Làm thế nào để tôi có thể trở thành một người cho đi cách vui lòng?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,421 từ
Chia sẻ:

Nghệ Thuật Cho Đi Cách Vui Lòng

Trong một thế giới đề cao chủ nghĩa tiêu thụ và tích trữ cho bản thân, lời kêu gọi trở thành một người “cho đi” nghe có vẻ nghịch lý. Tuy nhiên, đối với Cơ Đốc nhân, cho đi không phải là một nghĩa vụ tôn giáo khô khan, mà là một đặc quyền cao quý và là sự thể hiện tự nhiên của một tấm lòng đã được biến đổi bởi ân điển. Câu hỏi then chốt không phải là “Tôi phải cho bao nhiêu?” mà là “Làm thế nào để tôi có thể cho đi với một tinh thần vui lòng và tự nguyện?”. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát nền tảng Kinh Thánh, khám phá ý nghĩa nguyên thủy của từ ngữ, và đưa ra những ứng dụng thực tiễn để giúp mỗi chúng ta trở nên những người cho đi cách vui lòng, đẹp lòng Đức Chúa Trời.

I. Nền Tảng Kinh Thánh: Cho Đi Xuất Phát Từ Ân Điển

Trước khi tìm hiểu về cách thức cho đi, chúng ta phải hiểu rõ nguồn cội của mọi sự ban cho thật sự. Sứ đồ Phao-lô đặt nền tảng vững chắc cho chủ đề này trong thư II Cô-rinh-tô: “Vả, ấy là ý tôi muốn khuyên anh em như vậy, vì điều đó có ích lợi cho anh em, là anh em đã khởi sự từ năm ngoái chẳng những làm thôi, mà lại muốn làm nữa. Nhưng bây giờ, hãy trọn làm đi, hầu cho như anh em đã sẵn lòng mà muốn làm thể nào, thì cũng trọn làm tùy theo phương tiện mình có nữa. Vì nếu người ta có lòng muống cho đi, thì được đẹp lòng Đức Chúa Trời, theo lời mình có, chớ không phải theo lời mình không có.” (II Cô-rinh-tô 8:10-12). Động lực đầu tiên không đến từ luật pháp, mà từ chính “lòng muốn cho đi” (sẵn lòng).

Nguồn cảm hứng tối thượng cho sự cho đi của chúng ta chính là Đức Chúa Trời: “Vì anh em biết ơn của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, Ngài vốn giàu, vì anh em mà tự làm nên nghèo, hầu cho bởi sự nghèo của Ngài, anh em được nên giàu.” (II Cô-rinh-tô 8:9). Chúa Giê-xu Christ, Đấng giàu có mọi sự, đã tự nguyện từ bỏ sự vinh hiển trên trời, trở nên nghèo khó qua thập tự giá, để ban cho chúng ta sự giàu có thuộc linh vĩnh cửu. Cho đi vui lòng, vì thế, là một sự đáp lại tình yêu và sự hy sinh tối cao đó. Nó là một hành động của sự thờ phượng và biết ơn.

II. Giải Nghĩa Từ Ngữ: “Vui Lòng” Trong Nguyên Ngữ Hy Lạp

Trọng tâm của chủ đề này nằm trong câu Kinh Thánh then chốt: “Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phàn nàn hay là vì ép uổng; vì Đức Chúa Trời yêu kẻ cho cách vui lòng.” (II Cô-rinh-tô 9:7).

Để hiểu sâu sắc hơn, chúng ta cần khảo sát từ ngữ gốc:

- “Vui lòng” được dịch từ tính từ Hy Lạp ἱλαρός (hilarós). Từ này không chỉ đơn thuần có nghĩa là “hạnh phúc” hay “hài lòng”. Nó mang sắc thái của sự vui vẻ, hân hoan, nhiệt thành, và thậm chí là hilarity (sự vui nhộn). Nó diễn tả một thái độ nội tâm tràn đầy niềm vui, sự hào hứng khi được tham gia vào công việc của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không yêu một hành động cho đi được thực hiện một cách miễn cưỡng, nặng nề; Ngài yêu thích tấm lòng rộng rãi, hào phóng trào ra từ niềm vui thật.

- “Ép uổng” (hay “miễn cưỡng” trong một số bản dịch) là từ ἀνάγκη (anánkē), chỉ sự cần thiết, áp lực, hoặc bắt buộc. Cho đi vì ép uổng là cho đi dưới áp lực của luật lệ, sự xấu hổ, hoặc thói quen tôn giáo.

- “Phàn nàn” (hay “tiếc rẻ”) là từ λύπη (lýpē), nghĩa là nỗi buồn, sự đau đớn, tiếc nuối. Đây là tình trạng của người cho đi nhưng lòng lại dính díu với của cải mình, cảm thấy mất mát và nuối tiếc.

