Làm sao có thể nói chúng ta có sự sống đời đời khi chúng ta vẫn phải chết?

03 December, 2025
15 phút đọc
2,914 từ
Chia sẻ:

Làm Sao Có Thể Nói Chúng Ta Có Sự Sống Đời Đời Khi Chúng Ta Vẫn Phải Chết?

Một nghịch lý lớn nhất của đức tin Cơ Đốc chính là lời tuyên bố: “Chúng ta có sự sống đời đời” trong khi mắt trần vẫn thấy mọi người, kể cả chính mình, đang tiến dần về cõi chết. Sự căng thẳng giữa lời hứa thiên thượng và thực tại trần gian này có thể làm nao lòng nhiều tín hữu. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để giải mã nghịch lý ấy, khẳng định rằng sự chết của thân thể không phải là dấu chấm hết, mà chỉ là cửa ngõ chuyển tiếp vào một đời sống vĩnh cửu đã thực sự bắt đầu từ giây phút chúng ta tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu.

I. Bản Chất Của Sự Sống Đời Đời: Không Chỉ Là Thời Gian Vô Tận, Mà Là Chất Lượng Của Sự Sống

Trước hết, phải hiểu đúng thuật ngữ “sự sống đời đời” (tiếng Hy Lạp: zōē aiōnios - ζωὴ αἰώνιος) trong Tân Ước. Từ zōē không chỉ đơn thuần là sự tồn tại sinh học (bios), mà là sự sống trọn vẹn, sung mãn, thuộc linh. Còn aiōnios mang nghĩa “thuộc về thời đại sắp đến”, tức thời đại Mê-si, vương quốc của Đức Chúa Trời. Vậy, “sự sống đời đời” là sự sống thuộc về thời đại của Đức Chúa Trời – một đời sống có phẩm chất thần thượng, ngay trong hiện tại và kéo dài đến đời đời.

Chúa Giê-xu định nghĩa rõ ràng: “Sự sống đời đời đó là nhìn biết Cha, tức là Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Giê-xu Christ, là Đấng Cha đã sai đến” (Giăng 17:3). Như vậy, cốt lõi của sự sống đời đời là mối quan hệ cá nhân, thân mật với Đức Chúa Trời hằng sống qua Chúa Giê-xu Christ. Sự sống này bắt đầu ngay khi một người tin nhận Ngài: “Ai tin Con thì được sự sống đời đời; ai không chịu tin Con thì chẳng thấy sự sống đâu” (Giăng 3:36). Sự sống đời đời, do đó, là một thực tại hiện tại (present reality), không chỉ là một lời hứa cho tương lai.

II. Sự Chết Thể Xác Dưới Góc Nhìn Kinh Thánh: Sự Phân Rẽ Và Sự Ngủ

Kinh Thánh dạy rằng con người được tạo nên gồm thể xác, linh (spirit) và linh hồn (soul) (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:23). Sự chết thể xác là sự phân rẽ linh hồn ra khỏi thể xác (Gia-cơ 2:26). Đối với Đức Chúa Trời, sự chết của con cái Ngài được ví như “giấc ngủ” (Giăng 11:11-14; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-14). Hình ảnh này nhấn mạnh tính tạm thời và sự thức dậy (sống lại) trong tương lai.

Sự chết là hậu quả của tội lỗi xâm nhập vào thế gian (Rô-ma 5:12). Nó là kẻ thù cuối cùng sẽ bị hủy diệt (1 Cô-rinh-tô 15:26). Tuy nhiên, đối với người tin Chúa, cái nọc độc của sự chết đã bị cất đi nhờ sự chết và sự sống lại của Chúa Giê-xu. Sứ đồ Phao-lô reo lên: “Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu? Hỡi Âm phủ, sự thắng của mầy ở đâu?” (1 Cô-rinh-tô 15:55). Sự chết thể xác vẫn còn đó, nhưng đối với Cơ Đốc nhân, nó đã bị tước mất quyền lực cuối cùng là sự đoán phạt và sự phân cách đời đời khỏi Đức Chúa Trời.

