Sống Chung Trong Sự Hiệp Một: Ý Nghĩa Thần Học và Thực Tiễn Từ Thi Thiên 133:1
Trong hành trình đức tin, có những chân lý vừa đơn giản vừa vô cùng thâm thúy, trở thành nền tảng cho đời sống cộng đồng của dân sự Đức Chúa Trời. Thi thiên 133 là một viên ngọc quý như thế—ngắn gọn, giàu hình ảnh, nhưng chứa đựng cả một kho tàng thần học về sự hiệp một. Câu mở đầu, được viết bởi Đa-vít, vị vua từng trải nghiệm cả sự hiệp nhất lẫn chia rẽ trong gia đình và vương quốc, vang lên như một tuyên bố đầy cảm xúc: “Kìa, anh em ăn ở nhau hòa thuận thật tốt đẹp thay!” (Thi Thiên 133:1, Kinh Thánh 1925). Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khai quật ý nghĩa đa chiều của cụm từ “sống chung trong sự hiệp một,” đặt nó trong bối cảnh nguyên văn, khám phá hai hình ảnh ẩn dụ sống động đi kèm, và rút ra những áp dụng thiết yếu cho Hội Thánh và cá nhân Cơ Đốc nhân ngày nay.
Thi thiên 133 không đứng riêng lẻ; nó nằm trong nhóm 15 “Bài ca đi lên” (Thi thiên 120-134). Trong tiếng Hê-bơ-rơ là “shir hama’alot” (שִׁיר הַמַּעֲלוֹת). Những bài ca này được hát bởi các đoàn người hành hương khi họ “đi lên” (nghĩa đen và thuộc linh) đến Giê-ru-sa-lem để dự các kỳ lễ lớn. Bối cảnh này vô cùng quan trọng. Sự hiệp một mà Đa-vít nói đến không phải là một lý tưởng trừu tượng, mà là một kinh nghiệm cụ thể, sống động của một cộng đồng đang cùng nhau hành trình, cùng nhau hướng về Đức Chúa Trời. Nó là sự hiệp một trong cuộc lữ hành đức tin và trong sự thờ phượng.
Cấu trúc bài thi thiên rõ ràng và mạch lạc:
1. Lời Tuyên Bố (Câu 1): Khẳng định giá trị tuyệt đẹp của sự hiệp một.
2. Hai Hình Ảnh Minh Họa (Câu 2 & 3a): Dùng hai ẩn dụ từ thiên nhiên và nghi lễ để mô tả đặc tính và phước hạnh của sự hiệp một.
3. Lời Kết Luận Thần Học (Câu 3b): Nêu rõ nguồn cội và đỉnh cao của mọi phước hạnh—sự sống đời đời từ Đức Giê-hô-va.
Chúng ta hãy phân tích câu 1 cách chi tiết: “Hineh mah-tov u-mah-na’im shevet achim gam yachad.” (הִנֵּה מַה-טּוֹב וּמַה-נָּעִים שֶׁבֶת אַחִים גַּם-יָחַד).
- “Kìa” (Hineh - הִנֵּה): Đây là một thán từ thu hút sự chú ý. Tác giả như đang chỉ tay vào một cảnh tượng hiếm có, đáng chiêm ngưỡng. Nó mời gọi độc giả dừng lại và ngắm nhìn.
- “tốt đẹp” (mah-tov - מַה-טּוֹב): Từ “tov” (טוֹב) trong tiếng Hê-bơ-rơ mang ý nghĩa rất phong phú. Nó không chỉ là “tốt” theo nghĩa luân lý, mà còn là “đẹp,” “có ích,” “hài hòa,” “hoàn thành đúng mục đích.” Trong Sáng-thế Ký 1, Đức Chúa Trời nhìn mọi vật Ngài dựng nên và thấy “vậy là tốt lành” (Sáng-thế Ký 1:31). Sự hiệp một của con dân Chúa cũng mang tính chất “tốt lành” theo ý nghĩa sáng tạo đó—nó phản ánh sự hài hòa theo ý muốn nguyên thủy của Đức Chúa Trời.
- “vui sướng” (mah-na’im - מַה-נָּעִים): Từ “na’im” (נָעִים) diễn tả sự dễ chịu, ngọt ngào, thú vị, đem lại niềm vui. Nó cùng gốc với từ “sự khoái lạc” trong Châm Ngôn. Sự hiệp một không chỉ là một bổn phận (tốt), mà còn là một kinh nghiệm đem lại niềm vui và sự ngọt ngào (vui sướng).
- “anh em ăn ở nhau” / “sống chung” (shevet achim - שֶׁבֶת אַחִים): Cụm từ then chốt. “Shevet” (שֶׁבֶת) xuất phát từ động từ “yashav” (יָשַׁב), nghĩa là “ngồi,” “cư ngụ,” “sống.” Nó nói đến việc chung sống trong một địa vị, một môi trường ổn định. “Achim” (אַחִים) là “anh em,” nhưng trong bối cảnh Kinh Thánh, nó thường chỉ dân Y-sơ-ra-ên, những người cùng một giao ước. Vậy, đây là sự chung sống, cùng cư ngụ trong mối liên hệ giao ước.
