Tại Sao Chờ Đợi Chúa Lại Khó Đến Vậy?
Trong hành trình đức tin, có lẽ không có bài học nào thử thách và tôi luyện Cơ Đốc nhân nhiều như bài học về sự chờ đợi. Chúng ta dễ dàng hát: “Trong thinh lặng, tôi trông đợi Chúa, lòng tin cậy nơi Ngài”, nhưng trong thực tế, sự chờ đợi thường đi kèm với sự nóng nảy, nghi ngờ, thậm chí là tuyệt vọng. Tại sao việc chờ đợi Đấng Toàn Tri, Toàn Năng và Toàn Ái lại trở nên quá khó khăn đối với chúng ta? Nghiên cứu này sẽ đi sâu vào câu hỏi ấy dưới ánh sáng của Kinh Thánh, khám phá những nguyên nhân gốc rễ và tìm kiếm nền tảng vững chắc cho sự kiên nhẫn thuộc linh.
Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ thuật ngữ. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ “qavah” (קָוָה) thường được dịch là “trông đợi” hoặc “trông cậy” (như trong Thi Thiên 27:14), mang ý nghĩa tích cực của việc “căng ra”, “trông mong”, gắn liền với hy vọng chắc chắn. Trong tiếng Hy Lạp, từ “hupomenō” (ὑπομένω) (Lu-ca 2:43, Công vụ 1:4) có nghĩa là “ở lại dưới”, “kiên trì chịu đựng”, hàm ý sự bền bỉ, kiên định dưới áp lực. Như vậy, chờ đợi theo Kinh Thánh không phải là trạng thái thụ động, buông xuôi, mà là một hành động đức tin chủ động, một sự kiên trì tích cực đặt trên nền tảng của bản tính và lời hứa thành tín của Đức Chúa Trời.
Sự căng thẳng giữa bản tính vội vàng của con người và thời gian hoàn hảo của Đức Chúa Trời chính là tâm điểm của vấn đề.
1. Xung Đột Giữa Thời Gian Của Chúng Ta Và Thời Điểm Của Chúa: Con người chúng ta bị giới hạn trong dòng chảy tuyến tính của thời gian. Chúng ta muốn mọi thứ phải xảy ra “bây giờ”. Trong khi đó, Đức Chúa Trời là Đấng tồn tại ngoài thời gian, Ngài thấy trước cả khởi đầu lẫn kết cuộc. Tiên tri Ha-ba-cúc đã kêu lên: “Cho đến chừng nào, Đức Giê-hô-va, tôi kêu van mà Ngài không nghe tôi?” (Ha-ba-cúc 1:2). Sự chậm trễ theo quan điểm của chúng ta thường là “sự chờ đợi cần thiết” trong chương trình toàn tri của Ngài. Phi-e-rơ nhắc nhở: “Hãy nhớ rằng trước mặt Chúa, một ngày như ngàn năm, ngàn năm như một ngày. Chúa không chậm trễ về lời hứa của Ngài như mấy người kia tưởng đâu, nhưng Ngài lấy lòng nhịn nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn” (II Phi-e-rơ 3:8-9). Chúng ta sốt ruột vì một “ngày”, còn Chúa đang làm việc trong phạm vi “ngàn năm” vì sự cứu rỗi và vinh hiển lớn hơn.
2. Sự Yếu Đuối Của Đức Tin Và Cái Nhìn Thiển Cận: Khi phải chờ đợi lâu, đức tin non trẻ của chúng ta dễ bị lung lay. Chúng ta nghi ngờ: “Có phải Chúa đã quên tôi không? Lời Ngài hứa có còn đáng tin không?”. Dân Y-sơ-ra-ên trong đồng vắng là một minh họa rõ ràng. Dù tận mắt chứng kiến những phép lạ giải cứu khỏi Ai Cập, họ vẫn nhanh chóng mất lòng tin và kêu trách khi gặp khó khăn (Xuất Ê-díp-tô Ký 16:2-3). Sự chờ đợi đòi hỏi “đức tin vững bền” (Cô-lô-se 1:23), là thứ chỉ có thể được tôi luyện qua thử thách. Gia-cơ viết: “Hãy coi sự thử thách trăm bề thoạt đến cho anh em như là điều vui mừng trọn vẹn, vì biết rằng sự thử thách đức tin anh em sanh ra sự nhịn nhục. Nhưng sự nhịn nhục phải làm trọn việc nó, hầu cho chính mình anh em cũng trọn lành trọn vẹn, không thiếu thốn chút nào” (Gia-cơ 1:2-4). Chờ đợi là lò lửa tôi luyện đức tin.