III. Bằng Chứng Về Sự Sống Đời Đời Vượt Trên Sự Chết

1. Lời Hứa Trực Tiếp Của Đấng Christ: Chúa Giê-xu phán với Mác-ta trước mộ La-xa-rơ: “Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi. Còn ai sống và tin ta thì không hề chết... Ngươi có tin điều đó chăng?” (Giăng 11:25-26). Ở đây, Ngài phân biệt rõ: “sống mặc dầu đã chết” (sự phục sinh tương lai) và “không hề chết” (sự sống thuộc linh vĩnh cửu không hề bị đứt đoạn). Sự chết thể xác không cắt đứt mối tương giao sống động giữa linh hồn tín hữu với Chúa.

2. Sự Bảo Đảm Của Thánh Linh: Thánh Linh Đức Chúa Trời, Đấng ngự trong lòng mỗi tín hữu, chính là “ấn chứng”“của cầm” cho cơ nghiệp đời đời của chúng ta (Ê-phê-sô 1:13-14). Từ “của cầm” (arrabōn - ἀρραβών) trong nguyên văn có nghĩa là khoản đặt cọc, bảo chứng chắc chắn cho toàn bộ hợp đồng. Sự hiện diện và công tác của Thánh Linh trong đời sống chúng ta là bằng chứng hiện tại, có thể cảm nhận được, rằng sự sống đời đời đã thuộc về chúng ta.

3. Bản Chất Mới Không Hề Hư Nát: Khi một người tin Chúa, họ nhận lấy một sự sống mới, một bản chất mới: “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới” (2 Cô-rinh-tô 5:17). Bản chất mới này (kainē ktisis - καινὴ κτίσις) có nguồn gốc từ Đức Chúa Trời, là “giống như Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 4:24), và vì Đức Chúa Trời là hằng sống, nên bản chất ấy mang trong mình sự sống vĩnh cửu. Thân thể hay chết không thể giam giữ được linh hồn đã được tái sinh ấy.

IV. Hành Trình Của Một Tín Hữu Qua Cửa Tử: “Ở Với Chúa”

Điều gì xảy ra ngay sau khi tín hữu trút hơi thở cuối cùng? Kinh Thánh cho biết: “Chúng ta… ước ao hơn là được đi ở với Chúa” (Phi-líp 1:23). Sứ đồ Phao-lô xác nhận: “Vì chưng đối với tôi, sự sống là Đấng Christ, và sự chết là điều lợi… tôi ham muốn đi mà ở với Đấng Christ, là điều tốt hơn bội phần” (Phi-líp 1:21, 23b). Trong dụ ngôn người giàu và La-xa-rơ, Chúa Giê-xu mô tả La-xa-rơ sau khi chết được “thiên sứ đem để vào lòng Áp-ra-ham” (Lu-ca 16:22), một hình ảnh về sự an nghỉ, an ủi trong sự hiện diện của Chúa.

Đây không phải là trạng thái “ngủ linh hồn” (soul sleep), vì La-xa-rơ được mô tả là tỉnh táo, và Chúa Giê-xu hứa với kẻ trộm trên thập tự giá: “Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong nơi Ba-ra-đi” (Lu-ca 23:43). Tín hữu qua đời sẽ ngay lập tức ở trong tình trạng ý thức đầy trọn, vui hưởng sự hiện diện của Chúa, chờ đợi ngày thân thể được sống lại vinh hiển.

V. Đỉnh Cao Của Sự Sống Đời Đời: Sự Phục Sinh Của Thân Thể

Đức tin Cơ Đốc không dừng lại ở linh hồn bất tử, mà hướng đến một hy vọng vĩ đại hơn: sự sống lại của chính thân thể. Đây là lẽ đạo then chốt được trình bày rõ trong 1 Cô-rinh-tô 15. Chúa Giê-xu Christ là “trái đầu mùa” của những kẻ ngủ (câu 20). Thân thể chúng ta sẽ được sống lại, không phải là thân thể hay hư nát này, mà là một thân thể thuộc linh, vinh hiển, bất diệt.

