Người Vừa Đi Vừa Nhảy Vừa Ngợi Khen Chúa: Bài Học Từ Công Vụ 3:8
Câu chuyện về người què được chữa lành tại cửa Đền thờ có tên Lộ Đẹp là một trong những phép lạ đầy quyền năng và cảm động sau khi Chúa Thánh Linh giáng lâm trong sách Công Vụ. Hành động của người ấy sau khi được chữa lành—"vừa đi vừa nhảy vừa ngợi khen Đức Chúa Trời"—không chỉ là một chi tiết sinh động, mà là một bản tuyên ngôn thuộc linh sâu sắc. Bài viết này sẽ đi sâu vào phân tích bối cảnh, ngôn ngữ nguyên bản, và những bài học vĩnh cửu mà chúng ta có thể rút ra từ hình ảnh đầy cảm hứng này.
Sự kiện được ghi lại trong Công vụ 3:1-10. Một người đàn ông bị què từ lúc mới sinh ("từ trong lòng mẹ") bị khiêng đến mỗi ngày để tại cửa đền thờ gọi là Cửa Đẹp (trong tiếng Hy Lạp là hōraia, có nghĩa là "đẹp đẽ, đúng giờ") để xin bố thí. Anh ta là hình ảnh của sự bất lực hoàn toàn và sự lệ thuộc vào lòng thương xót của người khác. Việc anh được đặt tại cửa đền thờ, nơi người ta đến thờ phượng Đức Chúa Trời, lại tạo nên một sự tương phản đau lòng: anh ở bên ngoài sự vinh hiển, không thể tự mình bước vào để thờ phượng.
Khi Phi-e-rơ và Giăng đi lên đền thờ, họ đối diện với lời cầu xin bố thí của anh. Phản ứng của Phi-e-rơ là then chốt: "Phi-e-rơ với Giăng ngó chăm chăm trên người, rồi nói: Hãy ngó chúng ta... Bạc và vàng, ta không có; nhưng điều ta có, thì ta cho ngươi: Nhơn danh Đức Chúa Jêsus Christ ở Na-xa-rét, hãy bước đi!" (Công vụ 3:4-6). Phi-e-rơ không cho anh thứ anh tạm thời cần (tiền bạc), mà cho anh thứ anh thực sự cần (sự chữa lành và phục hồi mối quan hệ với Đức Chúa Trời). Quyền năng đến "nhơn danh Đức Chúa Jêsus Christ ở Na-xa-rét". Danh này không phải là một câu thần chú, mà là đại diện cho chính thẩm quyền, bản tính và quyền năng phục sinh của Chúa Jêsus.
Kết quả được mô tả trong câu 7-8: "Phi-e-rơ nắm tay hữu đỡ người dậy. Tức thì bàn chân và mắt cá người trở nên cứng vững. Người liền nhảy, đứng lên và bước đi, cùng hai người vào đền thờ, vừa đi vừa nhảy vừa ngợi khen Đức Chúa Trời."
Để hiểu sâu sắc phản ứng của người được chữa lành, chúng ta cần xem xét từ ngữ Hy Lạp được dùng:
- "Đi" (περιεπάτει - periepatei): Động từ này không chỉ có nghĩa là bước đi thông thường. Tiền tố "peri-" có nghĩa là "xung quanh". Anh ta "đi xung quanh", "đi dạo quanh". Đây là hành động của một người đang tận hưởng sự tự do di chuyển mà trước đây anh chưa từng có. Nó thể hiện sự làm chủ không gian, sự tự do mới mẻ.
- "Nhảy" (ἥλλετο - halleto): Từ này diễn tả một hành động nhảy lên, nhảy nhót, thể hiện sự vui mừng tột độ, không kiềm chế được. Nó không phải là bước đi trang nghiêm, mà là sự bùng nổ của niềm vui thuộc linh từ bên trong. Trong Cựu Ước, từ Hê-bơ-rơ tương đương là pazaz, thường dùng để mô tả sự nhảy múa trong sự thờ phượng (như vua Đa-vít nhảy múa trước mặt Chúa - 2 Sa-mu-ên 6:16).