3. Nỗi Đau Và Hoàn Cảnh Khó Khăn Hiện Tại: Sự chờ đợi càng trở nên khốc liệt khi chúng ta đang ở trong cơn đau đớn thể xác, khủng hoảng tài chính, bệnh tật hay mất mát. Lời cầu nguyện dường như đụng trần nhà. Trong những lúc này, “ngày mai” của Chúa dường như quá xa xôi so với nỗi đau “hôm nay”. Chính Chúa Giê-xu Christ, khi trên thập tự giá, cũng đã trải qua cảm giác bị bỏ rơi trong sự chờ đợi: “Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni?” nghĩa là: “Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46). Sự chờ đợi của Ngài cho đến khi sự phục sinh đến là sự chờ đợi trong đau khổ tột cùng. Điều này cho thấy Chúa không xa lạ với nỗi đau của chúng ta trong lúc chờ đợi.
4. Áp Lực Của Thế Gian Và Văn Hóa “Tức Thì”: Chúng ta đang sống trong thời đại của thức ăn nhanh, internet tốc độ cao và giao hàng trong ngày. Văn hóa “muốn là được ngay” thấm sâu vào tâm trí, khiến chúng ta vô thức đòi hỏi Đức Chúa Trời phải hành động theo cùng một nhịp độ. Sự kiên nhẫn trở thành một đức tính xa lạ và bị đánh giá thấp. Kinh Thánh cảnh báo chúng ta đừng “theo đời nầy” (Rô-ma 12:2), và điều đó bao gồm cả việc chống lại sự sốt ruột do thế giới vun đắp.
Kinh Thánh đầy dẫy những tấm gương về sự chờ đợi trong đau khổ và đức tin:
- Áp-ra-ham: Ông chờ đợi 25 năm cho lời hứa về một đứa con. “Người tin cậy Đức Giê-hô-va, thì Ngài kể sự đó là công bình cho người” (Sáng Thế Ký 15:6). Sự chờ đợi của ông là bài học về đức tin không nao núng, dù thân thể đã chết (Rô-ma 4:19-21).
- Đa-vít: Được xức dầu làm vua từ khi còn trẻ, nhưng ông phải trải qua nhiều năm chạy trốn Sau-lơ, sống trong hang đá. Ông chờ đợi thời điểm của Chúa và không giơ tay hại người được xức dầu của Đức Giê-hô-va (I Sa-mu-ên 24:6). Những Thi Thiên của ông (Thi 13, 40, 130) là tiếng kêu từ sự chờ đợi, luôn kết thúc trong sự tin cậy.
- Chúa Giê-xu Christ: Ngài là gương mẫu tối cao. Ngài “hằng vui lòng Đấng sai mình đến” (Giăng 8:29) và hoàn toàn vâng phục thời gian biểu của Cha. Ngài nói: “Giờ của ta chưa đến” (Giăng 2:4, 7:6). Sự kiên nhẫn của Ngài đạt đến đỉnh điểm trong sự vâng phục cho đến chết trên thập tự giá.
1. Chuyển Hóa Tầm Nhìn: Thay vì chỉ nhìn vào điều mình đang chờ, hãy tập trung vào Chính Chúa. Tiên tri Ê-sai dạy: “Nhưng ai trông đợi Đức Giê-hô-va thì chắc được sức mới, cất cánh bay cao như chim ưng; chạy mà không mệt nhọc, đi mà không mòn mỏi” (Ê-sai 40:31). Sự chờ đợi không phải là trông mong một điều gì, mà là trông đợi Một Đấng. Mối liên hệ với Ngài là phần thưởng ngay trong lúc chờ đợi.