Phao-lô dùng ẩn dụ hạt giống: “Người gieo ra thân thể hay chết, mà sống lại là thân thể chẳng hay chết… Nó được gieo ra trong sự yếu đuối, sống lại trong sự mạnh mẽ; được gieo ra là thân thể thuộc về thể chất, sống lại là thân thể thuộc về linh” (1 Cô-rinh-tô 15:42-44). Sự sống đời đời sẽ được thể hiện trọn vẹn khi linh hồn được tái hợp với một thân thể mới, thích hợp cho cõi đời đời, không còn bệnh tật, đau đớn hay sự chết (Khải Huyền 21:4). Lúc đó, chúng ta mới thực sự kinh nghiệm trọn vẹn ý nghĩa của “sự sống đời đời” trong cả linh hồn lẫn thể xác.

VI. Ứng Dụng Thực Tế: Sống Với Tâm Thế Của Người Đã Có Sự Sống Đời Đời

Lẽ thật này phải biến đổi cách chúng ta sống hôm nay:

1. Sống Với Hy Vọng Không Lay Chuyển: Biết rằng sự chết chỉ là cánh cửa dẫn vào sự hiện diện đời đời với Chúa giúp chúng ta không sợ hãi trước tử thần. Chúng ta có thể đối diện với bệnh tật, tuổi già và sự ra đi của người thân với sự đau buồn nhưng không tuyệt vọng (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13).

2. Đầu Tư Cho Đời Sống Vĩnh Cửu: Vì biết đời này là tạm, chúng ta được thúc giục “chớ chối về sự giàu có, hay lòng nhân từ Ngài, và đừng tích trữ của cho mình trên đất… nhưng hãy tích trữ của trên trời” (Ma-thi-ơ 6:19-20). Điều đó có nghĩa là dùng thì giờ, tiền bạc, năng lực để đầu tư vào Nước Trời qua việc gây dựng người khác, truyền giảng Tin Lành, và phục vụ.

3. Can Đảm Và Tự Do Trong Sự Phục Vụ: Khi không còn sợ mất mạng sống tạm này, chúng ta được tự do để sống hết lòng vì Chúa, dám liều vì Phúc Âm, và trung tín đến cuối cùng.

4. An Nghỉ Trong Sự Đảm Bảo: Chúng ta không phải lo lắng, vật lộn để “kiếm được” sự sống đời đời. Nó là món quà nhưng không bởi ân điển qua đức tin (Ê-phê-sô 2:8-9). Chúng ta có thể an nghỉ trong sự đảm bảo mà Chúa ban, và mỗi ngày nuôi dưỡng mối tương giao với Ngài – chính là bản chất của sự sống đời đời.

Kết Luận

Câu hỏi “Làm sao có thể nói chúng ta có sự sống đời đời khi chúng ta vẫn phải chết?” tìm thấy lời giải đáp trọn vẹn nơi Chúa Giê-xu Christ. Sự chết của Ngài đã chuộc tội chúng ta, và sự sống lại của Ngài đã đánh bại quyền lực của sự chết. Sự sống đời đời (zōē aiōnios) là một thực tại thuộc linh bắt đầu ngay tại đây, trên đất, khi chúng ta bằng lòng tin nhận Ngài. Thân thể này sẽ chết, nhưng linh hồn đã được tái sinh sẽ ngay lập tức “ở với Chúa”. Và hy vọng vinh quang nhất là vào ngày sau rốt, chính thân thể hay hư nát này sẽ được sống lại, biến hóa thành thân thể vinh hiển, bất diệt, để chúng ta kinh nghiệm sự sống đời đời cách trọn vẹn cả linh hồn lẫn thể xác trong cõi đời đời với Đức Chúa Trời. Vì vậy, chúng ta có thể tuyên xưng cách chắc chắn: Tôi có sự sống đời đời! Sự chết không còn là kết thúc, mà là khởi đầu vinh hiển.

Quay Lại Bài Viết