1 Corinthians 12: Body parts in church ministry

05 December, 2025
15 phút đọc
2,943 từ
Chia sẻ:

1 Cô-rinh-tô 12: Các Chi Thể Trong Chức Vụ Hội Thánh

Trong thư thứ nhất gửi Hội thánh Cô-rinh-tô, sứ đồ Phao-lô đã sử dụng một hình ảnh sống động để dạy về mối liên hệ giữa các tín hữu trong Hội thánh: thân thể của Đấng Christ. Chương 12 là một trong những đoạn Kinh Thánh căn bản nhất về sự hiệp một trong đa dạng, về các ân tứ thuộc linh và về cách chúng ta nên xem nhau như những chi thể của cùng một thân. Bài viết này sẽ khám phá sâu sắc nội dung của 1 Cô-rinh-tô 12, phân tích bối cảnh, ý nghĩa và áp dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.

Bối Cảnh Của 1 Cô-rinh-tô 12

Hội thánh Cô-rinh-tô nổi tiếng với nhiều vấn đề: sự chia rẽ (1:10-17), tình trạng tội lỗi (chương 5), kiện tụng (6:1-8), lạm dụng tự do (chương 8-10), và đặc biệt là sự lộn xộn trong việc sử dụng các ân tứ thuộc linh (chương 12-14). Nhiều tín hữu tại Cô-rinh-tô đề cao những ân tứ nổi bật như nói tiếng lạ, coi đó là dấu hiệu của sự thuộc linh cao hơn, dẫn đến kiêu ngạo và xem thường những người có ân tứ khác. Phao-lô viết để sửa dạy họ, nhắc nhở rằng tất cả ân tứ đều đến từ Đức Thánh Linh và phải được dùng để gây dựng Hội thánh, không phải để tự tôn.

Chương 12 mở đầu với lời giới thiệu: “Vả, về các sự thuộc linh, anh em ơi, tôi không muốn anh em không biết” (câu 1). Phao-lô nhấn mạnh rằng không ai có thể nói “Đức Chúa Jêsus đáng nguyền rủa” bởi Thánh Linh (câu 3), và “có các sự ban cho khác nhau, nhưng chỉ có một Đức Thánh Linh” (câu 4). Ông liệt kê nhiều ân tứ: lời nói khôn ngoan, lời nói tri thức, đức tin, ơn chữa bệnh, làm phép lạ, nói tiên tri, phân biệt các thần, nói tiếng lạ, thông giải tiếng lạ (câu 8-10). Tất cả đều do cùng một Thánh Linh, và được ban cho mỗi người “tùy theo ý Ngài” (câu 11).

Hình Ảnh Thân Thể Với Nhiều Chi Thể

Tiếp theo, Phao-lô đưa ra hình ảnh nổi tiếng về thân thể:

“Vả, như thân là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi thể của thân dầu có nhiều cũng chỉ hiệp thành một thân mà thôi, Đấng Christ cũng vậy.” (1 Cô-rinh-tô 12:12)

Ông giải thích rằng tất cả chúng ta đều đã được báp-tem bằng một Thánh Linh để trở nên một thân, bất kể chủng tộc hay địa vị xã hội (câu 13). Điều này nhấn mạnh sự hiệp một căn bản: chúng ta thuộc về nhau trong Đấng Christ.

Sau đó, Phao-lô phát triển hình ảnh này bằng cách mô tả một cuộc đối thoại giữa các chi thể:

  • “Vì nếu chơn nói rằng: Vì ta chẳng phải là tay, nên ta không thuộc về thân, thì chẳng phải bởi đó nó không thuộc về thân.” (câu 15).
  • “Lỗ tai nếu nói rằng: Vì ta chẳng phải là con mắt, nên ta không thuộc về thân, thì chẳng phải bởi đó nó không thuộc về thân.” (câu 16).

Ý tưởng là mỗi chi thể đều quan trọng và không thể tự loại mình ra khỏi thân chỉ vì nó không phải là chi thể khác. Đức Chúa Trời đã sắp đặt mỗi chi thể trong thân theo ý Ngài (câu 18). Nếu tất cả đều là một chi thể thì thân thể không thể hoạt động (câu 19).

