Tại Sao Việc Trở Thành Một Thuộc Viên Trong Hội Thánh Lại Quan Trọng?
Trong thời đại ngày nay, một xu hướng đáng lo ngại đang gia tăng: những “Cơ Đốc nhân đơn độc”. Họ tin nơi Chúa Giê-xu, đọc Kinh Thánh riêng tư, thậm chí nghe giảng lẽ đạo trực tuyến, nhưng lại không cam kết thuộc về một hội thánh địa phương cụ thể nào. Họ xem việc tham dự nhà thờ là tùy chọn, giống như một câu lạc bộ xã hội mà người ta có thể gia nhập hoặc rời bỏ tùy theo cảm xúc hoặc sự tiện lợi. Tuy nhiên, Kinh Thánh trình bày một bức tranh hoàn toàn khác. Việc trở thành một thuộc viên tích cực, cam kết trong một hội thánh địa phương không phải là một lời khuyên tốt đẹp; đó là một phần thiết yếu của đời sống Cơ Đốc. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát nền tảng Kinh Thánh vững chắc cho tầm quan trọng của việc làm thuộc viên hội thánh, qua đó cho thấy đây là ý muốn thiết thượng của Đức Chúa Trời cho mỗi tín hữu.
I. Nền Tảng Kinh Thánh: Hội Thánh Là Ý Muốn Của Đức Chúa Trời
Khái niệm về hội thánh (εκκλησια – ekklēsia) xuất hiện xuyên suốt Tân Ước. Từ Hy Lạp ekklēsia có nghĩa đen là “những người được gọi ra” (từ ek = “ra khỏi” và kaléō = “gọi”). Điều này nhấn mạnh rằng hội thánh không phải là một tòa nhà, mà là một dân tộc – những người đã được Đức Chúa Trời kêu gọi ra khỏi thế gian tối tăm để thuộc về Ngài.
Sứ đồ Phi-e-rơ mô tả điều này một cách sinh động: “Anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức thầy tế lễ nhà vua, là dân thánh, là dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao giảng nhân đức của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài” (1 Phi-e-rơ 2:9). Danh hiệu “dân thuộc về Đức Chúa Trời” mang tính tập thể rõ rệt. Một người không thể tự mình là một “dân tộc”.
Chúa Giê-xu Christ chính là Đấng thiết lập hội thánh. Trong Ma-thi-ơ 16:18, Ngài phán: “Còn ta, ta bảo ngươi rằng: Ngươi là Phi-e-rơ, ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó.” Lời hứa về sự chiến thắng và bền vững được ban cho *Hội thánh* – một thực thể tập thể, chứ không phải cho các cá nhân riêng lẻ. Hơn nữa, sách Công vụ các Sứ đồ ghi lại sự hình thành và hoạt động của hội thánh đầu tiên, nơi các tín hữu “bền lòng giữ lời dạy của các sứ đồ, sự thông công của anh em, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện” (Công vụ 2:42). Mẫu mực này cho thấy một đời sống tin kính không tồn tại trong sự cô lập.
II. Hội Thánh Là Thân Thể Của Đấng Christ – Sự Liên Kết Và Phụ Thuộc
Ân tứ sâu nhiệm nhất mà Đức Chúa Trời ban cho để minh họa về hội thánh chính là ẩn dụ “Thân Thể của Đấng Christ”. Sứ đồ Phao-lô triển khai hình ảnh này cách mạnh mẽ trong 1 Cô-rinh-tô 12 và Ê-phê-sô 4.
“Vả, như thân là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi thể của thân dầu có nhiều, cũng chỉ là một thân mà thôi, Đấng Christ cũng vậy… Vả, anh em là thân của Đấng Christ, và là chi thể của thân, ai riêng phần nấy.” (1 Cô-rinh-tô 12:12, 27).
Ở đây, chúng ta thấy hai chân lý then chốt:
1. Sự Hiệp Nhất: Tất cả tín hữu đều được báp-têm bằng một Thánh Linh để trở nên một thân (câu 13). Sự hiệp nhất này siêu việt mọi khác biệt chủng tộc, địa vị hay giới tính (Ga-la-ti 3:28).
2. Sự Đa Dạng Và Phụ Thuộc: Mỗi tín hữu là một “chi thể” (μέλος – melos) với một chức năng độc nhất do Thánh Linh ban cho (câu 18). Mắt không thể nói với tay rằng “ta không cần đến ngươi” (câu 21). Một chi thể bị cắt rời khỏi thân thể sẽ khô héo và chết. Tương tự, một Cơ Đốc nhân “đơn độc” đang tự tách mình ra khỏi dòng chảy sự sống và mục đích của Thân Thể.