2. Sống Trọn Vẹn Trong “Hiện Tại Đời Đời”: Thay vì coi thời gian chờ đợi như một khoảng trống cần lấp đầy, hãy xem đó là cơ hội để phục vụ, lớn lên và làm chứng. Hãy làm trọn những trách nhiệm hiện tại Chúa giao. Như các môn đồ sau khi Chúa Giê-xu thăng thiên, họ không ngồi yên, mà “hằng ở trong đền thờ, ngợi khen Đức Chúa Trời” (Lu-ca 24:53) và sau đó bắt đầu cầu nguyện chung với nhau (Công vụ 1:14).
3. Ghi Nhớ Và Tuyên Xưng Lời Hứa Của Chúa: Lời Chúa là dầu cho đèn của chúng ta trong đêm dài chờ đợi (Thi 119:105). Hãy nghiên cứu, ghi nhớ và cầu nguyện dựa trên những lời hứa trong Kinh Thánh. Sự thành tín của Chúa trong quá khứ là bảo đảm cho tương lai. “Đức Giê-hô-va có làm sự gì mà Ngài không tỏ sự kín nhiệm mình cho các tôi tớ Ngài, là các đấng tiên tri, hay sao?” (A-mốt 3:7).
4. Cộng Đồng Và Sự Cầu Thay: Đừng chờ đợi một mình. Hãy ở trong sự thông công của Hội Thánh (Hê-bơ-rơ 10:25). Chia sẻ gánh nặng, nhận lấy lời cầu thay, và được khích lệ bởi những chứng nghiệm của anh chị em mình. Sự chờ đợi chung thường nhẹ nhàng hơn.
5. Phát Triển Tấm Lòng Biết Ơn Và Tôn Thờ: Trong lúc chờ đợi, hãy tập trung vào những gì Chúa đã làm và đang làm thay vì chỉ nhìn vào điều Ngài chưa làm. Thái độ tôn thờ biến sự chờ đợi từ một gánh nặng thành một sự dự phần trong sự kiên nhẫn của chính Đấng Christ.
Sự chờ đợi thật khó vì nó thách thức mọi sự yếu đuối, ích kỷ và thiếu kiên nhẫn trong chúng ta. Nhưng qua lăng kính của thập tự giá và sự phục sinh, chúng ta thấy rằng Chúa không bao giờ lãng phí thời gian chờ đợi của con cái Ngài. Mỗi khoảnh khắc chờ đợi đều được Ngài dùng để cắt tỉa, uốn nắn, và làm cho chúng ta giống với hình ảnh Con Ngài hơn (Rô-ma 8:29).
Cuối cùng, sự chờ đợi của chúng ta có nền tảng vững chắc: Đức Chúa Trời thành tín. “Vậy nên chúng ta đã được xưng công bình bởi đức tin, thì hòa thuận với Đức Chúa Trời, bởi Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, là Đấng đã làm cho chúng ta cậy đức tin vào trong ơn nầy là ơn chúng ta hiện đang đứng vững; và chúng ta khoe mình trong sự trông cậy về vinh hiển Đức Chúa Trời... Vả, sự trông cậy không làm cho hổ thẹn, vì sự yêu thương của Đức Chúa Trời rải khắp trong lòng chúng ta bởi Đức Thánh Linh đã được ban cho chúng ta” (Rô-ma 5:1-2, 5).
Hãy can đảm và vững lòng. Sự chờ đợi của bạn không vô ích trong Chúa. Ngài đang hành động, ngay cả trong sự thinh lặng. Hãy học nói như tác giả Thi Thiên: “Hồn tôi trông đợi Chúa, hơn kẻ canh trông đợi hừng đông” (Thi Thiên 130:6).