Như vậy, Đức Chúa Trời đối lập hai thái độ: Một bên là sự vui mừng, rộng rãi (hilarós); một bên là sự miễn cưỡng (anánkē) và tiếc nuối (lýpē). Ngài khao khát thấy con cái Ngài cho đi với tấm lòng đầu tiên.

III. Những Nguyên Tắc Cho Đi Vui Lòng Theo Kinh Thánh

1. Cho Đi Là Gieo và Gặt: Sứ đồ Phao-lô tiếp tục dùng hình ảnh nông nghiệp quen thuộc: “Kẻ gieo ít thì gặt ít, kẻ gieo nhiều thì gặt nhiều.” (II Cô-rinh-tô 9:6). Nguyên tắc này không phải là “cho để nhận lại” theo kiểu thương mại, nhưng là một chân lý thuộc linh. Khi chúng ta gieo của cải vật chất vào cánh đồng Nước Đức Chúa Trời (hỗ trợ Hội Thánh, giúp đỡ người nghèo, truyền giáo…), chúng ta đang gieo cho một vụ mùa thuộc linh. Sự “gặt” có thể không phải lúc nào cũng là của cải vật chất gia tăng, nhưng chắc chắn là sự phước hạnh thuộc linh, sự gia tăng đức tin, lòng biết ơn, và mối quan hệ sâu sắc hơn với Chúa. Hiểu điều này biến việc cho đi từ một “khoản chi” thành một “sự đầu tư” cho cõi đời đời, và đó là nguồn của niềm vui lớn.

2. Cho Đi Cách Kín Đáo Và Tự Nguyện: Chúa Giê-xu dạy rõ trong Bài Giảng Trên Núi: “Khi các ngươi bố thí, đừng cho tay tả biết tay hữu làm gì, hầu cho sự bố thí được kín nhiệm; và Cha ngươi, là Đấng thấy trong chỗ kín nhiệm, sẽ thưởng cho ngươi.” (Ma-thi-ơ 6:3-4). Cho đi vui lòng không tìm kiếm sự tán dương của người đời. Niềm vui thật đến từ việc biết rằng chính Đức Chúa Trời, Đấng thấy trong nơi kín nhiệm, đang vui mừng về hành động của chúng ta. Sự kín đáo này giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng phô trương và so sánh.

3. Cho Đi Xuất Phát Từ Tình Yêu Thương: Mọi sự cho đi lớn nhất đều vô ích nếu không có tình yêu thương (I Cô-rinh-tô 13:3). Tình yêu thương (agapē) là động cơ thúc đẩy của Đức Chúa Trời khi Ngài ban Con Một Ngài. Khi chúng ta cho đi với tình yêu thương chân thật dành cho người nhận và cho Chúa, sự miễn cưỡng và tiếc nuối sẽ tan biến. Câu nói của Chúa Giê-xu được Phao-lô trích dẫn: “Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh.” (Công vụ 20:35), chỉ có thể được kinh nghiệm trọn vẹn khi chúng ta cho đi trong tình yêu thương.

IV. Những Rào Cản Ngăn Trở Tấm Lòng Cho Đi Vui Lòng Và Cách Vượt Qua

1. Lòng Tham Và Sự Bám Víu Vào Của Cải: Đây là rào cản căn bản nhất. Chúa Giê-xu cảnh báo: “Các ngươi không thể làm tôi Đức Chúa Trời lại làm tôi Ma-môn nữa.” (Ma-thi-ơ 6:24). Của cải có sức mạnh trói buộc lòng người.
Giải pháp: Thường xuyên nhắc nhở bản thân rằng mọi sự chúng ta có đều đến từ Chúa (I Sử-ký 29:14). Thực hành lời hứa nguyện dâng hiến một cách có kỷ luật (ví dụ: một phần mười và của dâng) trước khi chi tiêu cho các nhu cầu khác, giúp chúng ta công nhận quyền sở hữu tối cao của Đức Chúa Trời.

2. Tinh Thần Nô Lệ Cho Luật Pháp: Khi xem việc dâng hiến như một nghĩa vụ phải hoàn thành để “khỏi tội” hoặc được Chúa ban phước, chúng ta đánh mất niềm vui.
Giải pháp: Quay trở lại với ân điển. Hãy suy ngẫm về sự hy sinh của Chúa Giê-xu, về sự giàu có thuộc linh chúng ta đã nhận được cách nhưng không. Việc cho đi sẽ trở thành một lời đáp lại đầy biết ơn, chứ không phải là một gánh nặng.