Việc làm thuộc viên hội thánh chính là sự công nhận thực tế thuộc linh này một cách hữu hình. Nó là lời tuyên bố rằng: “Tôi thuộc về thân thể này. Tôi cần những chi thể khác, và họ cần tôi.” Trong Ê-phê-sô 4:16, Phao-lô mô tả cách thân thể lớn lên: “Cả thân thể đều liên hiệp với nhau và vững vàng bởi mọi cái lắt léo, tùy lượng sức của từng phần, làm cho thân thể lớn lên, và tự gây dựng trong sự yêu thương.” Sự “tự gây dựng” này chỉ xảy ra khi mỗi chi thể ở đúng vị trí và kết nối của mình.
III. Hội Thánh Là Gia Đình Thuộc Linh – Sự Nâng Đỡ Và Tương Giao
Khi chúng ta tin nhận Chúa Giê-xu, chúng ta được tái sinh vào gia đình của Đức Chúa Trời (Giăng 1:12-13). Do đó, hội thánh là gia đình thuộc linh của chúng ta. Danh xưng “anh em” (ἀδελφοί – adelphoi, bao gồm cả anh và chị) được sử dụng hơn 250 lần trong Tân Ước để chỉ các tín hữu, nhấn mạnh mối quan hệ huyết thống thuộc linh.
Là một gia đình, chúng ta có trách nhiệm với nhau:
- Nâng đỡ nhau trong thử thách: “Hãy mang lấy gánh nặng cho nhau, như vậy anh em sẽ làm trọn luật pháp của Đấng Christ.” (Ga-la-ti 6:2). Làm sao chúng ta có thể mang gánh nặng cho một người mà chúng ta không biết, không gặp gỡ, và không có cam kết?
- Khích lệ và cảnh cáo nhau: “Hãy khuyên bảo nhau mỗi ngày… hầu cho trong anh em không một kẻ nào bị sự mê đắm của tội lỗi dụ dỗ mà trở nên cứng lòng.” (Hê-bơ-rơ 3:13). Sự khuyên bảo thuộc linh chân thành đòi hỏi mối quan hệ thân thiết và lòng tin cậy, điều chỉ được xây dựng trong cộng đồng hội thánh.
- Yêu thương nhau cách cụ thể: Tình yêu thương (ἀγάπη – agapē) trong Kinh Thánh không phải là cảm xúc trừu tượng, mà là những hành động hy sinh, thực tế (1 Giăng 3:16-18). Nó được thể hiện qua việc chia sẻ tài vật với anh em thiếu thốn (2 Cô-rinh-tô 8-9), qua lời cầu thay (Gia-cơ 5:16), và qua sự hiệp một.
Việc làm thuộc viên tạo ra một khuôn khổ cho những mối quan hệ trách nhiệm này. Nó cho phép các trưởng lão chăn bầy biết rõ và chăm sóc bạn (1 Phi-e-rơ 5:2-3), và cho phép bạn biết ai là những “người đồng lao” mà bạn được kêu gọi để yêu thương và phục vụ (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:12-13).
IV. Hội Thánh Là Trường Học Đức Tin – Sự Dạy Dỗ Và Trưởng Thành
Đức Chúa Trời ban cho hội thánh những người lãnh đạo có ân tứ “để các thánh đồ được trọn vẹn về công việc của chức dịch và sự gây dựng thân thể Đấng Christ, cho đến chừng chúng ta thảy đều hiệp một trong đức tin và trong sự hiểu biết Con Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 4:12-13). Sự trưởng thành thuộc linh không phải là một cuộc hành trình cá nhân. Nó xảy ra trong cộng đồng, dưới sự dạy dỗ trung thực của Lời Chúa và qua sự gương mẫu của các tín hữu trưởng thành hơn.
Hội thánh là nơi chúng ta học vâng phục và phục tùng các trưởng lão được Chúa lập lên (Hê-bơ-rơ 13:17). Đây là một bài học quan trọng về sự khiêm nhường và phá vỡ chủ nghĩa cá nhân. Nó cũng là nơi chúng ta học cách giải quyết mâu thuẫn theo cách tin kính (Ma-thi-ơ 18:15-17), một kỹ năng không thể học được trong sự cô lập.
Hơn nữa, các thánh lễ như Lễ Báp-têm và Tiệc Thánh (Lễ Bẻ Bánh) đều mang ý nghĩa cộng đồng sâu sắc. Báp-têm là dấu hiệu công khai của đức tin, được thực hiện trước mặt hội chúng, chào đón người tín hữu vào trong thân thể (1 Cô-rinh-tô 12:13). Tiệc Thánh là sự tưởng niệm tập thể về sự chết của Chúa, công bố sự hiệp một của chúng ta cho đến ngày Ngài trở lại (1 Cô-rinh-tô 11:26).
