây là cốt lõi của sự sa ngã (Sáng Thế Ký 3:5 - “các ngươi sẽ như Đức Chúa Trời”).
Kinh Thánh mô tả tội lỗi như một thứ ô uế (Ê-sai 1:6), một gánh nặng (Thi Thiên 38:4), một chủ nợ (Rô-ma 6:23), và một bản án tử hình. Chúa ghét tội lỗi như một bác sĩ ghét bệnh ung thư đang giết chết bệnh nhân mà ông yêu thương.
Sự ghét bỏ của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi được biện minh đầy đủ qua những hậu quả tàn khốc mà nó gây ra:
1. Sự Phân Cách Giữa Con Người Và Đức Chúa Trời: Đây là hậu quả nghiêm trọng nhất. “Nhưng ấy là sự gian ác các ngươi làm xa cách mình với Đức Chúa Trời; và tội lỗi các ngươi đã che khuất mặt Ngài khỏi các ngươi” (Ê-sai 59:2). Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời không thể chung chạ với tội lỗi. Hố ngăn cách do tội lỗi tạo ra là lý do chính yếu khiến Chúa Giê-xu Christ phải đến thế gian.
2. Sự Chết Thuộc Linh Và Thể Xác: “Vì tiền công của tội lỗi là sự chết” (Rô-ma 6:23a). Ngay từ ban đầu, lời cảnh báo đã rõ ràng: “Ngươi sẽ chắc chết” (Sáng Thế Ký 2:17). Tội lỗi đem sự hư nát và sự chết vào trong thế giới được tạo dựng hoàn hảo (Rô-ma 5:12). Chúa ghét tội lỗi vì nó là kẻ thù cuối cùng sẽ bị hủy diệt (I Cô-rinh-tô 15:26).
3. Sự Hư Hoại Trong Các Mối Quan Hệ: Tội lỗi phá vỡ mối quan hệ giữa người với người. Ngay sau khi phạm tội, A-đam và Ê-va bắt đầu đổ lỗi cho nhau và cho Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 3:12-13). Sự ghen ghét, giết chóc, và bạo lực nhanh chóng theo sau (Sáng Thế Ký 4).
4. Sự Nô Lệ Cho Ma Quỷ Và Xác Thịt: Chúa Giê-xu phán: “Ai phạm tội tức là tôi mọi của tội lỗi” (Giăng 8:34). Tội lỗi không phải là tự do, mà là một chuỗi xiềng xích. Chúa ghét tội lỗi vì nó bắt những tạo vật được Ngài tạo dựng tự do phải làm nô lệ.
Đây là điểm mấu chốt: Sự ghét bỏ tội lỗi của Đức Chúa Trời không mâu thuẫn với tình yêu của Ngài; trái lại, nó là biểu hiện của tình yêu đó. Vì yêu thương sự công bình, Ngài phải ghét điều bất công. Vì yêu thương sự sống, Ngài phải ghét điều hủy diệt sự sống. Vì yêu thương con người, Ngài phải ghét thứ đang giết chết họ.
Sự ghét bỏ của Đức Chúa Trời không phải là cảm xúc mù quáng, nhưng là một thái độ công bình, thánh khiết và kiên định chống lại mọi điều ác. Thánh Thiện 5:5 viết: “Ngài ghét mọi kẻ làm ác”. Điều này song hành với câu 6: “Ngài sẽ hủy diệt kẻ nói dối; Đức Giê-hô-va ghét kẻ làm đổ máu và gian giảo.” Sự ghét bỏ này không tách rời khỏi lời mời gọi ăn năn và sự kiên nhẫn của Ngài (II Phi-e-rơ 3:9).
Đỉnh cao của sự ghét bỏ tội lỗi và tình yêu thương con người được bày tỏ tại thập tự giá. Đức Chúa Trời ghét tội lỗi đến nỗi Ngài đã trút cơn thịnh nộ thánh khiết của Ngài lên Con Một của Ngài, Chúa Giê-xu Christ, là Đấng gánh tội lỗi thế gian (Ê-sai 53:6, 10). Tại đó, tình yêu và sự công bình gặp nhau. Đức Chúa Trời ghét tội lỗi đủ để tiêu diệt nó, nhưng Ngài yêu tội nhân đủ để chịu sự trừng phạt thay cho họ.
Hiểu được tại sao Chúa ghét tội lỗi phải dẫn đến sự biến đổi trong đời sống chúng ta.
1. Có Cái Nhìn Của Chúa Về Tội Lỗi: Chúng ta không được xem nhẹ tội lỗi, cho dù là “tội nhỏ”. Phải học cách ghét điều Chúa ghét. Như Đa-vít cầu nguyện: “Hỡi Đức Chúa Trời, xin Chúa hãy dò xét tôi, và biết lòng tôi; hãy thử thách tôi, và biết tư tưởng tôi. Xin hãy xem thử tôi có lối ác nào chăng, xin dắt tôi vào con đường đời đời” (Thi Thiên 139:23-24).
2. Sống Đời Sống Thánh Khiết, Biệt Riêng: “Hãy nên thánh trong mọi cách ăn nết ở” (I Phi-e-rơ 1:15). Điều này không phải bởi nỗ lực bản thân, nhưng bởi quyền năng của Thánh Linh Đức Chúa Trời (Ga-la-ti 5:16). Chúng ta từ bỏ tội lỗi vì biết nó làm buồn Thánh Linh (Ê-phê-sô 4:30) và phá hủy mối tương giao với Chúa.
3. Yêu Mến Sự Công Bình Và Theo Đuổi Hòa Thuận: Ghét tội lỗi không phải là thái độ khắc kỷ, lạnh lùng, mà tích cực theo đuổi điều thiện. “Hãy ưa điều lành, ghét điều dữ” (A-mốt 5:15). Điều này áp dụng trong lời nói, hành động và cả việc đứng về phía lẽ phải trong xã hội.
4. Luôn Chạy Đến Với Ân Điển Và Sự Tha Thứ: Khi thất bại, đừng chìm trong cảm giác tội lỗi. Chúa ghét tội lỗi, nhưng Ngài yêu chúng ta với tình yêu vĩnh cửu. Sự ăn năn thật là chìa khóa. “Nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác” (I Giăng 1:9). Thập tự giá là bằng chứng rằng Đức Chúa Trời ghét tội lỗi hơn chúng ta từng có thể, nhưng yêu chúng ta hơn chúng ta từng dám hy vọng.
Đức Chúa Trời ghét tội lỗi bởi vì Ngài là Đấng Thánh Khiết, và tội lỗi là sự phản nghịch chống lại bản tính của Ngài. Ngài ghét tội lỗi bởi vì Ngài là Đấng Yêu Thương, và tội lỗi là thế lực hủy diệt, phân cách, và nô lệ hóa những đối tượng của tình yêu Ngài. Sự ghét bỏ này đạt đến đỉnh điểm trong sự phán xét tại thập tự giá, nơi Con Ngài, Chúa Giê-xu Christ, gánh chịu hậu quả của tội lỗi thay cho chúng ta. Chính vì vậy, sự hiểu biết về thái độ của Chúa đối với tội lỗi phải thúc đẩy chúng ta chạy trốn khỏi nó, chạy về với Đấng Christ, và sống một đời sống biệt riêng, vui mừng trong sự tự do và thánh khiết mà Ngài đã mua bằng giá quá đắt. Không có sự hiểu biết này, chúng ta không thể thực sự đánh giá cao ân điển, và cũng không thể trưởng thành trong nếp sống đẹp lòng Ngài.