3. Nỗi Sợ Thiếu Hụt: “Nếu tôi cho đi nhiều, tôi sẽ không đủ cho bản thân và gia đình.” Đây là nỗi sợ tự nhiên nhưng thiếu đức tin.
Giải pháp: Tin cậy vào lời hứa của Đức Chúa Trời: “Đức Chúa Trời có quyền ban cho anh em đủ mọi thứ ơn đầy dẫy, hầu cho anh em hằng đủ đều trong mọi sự, lại còn rời rộng về mọi việc lành nữa.” (II Cô-rinh-tô 9:8). Lịch sử Hội Thánh đầy dẫy những chứng nhân về sự thành tín của Chúa trong việc chu cấp cho những ai trung tín trong việc cho đi.

V. Ứng Dụng Thực Tế: Những Bước Để Phát Triển Tấm Lòng Cho Đi Cách Vui Lòng

1. Bắt Đầu Với Sự Thờ Phượng Cá Nhân: Hãy biến thời gian dâng hiến (trong nhà thờ hoặc hỗ trợ cá nhân) thành một hành động thờ phượng. Trước khi cho đi, hãy dâng một lời cầu nguyện ngắn, tạ ơn Chúa vì Ngài đã ban cho bạn khả năng để cho đi, và dâng hiến chính món quà đó như một của lễ lên cho Ngài.

2. Lập Kế Hoạch Và Quyết Định Trước: “Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra” (II Cô-rinh-tô 9:7). Sự vui lòng được nuôi dưỡng khi chúng ta có kế hoạch dâng hiến một cách có chủ đích, chứ không phải hành động bốc đồng hoặc dưới áp lực. Hãy ngồi xuống, cầu nguyện, và quyết định trước (theo “lòng đã định”) bạn sẽ dành bao nhiêu phần trăm thu nhập hoặc một khoản cố định nào đó cho công việc Chúa.

3. Bắt Đầu Từ Những Điều Nhỏ Với Thái Độ Lớn: Đừng chờ đến khi bạn có thật nhiều mới bắt đầu cho đi. Chúa Giê-xu khen ngợi bà góa nghèo dâng hai đồng tiền nhỏ, vì bà “đã dâng hết của mình có, là hết của nuôi mình.” (Mác 12:44). Hãy tập cho đi cách vui lòng ngay với những gì bạn đang có. Thái độ quan trọng hơn số lượng.

4. Mở Rộng Phạm Vi Cho Đi: Không chỉ giới hạn trong hộp dâng hiến nhà thờ. Hãy tìm kiếm cơ hội để bày tỏ lòng rộng rãi (hilarós) trong cuộc sống hằng ngày: mua một bữa ăn cho người lạ, tặng quần áo còn tốt, hỗ trợ một sinh viên thần học, hoặc đơn giản là dành thời gian lắng nghe và giúp đỡ người đang gặp khó khăn. Mỗi hành động nhỏ thực hiện với tấm lòng vui mừng đều là một của lễ đẹp lòng Chúa.

5. Suy Ngẫm Về Phước Hạnh Của Sự Cho Đi: Hãy ghi nhật ký hoặc đơn giản là ghi nhớ trong lòng những niềm vui và phước hạnh (có thể là thuộc linh, có thể là những mối quan hệ mới, sự bình an) mà bạn nhận được khi cho đi. Điều này củng cố đức tin và khiến bạn mong đợi được cho đi nhiều hơn.

Kết Luận

Trở thành một người cho đi cách vui lòng (hilarós) không phải là kết quả của nỗ lực ý chí thuần túy, mà là hoa trái tự nhiên của một đời sống được căn cứ vững chắc trong ân điển của Chúa Giê-xu Christ. Khi chúng ta thật sự hiểu và cảm nhận được sự ban cho vĩ đại của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta qua thập tự giá, tấm lòng chúng ta sẽ được mở ra và tràn ngập niềm vui được chia sẻ. Cho đi lúc đó không còn là gánh nặng, nghĩa vụ hay sự mất mát; nó trở thành một đặc quyền cao quý, một hành động thờ phượng sống động, và một bằng chứng hùng hồn về tình yêu thương đang ngự trị trong lòng chúng ta.

Hãy bắt đầu ngay hôm nay. Hãy cầu xin Chúa ban cho bạn một tấm lòng rộng rãi, vui mừng và tự nguyện. Hãy bước đi trong đức tin, tin cậy rằng Đấng đã ban Con Ngài vì bạn, cũng sẽ thành tín cung ứng mọi sự bạn cần để bạn có thể “hằng đủ đều trong mọi sự, lại còn rời rộng về mọi việc lành nữa” (II Cô-rinh-tô 9:8). Trong Nước Đức Chúa Trời, những người cho đi cách vui lòng chính là những người giàu có và hạnh phúc nhất.

Quay Lại Bài Viết