V. Hội Thánh Là Đội Quân Thuộc Linh – Sự Hợp Tác Trong Đại Mạng Lệnh
Chúa Giê-xu giao phó Đại Mạng Lệnh – làm cho muôn dân trở nên môn đồ – cho *hội thánh* của Ngài (Ma-thi-ơ 28:18-20). Công việc này quá lớn cho bất kỳ cá nhân nào. Nó đòi hỏi sự hợp tác của cả một đội quân. Trong hội thánh, các ân tứ khác nhau cùng hoạt động: người giảng dạy, người phục vụ thực tế, người có lòng thương xót, người quản lý… tất cả cùng hiệp lực để đem Phúc Âm đến thế giới và gây dựng các tín hữu.
Sự cam kết làm thuộc viên cho phép hội thánh hoạch định, hỗ trợ và sai phái các nhà truyền giáo một cách hiệu quả (Công vụ 13:1-3). Nó cũng tạo nên một chứng nhân tập thể mạnh mẽ cho cộng đồng địa phương. Chúa Giê-xu phán: “Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta.” (Giăng 13:35). Tình yêu thương giữa vòng các thuộc viên hội thánh chính là bằng chứng hùng hồn nhất cho thế gian về Phúc Âm.
VI. Ứng Dụng Thực Tiễn: Từ Nhận Thức Đến Cam Kết
Nhận thức về tầm quan trọng của hội thánh phải dẫn đến hành động cụ thể. Dưới đây là một số bước thực tiễn:
1. Tìm Kiếm Và Lựa Chọn Một Hội Thánh Trung Thành Với Kinh Thánh: Hãy tìm một hội thánh giảng dạy Lời Chúa cách trung thực (2 Ti-mô-thê 4:2), tôn cao Chúa Giê-xu Christ, sống theo tình yêu thương và thánh khiết, và nhiệt thành với sứ mạng.
2. Chính Thức Gia Nhập Làm Thuộc Viên: Tham gia các lớp giáo lý cơ bản (nếu có) và tuyên bố cam kết của mình trước hội chúng. Điều này thường đi kèm với báp-têm (nếu chưa nhận) và lời hứa hỗ trợ, vâng phục, và gây dựng hội thánh.
3. Tham Dự Cách Trung Tín Và Chủ Động: Đừng chỉ là “khách tham quan”. Hãy có mặt trong các buổi nhóm thờ phượng, học hỏi Lời Chúa, và thông công. “Chớ bỏ sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm, nhưng phải khuyên bảo nhau” (Hê-bơ-rơ 10:25).
4. Khám Phá Và Sử Dụng Ân Tứ Để Phục Vụ: Tìm cách để phục vụ trong hội thánh. Có thể là trong ban âm nhạc, dạy Trường Chúa Nhật, thăm viếng, hoặc những công việc thực tế. Hãy là một “chi thể” hoạt động.
5. Xây Dựng Mối Quan Hệ Sâu Nhiệm: Đừng hời hợt. Hãy mở lòng, chia sẻ nhu cầu và sẵn sàng lắng nghe người khác. Tham gia vào một nhóm nhỏ (small group) là cách tuyệt vời để phát triển tình bạn thuộc linh.
6. Hỗ Trợ Hội Thánh Cách Rộng Rãi: Điều này bao gồm cầu nguyện cho hội thánh, hỗ trợ tài chính cách đều đặn và hào phóng (1 Cô-rinh-tô 16:2; 2 Cô-rinh-tô 9:7), và bảo vệ danh tiếng của hội thánh.
Kết Luận: Phước Hạnh Của Sự Thuộc Về
Việc trở thành một thuộc viên trong hội thánh không phải là một gánh nặng luật pháp, mà là một đặc ân và phước hạnh to lớn. Đó là việc bước vào trong kế hoạch nguyên thủy của Đức Chúa Trời cho sự cứu rỗi và sự gây dựng của con dân Ngài. Trong một thế giới đầy chia rẽ, cô đơn và tấn công thuộc linh, hội thánh chính là pháo đài của Đức Chúa Trời, là gia đình của chúng ta, và là thân thể mà qua đó Chúa Christ tiếp tục bày tỏ chính Ngài cho thế gian.
Hãy từ bỏ thái độ “thụ hưởng tôn giáo” cá nhân. Thay vào đó, hãy tìm kiếm, cam kết và đầu tư đời sống mình vào một hội thánh địa phương trung tín. Tại đó, bạn sẽ tìm thấy sự bảo vệ, sự dạy dỗ, tình yêu thương, mục đích phục vụ, và trên hết, bạn sẽ kinh nghiệm được sự hiện diện quyền năng của Đấng Christ giữa vòng dân sự Ngài một cách trọn vẹn hơn. “Kìa, anh em xem tốt đẹp dường bao, Và thú vị thay cho anh em ăn ở cùng nhau cách hòa thuận!” (Thi Thiên 133:1).