Công Cuộc Sáng Tạo Trời Đất Trong 6 Ngày Theo Sáng Thế Ký
Sách Sáng Thế Ký là nền tảng của toàn bộ Kinh Thánh, mở ra với câu chuyện sáng tạo hùng vĩ. Trong Sáng Thế Ký 1:1 - 2:3, Đức Chúa Trời, qua quyền năng của Ngài và Lời phán, đã tạo dựng vũ trụ và mọi vật trong sáu ngày, sau đó Ngài nghỉ ngày thứ bảy. Câu chuyện này không chỉ cho chúng ta biết nguồn gốc của muôn loài, mà còn mặc khải về bản tính, sự sáng tạo, sự quan phòng và ý định của Đức Chúa Trời đối với nhân loại. Bài viết này sẽ đi sâu vào từng ngày sáng tạo, khám phá ý nghĩa thần học và áp dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.
Trước khi bước vào sáu ngày sáng tạo, Kinh Thánh mô tả tình trạng nguyên thủy: "Vả, đất là vô hình và trống không, sự mờ tối ở trên mặt vực; Thần Đức Chúa Trời vận hành trên mặt nước." (Sáng Thế Ký 1:2). Từ sự hỗn mang, tối tăm và trống không, Đức Chúa Trời bắt đầu công cuộc sáng tạo của Ngài. Sự hiện diện của Thánh Linh (Thần Đức Chúa Trời) cho thấy quyền năng sáng tạo đang hoạt động. Sau đó, Đức Chúa Trời phán, và Lời Ngài tạo nên sự sống và trật tự.
Sáu ngày sáng tạo được mô tả theo một cấu trúc có chủ ý: ba ngày đầu tiên tạo dựng các "khu vực" (các môi trường), và ba ngày sau lấp đầy chúng. Mỗi ngày đều bắt đầu với "Đức Chúa Trời phán", tiếp theo là sự hình thành, và kết thúc bằng "Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành" cùng với cụm từ "vậy, có buổi tối và buổi sáng; ấy là ngày thứ...".
"Đức Chúa Trời phán rằng: Phải có sự sáng; thì có sự sáng. Đức Chúa Trời thấy sự sáng là tốt lành, bèn phân sáng ra với tối. Đức Chúa Trời đặt tên sự sáng là ngày; sự tối là đêm" (Sáng Thế Ký 1:3-5). Ở đây, ánh sáng được tạo ra trước cả mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao (sẽ xuất hiện vào ngày thứ tư). Điều này nhấn mạnh rằng ánh sáng không chỉ là hiện tượng vật lý mà còn biểu tượng cho sự hiện diện và sự tốt lành của Đức Chúa Trời. Ánh sáng là điều kiện cần thiết cho sự sống và thấy được vẻ đẹp của công trình sáng tạo.
"Đức Chúa Trời phán rằng: Phải có một khoảng không ở giữa nước đặng phân rẽ nước với nước; thì có như vậy. Đức Chúa Trời làm nên khoảng không, phân rẽ nước ở dưới khoảng không với nước ở trên khoảng không; rồi Ngài đặt tên khoảng không là trời" (Sáng Thế Ký 1:6-8). Khoảng không (firmament) là bầu trời, phân cách nước phía trên (có thể hiểu là bầu khí quyển hoặc vòm trời) với nước phía dưới (đại dương). Đây là bước tạo ra bầu khí quyển và không gian cho sự sống trên đất.
"Đức Chúa Trời phán rằng: Những nước ở dưới trời phải tụ lại một nơi, và phải có chỗ khô cạn bày ra; thì có như vậy. Đức Chúa Trời đặt tên chỗ khô là đất, còn nơi nước tụ lại là biển. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành. Đức Chúa Trời phán rằng: Đất phải sanh cỏ cỏ; cỏ kết hột, cây trái kết quả, tùy theo loại mà có hột giống trong mình trên đất; thì có như vậy" (Sáng Thế Ký 1:9-11). Trong ngày thứ ba, Đức Chúa Trời tạo ra đất liền và biển, và sau đó là thực vật: cỏ, cây ra hạt, cây ăn trái. Thực vật là những sinh vật đầu tiên có sự sống, được tạo ra để cung cấp thức ăn cho muôn loài.