- “hòa thuận” / “cũng nhau” (gam yachad - גַּם-יָחַד): Từ “yachad” (יָחַד) nhấn mạnh sự hợp nhất, cùng nhau, như một khối. Tiền tố “gam” (גַּם) có nghĩa là “cũng,” “thêm vào,” nhấn mạnh thêm ý “ngay cả,” “thật sự là.” Cả cụm từ nhấn mạnh sự hiệp một trọn vẹn, không chỉ là sống cạnh nhau, mà là sống *cùng nhau* một cách hòa hợp.
Như vậy, câu này có thể hiểu sâu hơn: “Hãy nhìn xem! Cảnh tượng anh em (trong gia đình đức tin) cùng nhau chung sống trong sự hòa hợp thật là một điều tốt lành, đẹp đẽ, hoàn thành đúng mục đích, và thật ngọt ngào, đem lại niềm vui thỏa thích biết bao!”
Để giải thích tại sao sự hiệp một lại “tốt đẹp và vui sướng” đến thế, Đa-vít đưa ra hai hình ảnh đầy quyền năng.
1. Dầu Quý Trên Đầu, Chảy Xuống Râu A-rôn (Câu 2): “Ấy khác nào dầu quí giá đổ ra trên đầu, chảy xuống râu, tức râu của A-rôn, chảy đến trôn áo người.”
Hình ảnh này liên hệ đến việc xức dầu cho thầy tế lễ thượng phẩm (Xuất Ê-díp-tô Ký 30:22-33). Dầu xức (shemen - שֶׁמֶן) thánh, pha chế đặc biệt, tượng trưng cho Đức Thánh Linh và sự xức dầu cho chức vụ. Điều đáng chú ý là sự chảy xuống:
- Từ đỉnh cao (đầu) – biểu tượng của Chúa Cứu Thế (Đầu) và những người lãnh đạo được Ngài thiết lập.
- Xuống râu – phần trang trọng, thể hiện nhân cách và phẩm giá.
- Đến trôn áo – viền áo, phần thấp nhất của bộ lễ phục.
Ý nghĩa: Sự hiệp một thật là một công tác của Đức Thánh Linh (dầu). Nó bắt đầu từ mối liên hệ đúng đắn với Chúa (Đầu) và tuôn chảy một cách tự nhiên, thánh khiết, và thẩm thấu đến mọi chi thể trong thân, bất kể địa vị cao thấp. Nó không do con người tạo ra, mà là ân điển từ trên ban xuống, liên kết và thánh hóa toàn thể cộng đồng. Sự hiệp một thánh khiết này mang hương thơm dễ chịu (như dầu có hương liệu) cho Chúa và cho nhau.
2. Sương Móc Hẹt-môn Sa Xuống Núi Si-ôn (Câu 3a): “Lại khác nào sương móc của Hẹt-môn sa xuống các núi Si-ôn.”
Núi Hẹt-môn cao hơn 2,800m, nằm ở phía bắc xa xôi, đỉnh núi quanh năm phủ tuyết. Sương móc (tal - טַל) từ núi cao này mang hơi nước và sự tươi mát xuống tận Giê-ru-sa-lem (núi Si-ôn), cách đó hàng trăm cây số, khiến vùng đất khô cằn trở nên tươi tốt. Trong khí hậu Trung Đông, sương móc là nguồn sống quan trọng.
Ý nghĩa: Sự hiệp một giống như sương móc từ trời—một phước lành tươi mới, đem lại sự sống từ Chúa. Nó có tính lan tỏa và nuôi dưỡng. Phước hạnh của sự hiệp một không bị giới hạn trong một nhóm nhỏ; nó mang lại sự sống và sự tươi mát cho toàn thể cộng đồng (“các núi Si-ôn”). Sự hiệp một không làm cạn kiệt, mà làm đầy tràn; nó không khô khan, mà tươi mát.
Cả hai hình ảnh đều nói về sự chuyển động từ trên cao xuống thấp, từ trung tâm ra ngoại vi, và đều đem lại sự thánh khiết (dầu) và sự sống (sương móc). Đây chính là bản chất của sự hiệp một theo Kinh Thánh.
Lời cầu nguyện thiêng liêng nhất của Chúa Giê-xu trong Giăng 17 chính là tiếng vọng và sự ứng nghiệm của Thi thiên 133. Ngài cầu xin Cha: “Hầu cho chúng nó cũng hiệp làm một như chúng ta;… hầu cho thế gian tin rằng ấy là Cha đã sai Ta đến” (Giăng 17:11, 21). Sự hiệp một của Hội Thánh là một chứng cớ hùng hồn cho thế gian về Đấng Christ.