- "Ngợi khen" (αἰνῶν - ainōn): Động từ này có nghĩa là ca ngợi, tán dương, công bố sự tuyệt vời của Đức Chúa Trời. Nó không thầm thì, mà là công khai, to tiếng. Anh ta không ngợi khen Phi-e-rơ hay Giăng, mà ngợi khen Đức Chúa Trời, đúng đối tượng của sự tôn vinh.
Ba hành động này xảy ra đồng thời: "vừa... vừa...". Điều này cho thấy niềm vui, sự tự do và lời ngợi khen hòa quyện làm một, trở thành một hành vi thờ phượng toàn diện. Anh không chờ đến khi vào sâu trong đền thờ mới ngợi khen; sự ngợi khen bắt đầu ngay lập tức, tại nơi phép lạ xảy ra, và tiếp tục trong suốt cuộc hành trình.
1. Phép Lạ Dẫn Đến Sự Thờ Phượng Đích Thực: Mục đích tối thượng của phép lạ không phải chỉ là giải quyết một vấn đề thể chất, mà là đưa con người vào mối tương giao thờ phượng với Đức Chúa Trời. Người què trước đó ngồi tại cửa đền thờ, nhưng sau phép lạ, anh được bước vào đền thờ (c.8) và sau đó, dân chúng thấy anh "đi bách bộ trong đền thờ" (c.9). Phép lạ đã mở cánh cửa cho anh vào nơi thờ phượng. Mọi sự chữa lành, phục hồi, ơn phước Chúa ban cho chúng ta cuối cùng phải hướng chúng ta đến việc tôn vinh Ngài nhiều hơn.
2. Phản Ứng Tự Nhiên Của Một Tấm Lòng Được Biến Đổi: Hành động của người này không được tính toán hay được chỉ dẫn. Đó là sự bùng nổ tự nhiên từ một tấm lòng tràn đầy ân điển. Khi một người thực sự kinh nghiệm quyền năng biến đổi của danh Chúa Jêsus, sẽ có một niềm vui không thể cầm giữ. Như Đa-vít nói: "Linh hồn tôi mừng rỡ trong Đức Giê-hô-va... Các xương cốt khô héo của tôi cũng reo mừng" (Thi thiên 35:9-10, bản diễn ý).
3. Sự Tương Phản Giữa "Xin" và "Được Cho": Người này xin bố thí (vật chất tạm thời), nhưng ông được cho sự chữa lành (phước hạnh vĩnh cửu). Điều này dạy chúng ta về sự quan phòng của Đức Chúa Trời. Ngài biết điều chúng ta thực sự cần thường vượt xa điều chúng ta cầu xin. Sứ đồ Phao-lô sau này khẳng định: "Vả, Đấng đã không tiếc chính Con mình, nhưng vì chúng ta hết thảy phó Con ấy cho, thì Ngài há chẳng cũng sẽ ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao?" (Rô-ma 8:32). Ân điển tối thượng là chính Chúa Jêsus.
4. Chứng Nhân Công Khai về Quyền Năng Phục Sinh: Hành động công khai này trở thành một chứng cớ mạnh mẽ. Công vụ 3:9-10 cho thấy toàn dân chúng kinh ngạc và chạy đến. Điều này dẫn đến cơ hội để Phi-e-rơ giảng một bài giảng đầy quyền năng về sự chết và sống lại của Chúa Jêsus (Công vụ 3:11-26). Sự ngợi khen và niềm vui sống động của chúng ta có sức thu hút và mở ra cánh cửa để làm chứng.
1. Hãy Bắt Đầu Ngợi Khen Ngay Tại Nơi Bạn Được "Chữa Lành": Chúng ta không cần chờ đợi đến khi mọi hoàn cảnh đều hoàn hảo mới ngợi khen Chúa. Người què bắt đầu nhảy và ngợi khen ngay tại cửa Đền thờ, trên con đường đi vào. Hãy ngợi khen Chúa ngay trong quá trình Ngài đang hành động, ngay tại nơi bạn nhận được ân điển—dù đó là sự bình an trong cơn lo lắng, sức mạnh trong yếu đuối, hay niềm hy vọng trong thất vọng.
