Kinh Thánh nói gì về sự an ủi?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,042 từ
Chia sẻ:

Kinh Thánh Nói Gì Về Sự An Ủi

Trong hành trình đức tin, mỗi Cơ Đốc nhân đều trải qua những thung lũng tối tăm của nỗi đau, sự mất mát, thất vọng và cô đơn. Giữa những cơn bão của cuộc đời, một câu hỏi thường trực vang lên: “Chúng ta tìm đâu ra sự an ủi đích thực?” Văn hóa thế gian đưa ra vô số lựa chọn tạm bợ, từ sự xao lãng đến các chất kích thích, nhưng chúng chỉ là lớp băng mỏng phủ trên vết thương. Kinh Thánh, Lời hằng sống của Đức Chúa Trời, mặc khải cho chúng ta một nguồn an ủi vĩnh cửu, bền vững và biến đổi – chính từ trong bản tính của Đức Chúa Trời và công trình cứu chuộc của Ngài. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá giáo lý Kinh Thánh về sự an ủi, từ nguyên ngữ, các hình mẫu, cho đến ứng dụng thực tiễn trong đời sống đức tin.


I. NGUỒN GỐC CỦA SỰ AN ỦI: BẢN TÍNH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Nền tảng đầu tiên và vững chắc nhất về sự an ủi được tìm thấy ngay trong danh xưng và bản tính của Đức Chúa Trời. Sứ đồ Phao-lô, trong bức thư gửi cho Hội thánh đang chịu khốn khó tại Cô-rinh-tô, đã công bố một chân lý nền tảng:

“Chúc tạ Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, là Cha hay thương xót, là Đức Chúa Trời ban mọi sự yên ủi, là Đấng yên ủi chúng tôi trong mọi sự khốn nạn” (2 Cô-rinh-tô 1:3-4a).

Ở đây, từ Hy Lạp được dùng cho “yên ủi” là paraklēsis (παράκλησις). Từ này rất phong phú, mang nghĩa “sự kêu gọi bên cạnh” (para – bên cạnh, kaleō – kêu gọi). Nó diễn tả hình ảnh một người được mời đến bên cạnh để khích lệ, nâng đỡ, an ủi, và cầu thay. Điều đáng chú ý là Phao-lô không nói Đức Chúa Trời “ban” sự an ủi như một món quà tách biệt, nhưng Ngài chính là “Đức Chúa Trời ban mọi sự yên ủi”. An ủi là một thuộc tính thiết yếu trong bản tính của Ngài. Ngài là Nguồn, là Thực Thể của mọi sự an ủi. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ thường dùng là nacham (נָחַם), có nghĩa là “thở dài”, “cảm thấy sự thương xót sâu xa”, “an ủi”. Điều này được thể hiện rõ qua tương quan giao ước của Đức Chúa Trời với dân Y-sơ-ra-ên: “Ta, chính Ta, là Đấng an ủi các ngươi” (Ê-sai 51:12).


II. PHƯƠNG THỨC AN ỦI QUA BA NGÔI ĐỨC CHÚA TRỜI

Sự an ủi của Đức Chúa Trời không trừu tượng, nhưng được bày tỏ cụ thể qua công việc của Ba Ngôi: Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Linh.

1. Sự An Ủi Trong Công Tác Của Đấng Christ: Chúa Jêsus Christ, Con Đức Chúa Trời, là hiện thân tối cao của sự an ủi của Đức Chúa Trời dành cho nhân loại đau khổ. Tiên tri Ê-sai đã mô tả về Đấng Mê-si như một người “đã từng mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta” (Ê-sai 53:4). Trong chức vụ trần thế, Ngài không chỉ rao giảng về sự an ủi mà còn trực tiếp an ủi những người đau khổ: Ngài chữa lành kẻ bệnh, tha thứ cho người có tội, khóc với Ma-ri và Ma-thê trước mộ La-xa-rơ (Giăng 11:35). Quan trọng hơn, sự chết và sự sống lại của Ngài là nguồn an ủi tối thượng, vì Ngài đã chiến thắng tội lỗi, sự chết và nỗi sợ hãi cuối cùng của con người. Hê-bơ-rơ 4:15 khẳng định: “Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm chẳng có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn có một thầy tế lễ bị thử thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội.” Chúa Jêsus hiểu và đồng cảm với nỗi đau của chúng ta.