Sứ đồ Phao-lô phát triển chủ đề này cách mạnh mẽ. Ngài dạy rằng chúng ta đã được làm một trong Đấng Christ (Ga-la-ti 3:28). Sự hiệp một này được thể hiện qua khái niệm “Thân thể Đấng Christ” (I Cô-rinh-tô 12:12-27). Trong thân thể, mỗi chi thể đều cần nhau và cùng nhau chịu đau đớn hay vinh hiển. Sứ đồ cũng kêu gọi: “Hãy chịu lấy nhau trong sự yêu thương, dùng dây hòa bình mà giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh” (Ê-phê-sô 4:2-3). Chú ý: Sự hiệp một đã được Thánh Linh (dầu quí) ban cho; nhiệm vụ của chúng ta là “giữ gìn” nó bằng sự khiêm nhường, mềm mại, nhịn nhục và yêu thương.
Làm thế nào để kinh nghiệm sự hiệp một “tốt đẹp và vui sướng” này trong Hội Thánh địa phương, gia đình và các mối quan hệ Cơ Đốc?
- Tập Trung vào Đầu, Là Đấng Christ: Sự hiệp một thật luôn xoay quanh Chúa Giê-xu, không phải xoay quanh một cá nhân, giáo lý phụ, hay sở thích cá nhân. Cùng nhau tôn cao Ngài là Chúa và Trung tâm.
- Để Dầu Thánh Linh Dẫn Dắt: Cầu nguyện cùng nhau, tìm kiếm ý muốn Thánh Linh, và đầu phục sự dẫn dắt của Ngài trong mọi quyết định. Sự hiệp một thuộc linh vượt trên sự đồng thuận thuần túy về mặt con người.
- Thực Hành Sự Khiêm Nhường và Tha Thứ: Hai kẻ thù lớn nhất của sự hiệp một là tính kiêu ngạo và sự cay đắng. Hãy “mặc lấy sự khiêm nhường” (I Phi-e-rơ 5:5) và sẵn sàng tha thứ như Chúa đã tha thứ cho chúng ta (Cô-lô-se 3:13).
- Gánh Vác Gánh Nặng Cho Nhau: Thực hành “gánh nặng cho nhau” (Ga-la-ti 6:2) trong lời cầu thay, sự khích lệ, và sự giúp đỡ thực tế. Điều này tạo ra sự gắn kết sâu sắc.
- Tránh Xa Ngôn Ngữ Phân Rẽ: Từ bỏ thói nói xấu, phàn nàn, và nghi ngờ lẫn nhau (Gia-cơ 4:11). Thay vào đó, hãy dùng lời nói để “trao ơn cho kẻ nghe” (Ê-phê-sô 4:29).
- Cùng Nhau Hành Trình và Thờ Phượng: Như những người hành hương xưa, hãy tích cực tham gia vào đời sống thờ phượng và hiệp thông của Hội Thánh. Sự trung tín và hiện diện chung là nền tảng của tình huynh đệ.
- Trân Trọng Sự Đa Dạng Trong Sự Hiệp Nhất: Hiệp một không đồng nghĩa với đồng phục. Trong thân thể có nhiều chi thể với chức năng khác nhau. Hãy trân trọng những ân tứ và bối cảnh khác nhau, vì tất cả đều phục vụ cho cùng một Chúa.
Câu kết của Thi thiên 133 đưa chúng ta đến đỉnh điểm: “Vì tại nơi đó Đức Giê-hô-va đã ban phước, tức là sự sống cho đến đời đời.” (Câu 3b). “Tại nơi đó” chính là nơi có sự hiệp một tốt đẹp và vui sướng. Đây là lời hứa trọng đại: nơi nào có sự hiệp một thật—sự hiệp một bởi Thánh Linh, xoay quanh Đấng Christ, và được thể hiện qua tình yêu thương—thì nơi đó trở thành chỗ Chúa đặt để phước hạnh của Ngài, và phước hạnh tối thượng chính là SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI. Sự sống này không chỉ là tương lai trên thiên đàng, mà còn là một đời sống dư dật, trọn vẹn, đắc thắng ngay trong hiện tại.
Vậy, sống chung trong sự hiệp một có ý nghĩa gì? Nó có nghĩa là chúng ta đang tham gia vào một kiệt tác “tốt đẹp” của Đức Chúa Trời, đang nếm trải niềm “vui sướng” thuộc linh sâu xa, đang được xức bằng “dầu” thánh khiết của Thánh Linh, đang được nuôi dưỡng bởi “sương móc” tươi mát của ân điển, và đang mở lòng cho dòng chảy của “sự sống đời đời” từ chính Đức Giê-hô-va. Ước gì Hội Thánh của Đấng Christ ngày càng trở thành một bức tranh sống động, hài hòa và quyến rũ như Thi thiên 133 mô tả, để thế gian thấy và tin.