Phao-lô tiếp tục:

“Mắt không được nói với bàn tay rằng: Ta chẳng cần đến mầy; đầu cũng chẳng được nói với chơn rằng: Ta chẳng cần đến mầy.” (câu 21)

Thay vào đó, những chi thể xem ra yếu đuối hơn lại là cần thiết, và những chi thể kém vinh hiển thì chúng ta lại trao cho sự tôn trọng đặc biệt (câu 22-24). Mục đích là để không có sự chia rẽ trong thân, nhưng các chi thể phải đồng lo săn sóc lẫn nhau (câu 25). Khi một chi thể đau đớn, cả thân cùng đau; khi một chi thể được tôn trọng, cả thân cùng vui mừng (câu 26).

Áp Dụng Trong Hội Thánh: Ân Tứ Và Chức Vụ

Phao-lô kết luận phần này bằng cách áp dụng trực tiếp vào Hội thánh:

“Vả, anh em là thân của Đấng Christ, và là chi thể của thân, ai riêng phần nấy.” (câu 27)

Ông liệt kê một số chức vụ và ân tứ mà Đức Chúa Trời đã lập trong Hội thánh: sứ đồ, tiên tri, giáo sư, kẻ làm phép lạ, ơn chữa bệnh, cứu giúp, cai quản, nói tiếng lạ (câu 28). Không phải mọi người đều có cùng một chức vụ hay ân tứ (câu 29-30). Và ông khuyên: “Hãy ước ao cho được các sự ban cho lớn hơn hết.” (câu 31a), nhưng ngay sau đó ông giới thiệu “con đường tốt lành hơn” – tức là tình yêu thương, được mô tả chi tiết trong chương 13.

Như vậy, hình ảnh thân thể không chỉ nói về sự hiệp một mà còn về sự đa dạng trong các chức năng. Mỗi tín hữu đều được Đức Thánh Linh ban cho ít nhất một ân tứ để phục vụ trong thân thể. Không ai là vô dụng, và không ai nên so sánh hay coi thường ân tứ của người khác.

Ý Nghĩa Thần Học Và Ngôn Ngữ Gốc

Để hiểu sâu hơn, chúng ta có thể xem xét một số từ ngữ Hy Lạp quan trọng trong đoạn này:

  • Σῶμα (sōma): thân thể. Đây là từ thường dùng để chỉ thân thể vật lý, nhưng Phao-lô áp dụng cho Hội thánh – thân thể của Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 12:27; Ê-phê-sô 1:22-23).
  • Μέλος (melos): chi thể, bộ phận. Mỗi tín hữu là một melos của thân.
  • Χαρίσματα (charismata): những ân tứ, quà tặng ân điển. Từ này xuất phát từ charis (ân điển). Các ân tứ là biểu hiện của ân điển Đức Chúa Trời ban cho cá nhân để phục vụ thân thể.
  • Διαιρέσεις (diaireseis): sự chia rẽ (câu 25). Phao-lô nhấn mạnh rằng thân thể không được có sự chia rẽ; trái lại, các chi thể phải chăm sóc lẫn nhau.

Phao-lô cũng dùng từ “ἀναγκαῖα” (anangkaia – cần thiết) trong câu 22 để nói về những chi thể yếu đuối lại là cần thiết. Điều này cho thấy Đức Chúa Trời đánh giá cao những phần kém vinh hiển của thân thể.

Áp Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc

Lời dạy về thân thể trong 1 Cô-rinh-tô 12 vẫn còn nguyên giá trị cho Hội thánh ngày nay. Dưới đây là một số áp dụng cụ thể:

1. Nhận Biết Và Trân Trọng Sự Đa Dạng Trong Hội Thánh

Mỗi Hội thánh địa phương bao gồm những con người với nền tảng, tính cách, kỹ năng và ân tứ khác nhau. Thay vì mong muốn mọi người giống nhau, chúng ta nên vui mừng vì sự đa dạng đó, vì đó là ý muốn của Đức Chúa Trời. Hãy tìm hiểu những ân tứ của anh chị em mình và khích lệ họ sử dụng để gây dựng thân thể.