"Đức Chúa Trời phán rằng: Phải có các vì sáng trong khoảng không trên trời, đặng phân ra ngày với đêm, và dùng làm dấu để định thì tiết, ngày và năm; lại dùng làm vì sáng trong khoảng không trên trời để soi xuống đất; thì có như vậy. Đức Chúa Trời làm nên hai vì sáng lớn; vì lớn hơn để cai quản ban ngày, vì nhỏ hơn để cai quản ban đêm; Ngài cũng làm các ngôi sao. Đức Chúa Trời đặt các vì đó trong khoảng không trên trời, đặng soi sáng đất" (Sáng Thế Ký 1:14-17). Mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao được tạo ra để phân biệt ngày đêm, định thời tiết, ngày, năm, và chiếu sáng trái đất. Điều này cho thấy Đức Chúa Trời là Đấng thiết lập trật tự vũ trụ và thời gian.
"Đức Chúa Trời phán rằng: Nước phải sanh các vật sống cho nhiều, và các loài chim phải bay trên mặt đất trong khoảng không trên trời. Đức Chúa Trời dựng nên các loài cá lớn, các vật sống hay động nhờ nước mà sanh nhiều ra, tùy theo loại, và các loài chim hay bay, tùy theo loại. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành. Đức Chúa Trời ban phước cho các loài đó mà phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy dưới biển; còn các loài chim hãy sanh sản trên đất cho nhiều" (Sáng Thế Ký 1:20-22). Các sinh vật biển và chim được tạo ra và được ban phước để sinh sôi nảy nở. Đây là lần đầu tiên sự sống động vật xuất hiện, và chúng được Đức Chúa Trời ban phước.
"Đức Chúa Trời phán rằng: Đất phải sanh các vật sống tùy theo loại, tức súc vật, côn trùng, và thú rừng, đều tùy theo loại; thì có như vậy. Đức Chúa Trời làm nên các loài thú rừng tùy theo loại, súc vật tùy theo loại, và các côn trùng trên đất tùy theo loại. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành." (Sáng Thế Ký 1:24-25). Sau đó, Đức Chúa Trời tạo dựng loài người: "Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình Ta và theo tượng Ta, đặng quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất. Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam cùng người nữ." (Sáng Thế Ký 1:26-27). Con người được tạo dựng cách đặc biệt, mang hình ảnh của Đức Chúa Trời (tselem elohim), được ban quyền quản trị và chăm sóc thế giới. Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: "Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất." (Sáng Thế Ký 1:28). Ngài cũng ban cho con người thực vật làm thức ăn (câu 29-30).
Sau khi hoàn tất sáu ngày sáng tạo, Kinh Thánh ghi nhận: "Đức Chúa Trời thấy các việc Ngài đã làm thật rất tốt lành" (Sáng Thế Ký 1:31). Mọi thứ hoàn hảo, hài hòa và tốt đẹp.
"Thế là trời đất và muôn vật đã dựng nên xong rồi. Ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời làm xong các công việc Ngài đã làm, và ngày thứ bảy, Ngài nghỉ các công việc Ngài đã làm. Rồi, Ngài ban phước cho ngày thứ bảy, đặt là ngày thánh; vì trong ngày đó, Ngài nghỉ các công việc đã dựng nên và đã làm xong rồi." (Sáng Thế Ký 2:1-3). Ngày Sa-bát được lập ra như một nguyên tắc về sự nghỉ ngơi và thánh khiết, và sau này trở thành điều răn cho dân Y-sơ-ra-ên (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:8-11).
Qua phân tích sáu ngày sáng tạo, chúng ta rút ra nhiều bài học thần học quan trọng:
- Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa duy nhất và có chủ ý: Ngài tạo dựng từ hư không (creatio ex nihilo) bằng quyền năng và Lời phán. Mọi thứ đều do Ngài và vì Ngài (Cô-lô-se 1:16).
- Sự trật tự và mục đích: Sáng tạo diễn ra từ đơn giản đến phức tạp, từ vô tri đến có sự sống, và cuối cùng là con người là đỉnh cao. Điều này cho thấy sự khôn ngoan và thiết kế tuyệt vời của Đức Chúa Trời.
- Sự tốt lành của công trình sáng tạo: Mỗi ngày Đức Chúa Trời đều thấy "tốt lành", và cuối cùng là "rất tốt lành". Điều này khẳng định thế giới tự nhiên vốn tốt đẹp theo ý định của Đức Chúa Trời, mặc dù hiện nay nó đang rên siết vì tội lỗi (Rô-ma 8:22).