2. Để Niềm Vui Cứu Rỗi Biểu Lộ Ra Bên Ngoài: Đời sống Cơ Đốc không nên là một đời sống u ám, nặng nề. Trong khi sự trang nghiêm và suy gẫm là quan trọng, Kinh Thánh cũng đầy dẫy lời kêu gọi vui mừng, nhảy múa, và reo hò (Thi thiên 150:4, Ê-sai 35:6). Điều này không nhất thiết phải là hành động thể chất, nhưng là một thái độ tấm lòng: một tinh thần vui tươi, biết ơn, và tự do trong Chúa. Hãy để niềm vui về phúc âm chi phối cách chúng ta sống và tương tác.
3. Bước Đi Trong Tự Do Mà Chúa Đã Ban: Người què được chữa lành không ngồi yên tại chỗ. Anh "đi bách bộ". Chúa Jêsus đã phán: "Nếu Con được tự do, các ngươi sẽ thật sự tự do" (Giăng 8:36). Chúng ta đã được giải phóng khỏi tội lỗi, sự kết án và quyền lực của sự chết. Hãy sống và "bước đi" trong sự tự do đó—tự do để phục vụ, yêu thương, và vâng lời Chúa cách vui lòng.
4. Sử Dụng "Đôi Chân Được Chữa Lành" Để Vào Nơi Thánh và Phục Vụ: Đôi chân mới của người ấy không dùng để chạy theo tư dục, mà đầu tiên là để vào đền thờ thờ phượng, và sau đó trở thành một phương tiện để người khác thấy và kinh ngạc về quyền năng của Đức Chúa Trời. Mọi sự phục hồi, năng lực, tài nguyên Chúa ban cho chúng ta đều là để chúng ta sử dụng trong vương quốc Ngài, để tôn vinh Ngài và gây dựng Hội thánh.
5. Làm Chứng về Danh Chúa Jêsus: Khi được hỏi về nguồn gốc của phép lạ, Phi-e-rơ chỉ rõ về Chúa Jêsus (Công vụ 3:12-16). Tương tự, khi chúng ta kinh nghiệm ân điển, sự chữa lành, hay sự biến đổi, hãy sẵn sàng chỉ mọi người về Chúa Jêsus Christ, nguồn gốc thật sự của mọi điều tốt lành. Sự ngợi khen của chúng ta phải rõ ràng về đối tượng: Đức Chúa Trời qua Chúa Jêsus Christ.
Câu chuyện trong Công vụ 3:8 không chỉ là một sự kiện lịch sử; đó là một khuôn mẫu cho kinh nghiệm Cơ Đốc. Mỗi chúng ta, trong phương diện thuộc linh, đều giống như người què đó—bất lực, túng thiếu, và ngồi bên ngoài sự vinh hiển trọn vẹn của Đức Chúa Trời. Nhưng qua đức tin nơi danh Chúa Jêsus Christ, chúng ta đã được chữa lành, được đỡ dậy, và được ban cho quyền năng để bước đi một đời sống mới.
Hãy để hình ảnh người vừa đi vừa nhảy vừa ngợi khen Chúa thách thức chúng ta. Đời sống chúng ta có phải là một bài ca ngợi khen công khai cho ân điển Chúa không? Chúng ta có đang bước đi trong sự tự do và niềm vui của sự cứu rỗi không? Ước mong rằng Hội thánh của Chúa ngày nay sẽ tràn đầy những Cơ Đốc nhân có "đôi chân được chữa lành", không ngần ngại mà vui mừng bước đi, nhảy múa trong Thánh Linh, và cao rao lời ngợi khen Đức Chúa Trời, Đấng đã kêu gọi chúng ta ra khỏi nơi tối tăm vào nơi sáng láng lạ lùng của Ngài (1 Phi-e-rơ 2:9).
Hãy nhớ lời Thánh Vịnh: "Kẻ buồn rầu trở nên vui vẻ, nhảy nhót mừng rỡ trước mặt Ngài" (Thi thiên 68:3, TTHĐ). Hôm nay, bạn và tôi được kêu gọi để nhảy múa—không phải bằng thân thể tàn tật cũ, mà bằng tấm lòng mới đã được chữa lành, được làm cho trọn vẹn trong Christ.