2. Sử Dụng Ân Tứ Của Mình Cách Khiêm Nhường

Không ai trong thân thể là không có ích. Mỗi chúng ta đều có ít nhất một ân tứ từ Đức Thánh Linh (1 Phi-e-rơ 4:10). Hãy khám phá ân tứ của mình qua việc phục vụ, cầu nguyện, và tìm kiếm sự xác nhận từ Hội thánh. Sử dụng nó không phải để tôn vinh bản thân nhưng để phục vụ người khác, luôn nhớ rằng chúng ta chỉ là những người quản lý ân điển của Đức Chúa Trời.

3. Tránh So Sánh Và Thái Độ Kiêu Ngạo Hay Tự Ti

Đôi khi chúng ta nhìn vào người khác với ân tứ nổi bật và cảm thấy mình kém cỏi. Hoặc ngược lại, chúng ta kiêu ngạo vì mình có ân tứ nào đó. Phao-lô cảnh báo rằng mắt không thể nói với tay rằng “ta không cần mầy”. Cả hai thái độ đều sai lầm. Thay vì so sánh, hãy tập trung vào việc Chúa giao cho mình và hoàn thành nó với lòng biết ơn.

4. Quan Tâm Và Chăm Sóc Lẫn Nhau

“Hầu cho trong thân không có sự phân rẽ, mà các chi thể phải đồng lo săn sóc lẫn nhau.” (câu 25). Chúng ta cần thực hành sự quan tâm thực tế: thăm viếng người đau yếu, khích lệ người nản lòng, giúp đỡ người có nhu cầu. Khi một thành viên đau đớn, cả Hội thánh nên cảm thấy và hành động. Điều này tạo nên sự hiệp nhất chân thật.

5. Tìm Kiếm Các Ân Tứ Lớn Hơn Nhưng Trong Tình Yêu Thương

Phao-lô khích lệ chúng ta ước ao các ân tứ lớn hơn, nhưng ngay sau đó ông nói về con đường tốt hơn – tình yêu thương. Mọi ân tứ nếu không có tình yêu đều trở nên vô ích (chương 13). Vì vậy, trong khi phát triển các ân tứ, chúng ta phải luôn đặt tình yêu thương lên hàng đầu. Hãy dùng ân tứ để gây dựng người khác, không phải để thỏa mãn tự ái.

6. Tôn Trọng Mọi Thành Viên, Đặc Biệt Những Người Khiêm Nhường

Trong thân thể, những chi thể yếu hơn lại là cần thiết. Điều này nhắc chúng ta phải đặc biệt trân trọng những anh chị em có vị trí khiêm tốn, những người phục vụ âm thầm. Hãy dành sự tôn trọng và ghi nhận công lao của họ. Đức Chúa Trời đã ban cho họ sự vinh hiển lớn hơn.

7. Giải Quyết Xung Đột Với Tinh Thần Hiệp Một

Khi có mâu thuẫn trong Hội thánh, hãy nhớ rằng chúng ta là một thân thể. Không thể nào một chi thể chống lại chi thể khác mà không gây tổn thương cho cả thân. Hãy tìm cách hòa giải, tha thứ và yêu thương như Đấng Christ đã yêu Hội thánh.

Kết Luận

1 Cô-rinh-tô 12 dạy chúng ta rằng Hội thánh là thân thể của Đấng Christ, mỗi tín hữu là một chi thể với chức năng riêng. Sự đa dạng của các ân tứ thuộc linh không phải là mối đe dọa cho sự hiệp một, mà là phương tiện để thân thể hoạt động hiệu quả. Khi mỗi người sử dụng ân tứ của mình cách khiêm nhường, yêu thương và vì lợi ích chung, Hội thánh sẽ lớn mạnh và vinh hiển Đấng Christ.

Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được kêu gọi sống với nhận thức mình là một phần của thân thể lớn hơn. Hãy tích cực tham gia, chăm sóc lẫn nhau, và luôn tìm kiếm sự gây dựng cho anh em mình. Qua đó, thế gian sẽ thấy tình yêu của Đấng Christ và tin nhận Ngài.

Quay Lại Bài Viết