- Con người là hình ảnh của Đức Chúa Trời: Điều này ban cho con người giá trị tuyệt đối, phẩm giá cao quý và trách nhiệm quản trị thế giới một cách khôn ngoan và chu đáo.
- Nguyên tắc Sa-bát: Sự nghỉ ngơi của Đức Chúa Trời thiết lập mô hình làm việc và nghỉ ngơi cho con người, nhằm tôn vinh Chúa và phục hồi sức lực.
Ngoài ra, các học giả Kinh Thánh cũng lưu ý đến từ ngữ Hê-bơ-rơ. Động từ "bara" (בָּרָא) được dùng cho những hành động sáng tạo độc nhất của Đức Chúa Trời: tạo ra trời đất (câu 1), sự sống động vật (câu 21), và con người (câu 27). Điều này nhấn mạnh sự can thiệp trực tiếp của Đức Chúa Trời. Trong khi đó, "asah" (עָשָׂה) nghĩa là "làm", được dùng cho việc hình thành các yếu tố từ vật chất đã có.
Câu chuyện sáng tạo không phải chỉ là thông tin lịch sử, mà còn có giá trị hướng dẫn đời sống đức tin hằng ngày. Dưới đây là một số áp dụng thiết thực:
- Thờ phượng Đấng Tạo Hóa: Khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp và sự phức tạp của thiên nhiên, chúng ta được thúc giục thờ phượng Đức Chúa Trời (Thi Thiên 19:1). Hãy dành thời gian để ngợi khen Ngài vì công trình sáng tạo và sự chu cấp của Ngài.
- Quản trị tốt công trình sáng tạo: Với vai trò được ủy thác, chúng ta có trách nhiệm chăm sóc môi trường, bảo vệ động thực vật, sử dụng tài nguyên cách khôn ngoan. Điều này phản ánh lòng kính sợ Chúa và tình yêu thương đối với thế hệ tương lai.
- Tôn trọng phẩm giá con người: Vì mỗi người đều mang hình ảnh Đức Chúa Trời, chúng ta phải đối xử với nhau bằng sự tôn trọng, yêu thương và công bằng. Điều này bao gồm việc bảo vệ sự sống, hỗ trợ người yếu thế và theo đuổi hòa bình.
- Sống có kỷ luật và nghỉ ngơi lành mạnh: Theo mẫu mực của Chúa, chúng ta cần cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Giữ ngày Sa-bát không còn là luật pháp bắt buộc trong Tân Ước, nhưng nguyên tắc nghỉ ngơi và dành thời gian cho Chúa vẫn quan trọng (Hê-bơ-rơ 4:9-10). Hãy dành một ngày để nghỉ ngơi, tĩnh tâm và tập trung vào mối liên hệ với Chúa và gia đình.
- Tin cậy vào sự quan phòng của Đức Chúa Trời: Nếu Đức Chúa Trời đã sáng tạo thế giới cách trật tự và tốt lành, Ngài cũng đang duy trì và quan phòng cuộc đời chúng ta. Chúng ta có thể tin cậy Ngài trong mọi hoàn cảnh.
- Rao truyền Phúc Âm: Câu chuyện sáng tạo là nền tảng để rao giảng về Đấng Tạo Hóa, về tội lỗi và sự cứu chuộc trong Chúa Giê-xu Christ. Trong sự sáng tạo, chúng ta thấy quyền năng của Đức Chúa Trời, và trong Phúc Âm, chúng ta thấy ân điển của Ngài.
Công cuộc sáng tạo trong sáu ngày là một bản tuyên ngôn hùng hồn về quyền năng, sự khôn ngoan và tình yêu của Đức Chúa Trời. Qua đó, Ngài đặt con người vào thế giới với sứ mạng cao quý. Khi hiểu biết và suy ngẫm về sự sáng tạo, chúng ta được củng cố đức tin, thêm lòng kính sợ Chúa và tìm thấy ý nghĩa cho cuộc sống. Hãy sống như những người quản lý trung tín, tôn vinh Đấng Tạo Hóa trong mọi lĩnh vực của đời sống, và trông đợi ngày Ngài sẽ tái tạo mọi sự mới (Khải Huyền 21:1).