2. Sự An Ủi Qua Đức Thánh Linh – Đấng Yên Ủi: Trong tiếng Hy Lạp, cùng một gốc từ paraklēsis được dùng để chỉ Đức Thánh Linh. Chúa Jêsus gọi Ngài là “Đấng Yên ủi khác” (Giăng 14:16). Từ “khác” ở đây (allos) nghĩa là “cùng loại khác”, chỉ về một Đấng khác giống như Chúa Jêsus, sẽ đến tiếp nối vai trò của Ngài. Danh hiệu chính xác là Paraklētos (παράκλητος). Vậy, Đức Thánh Linh không chỉ là một quyền năng, nhưng là một Thân Vị, Đấng luôn ở cùng, ở trong tín đồ (Giăng 14:17) để:

  • Dạy dỗ và nhắc nhớ Lời của Chúa Jêsus (Giăng 14:26).
  • Làm chứng về Đấng Christ (Giăng 15:26).
  • Hướng dẫn vào mọi lẽ thật (Giăng 16:13).
  • Xin giùm chúng ta bằng những sự than thở không thể nói ra (Rô-ma 8:26). Đây là một khía cạnh an ủi sâu sắc: khi chúng ta đau đớn đến mức không thể cầu nguyện thành lời, chính Thánh Linh của Đức Chúa Trời cầu thay cho chúng ta.


III. PHƯƠNG TIỆN AN ỦI: KINH THÁNH VÀ SỰ HIỆP THÔNG

1. Lời Đức Chúa Trời – Nguồn An Ủi Vững Chắc: Thánh Kinh được ban cho không chỉ để dạy dỗ, nhưng còn để an ủi. “Vả, mọi sự đã chép từ xưa đều để dạy dỗ chúng ta, hầu cho bởi sự nhịn nhục và sự yên ủi của Kinh thánh dạy mà chúng ta được sự trông cậy” (Rô-ma 15:4). Các Thi thiên là kho tàng vô giá về sự an ủi. Trước những nỗi sợ hãi, tác giả tuyên bố: “Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào; vì Chúa ở cùng tôi” (Thi thiên 23:4). Trước sự thất vọng, có lời cầu nguyện: “Hỡi linh hồn ta, cớ sao ngươi sờn ngã ở trong mực ta? Hãy trông cậy nơi Đức Chúa Trời; vì ta sẽ còn ngợi khen Ngài nữa” (Thi thiên 42:5). Lời Chúa là “ngọn đèn cho chân tôi” (Thi 119:105), soi sáng và đem lại bình an giữa sự tối tăm.

2. Sự Hiệp Thông Của Hội Thánh – Cánh Tay An Ủi Của Đấng Christ: Sự an ủi của Đức Chúa Trời thường được chuyển tải qua Hội thánh – là thân thể của Đấng Christ. 2 Cô-rinh-tô 1:4 tiếp tục: “Hầu cho chúng tôi có thể yên ủi kẻ ở trong mọi sự khốn nạn, bởi sự yên ủi mà chính chúng tôi đã chịu từ Đức Chúa Trời.” Đây là một nguyên tắc thuộc linh quan trọng: sự an ủi chúng ta nhận được từ Chúa không phải để tích trữ, mà để tuôn chảy. Một Cơ Đốc nhân từng trải qua sự đau khổ và được Chúa an ủi trở thành một kênh dẫn đặc biệt hiệu quả để an ủi người khác. Sự “cảm thông của thánh đồ” trong Bài Tín Điều Các Sứ Đồ chính là điều này: “Hãy khóc với kẻ khóc” (Rô-ma 12:15).


IV. MỤC ĐÍCH CỦA SỰ ĐAU KHỔ VÀ AN ỦI

Kinh Thánh không lãng mạn hóa sự đau khổ, nhưng cho thấy trong chủ quyền của Đức Chúa Trời, Ngài có thể dùng nó để hoàn thành mục đích tốt lành. Sự an ủi không phải lúc nào cũng là sự cất bỏ nỗi đau ngay lập tức, nhưng thường là sự ban cho sức mạnh, sự bình an và hy vọng để bước đi qua nó.

“Tôi tưởng rằng sự đau đớn bây giờ chẳng đáng so sánh với sự vinh hiển hầu đến, là sự sẽ được bày ra trong chúng ta” (Rô-ma 8:18).

Sự an ủi của Chúa hướng tầm mắt chúng ta vượt lên trên hiện tại để nhìn về cõi đời đời, nơi “Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng” (Khải huyền 21:4). Sự đau khổ, dưới sự an ủi của Chúa, có thể trở thành công cụ tôi luyện đức tin (Gia-cơ 1:2-4), khiến chúng ta phụ thuộc nhiều hơn vào Ngài (2 Cô-rinh-tô 1:9), và trang bị cho chúng ta để phục vụ người khác (2 Cô-rinh-tô 1:4).


V. ỨNG DỤNG THỰC TIỄN: TÌM KIẾM VÀ TRỞ THÀNH NGUỒN AN ỦI

1. Cá Nhân Tìm Kiếm Sự An Ủi:

  • Thổ lộ với Chúa: Hãy chân thật với Chúa trong sự cầu nguyện, như Đa-vít: “Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy tỏ cho con biết cuối cùng của con… xin làm cho con biết đời con phải qua cách bao lăm” (Thi thiên 39:4). Đừng ngại bày tỏ nỗi buồn, sự giận dữ hay thất vọng.
  • Suy ngẫm Lời Chúa có chủ đích: Lập một danh sách các phân đoạn Kinh Thánh nói về sự an ủi, bình an và hy vọng (ví dụ: Thi thiên 23, 46, 91; Ê-sai 40:28-31; Ma-thi-ơ 11:28-30; Phi-líp 4:6-7; 1 Phi-e-rơ 5:7). Đọc, viết lại và suy ngẫm chúng mỗi ngày.
  • Lắng nghe tiếng của Đấng Yên Ủi: Dành thời gian yên lặng trước Chúa, để Thánh Linh làm ứng nghiệm Lời Ngài trong lòng bạn.
  • Ghi nhớ sự hiện diện của Chúa: Thực hành ý thức rằng Đấng Paraklētos đang ở cùng bạn mọi lúc.

2. Trở Thành Nguồn An Ủi Cho Người Khác:

  • Hiện diện: Đôi khi sự an ủi hiệu quả nhất không phải là lời nói, mà là sự hiện diện im lặng, đầy yêu thương (như Gióp và các bạn, trước khi họ lên tiếng – Gióp 2:13).
  • Lắng nghe bằng cả trái tim: “Mọi người nên mau nghe, chậm nói” (Gia-cơ 1:19).
  • Chia sẻ Lời Chúa cách phù hợp: Đừng vội “giảng đạo”, nhưng sau khi lắng nghe, hãy cầu xin Thánh Linh hướng dẫn bạn đến một câu Kinh Thánh phù hợp để chia sẻ hoặc cầu nguyện chung.
  • Đáp ứng nhu cầu thực tế: Sự an ủi thuộc linh thường đi đôi với sự giúp đỡ thiết thực (1 Giăng 3:17-18). Một bữa ăn, sự chăm sóc con cái, hay sự hỗ trợ tài chính có thể là cánh tay an ủi hữu hình của Đấng Christ.
  • Cầu thay: Hãy trung tín cầu nguyện cho người đang đau khổ, và cho họ biết rằng bạn đang cầu thay cho họ.


KẾT LUẬN

Sự an ủi theo Kinh Thánh không phải là một cảm xúc hời hợt hay một triết lý tích cực. Đó là một thực tại thuộc linh sâu sắc, bắt nguồn từ chính trái tim của Đức Chúa Trời – Đấng Paraklētos vĩ đại. Sự an ủi này được bày tỏ trọn vẹn nơi thập tự giá và sự phục sinh của Chúa Jêsus Christ, được áp dụng cá nhân bởi Đức Thánh Linh đang ngự trong chúng ta, được khẳng định qua Lời thành văn bất biến của Ngài, và được thể hiện qua sự hiệp thông của Hội Thánh. Dù bạn đang ở trong thung lũng tăm tối nào, hãy nhớ rằng Đức Chúa Trời của mọi sự an ủi đang ở với bạn. Ngài không hứa sẽ cất mọi sóng gió, nhưng Ngài hứa sẽ cùng bạn vượt qua chúng và biến nỗi đau của bạn thành một kênh dẫn phước hạnh cho người khác. Hãy tìm nương náu mình trong Ngài, và để sự an ủi bạn nhận được tuôn chảy đến một thế giới đang khát khao sự an ủi đích thực.

“Phước cho những kẻ than khóc, vì sẽ được yên ủi!” (Ma-thi-ơ 5:4).


Quay Lại Bài Viết