Tầm Quan Trọng Của Sự Khích Lệ Theo Kinh Thánh
Trong hành trình đức tin, mỗi Cơ Đốc nhân đều trải qua những lúc thăng trầm, nản lòng và mệt mỏi. Giữa bối cảnh đó, Kinh Thánh không chỉ là lời hướng dẫn mà còn là nguồn động viên vô tận, đồng thời kêu gọi chúng ta trở thành những người khích lệ lẫn nhau. Sự khích lệ không đơn thuần là một lời khen hay một cử chỉ tử tế; trong ngữ cảnh Kinh Thánh, nó mang chiều sâu thần học và là một mệnh lệnh, một phương tiện để bày tỏ tình yêu thương và xây dựng Hội Thánh.
I. Định Nghĩa Kinh Thánh Về Sự Khích Lệ: Từ Nguyên Ngữ Hy Lạp và Hê-bơ-rơ
Để hiểu trọn vẹn ý nghĩa, chúng ta cần khám phá từ ngữ gốc. Trong Tân Ước tiếng Hy Lạp, từ then chốt được dịch là "khích lệ" hay "yên ủi" là paraklēsis (παράκλησις) và động từ của nó là parakaleō (παρακαλέω). Từ này có cấu trúc para (bên cạnh) và kaleō (kêu gọi). Nghĩa đen là "kêu gọi ai đó đến bên cạnh mình". Nó mang ý nghĩa phong phú: an ủi, nài nỉ, khuyên bảo, cầu xin, và cổ vũ. Đây chính xác là chức vụ của Đức Thánh Linh – Đấng Yên Ủi (Paraklētos, Giăng 14:16,26).
Trong Cựu Ước tiếng Hê-bơ-rơ, từ tương ứng thường là nacham (נָחַם), có nghĩa là "hít thở sâu", "cảm thấy tiếc nuối", và do đó là "an ủi", "làm cho hối hận". Điều này cho thấy sự khích lệ trong Kinh Thánh không né tránh nỗi đau hay tội lỗi, mà bước vào đó để mang lại sự chữa lành và hy vọng từ Chúa.
"Hãy ban sự yên ủi (paraklēsis) cho nhau, và gây dựng cho nhau, như anh em vẫn thường làm." (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:11)
II. Mệnh Lệnh Khích Lệ Lẫn Nhau: Một Trách Nhiệm Trong Giao Ước
Khích lệ không phải là tùy chọn; đó là mệnh lệnh rõ ràng cho cộng đồng đức tin. Sứ đồ Phao-lô, trong nhiều thư tín, đã nhấn mạnh điều này như một phần thiết yếu của đời sống Hội Thánh.
- Để Chống Lại Tội Lỗi và Sự Cứng Lòng: "Hãy khuyên bảo nhau mỗi ngày, đang khi còn gọi là 'Ngày nay', hầu cho trong anh em không ai bị tội lỗi dỗ dành mà cứng lòng." (Hê-bơ-rơ 3:13). Sự khích lệ ở đây mang tính cảnh tỉnh và bảo vệ thuộc linh.
- Để Xây Dựng và Gây Dựng: "Vậy chúng ta hãy tìm cách khích lệ (paraklēsis) nhau về việc bày tỏ tình yêu thương và làm những việc lành." (Hê-bơ-rơ 10:24). Mục tiêu là thúc đẩy hành động tích cực.
- Để Mang Lại Hy Vọng: "Xin chính Đức Chúa Trời của sự nhịn nhục và yên ủi (paraklēsis) ban cho anh em được đồng lòng ở với nhau theo Đấng Christ." (Rô-ma 15:5). Nguồn khích lệ tối thượng là chính Đức Chúa Trời.
Trong I Tê-sa-lô-ni-ca 4:18, Phao-lô viết: "Vậy thì, hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau." Điều này chỉ ra rằng lẽ thật của Lời Chúa (trong ngữ cảnh này là sự sống lại và sự tái lâm) là nội dung chính yếu cho sự khích lệ Cơ Đốc.
III. Chúa Giê-xu Christ: Gương Mẫu Tối Thượng Của Đấng Khích Lệ
Chúa Giê-xu là hiện thân hoàn hảo của Paraklētos. Ngài không ngồi trên ngai xa cách, mà bước vào thế gian, đồng cảm với những yếu đuối và nỗi đau của con người.
"Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm không có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn có một thầy tế lễ bị thử thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song không phạm tội." (Hê-bơ-rơ 4:15)
Ngài khích lệ các môn đồ sợ hãi trên biển (Mác 4:39-40), an ủi Ma-ri và Mác-thơ sau khi La-xa-rơ chết (Giăng 11:23-26), và phục hồi Phi-e-rơ sau sự chối bối (Giăng 21:15-17). Lời hứa vĩ đại nhất của Ngài về sự khích lệ là sai Đức Thánh Linh, Đấng Yên Ủi, đến để ở cùng chúng ta đời đời (Giăng 14:16). Như vậy, khi chúng ta khích lệ người khác, chúng ta đang tham gia vào chức vụ của Đấng Christ và Đức Thánh Linh.
IV. Các Hình Thức Khích Lệ Theo Kinh Thánh
Kinh Thánh trình bày nhiều phương cách khích lệ khác nhau:
- Bằng Lời Nói: Lời nói đúng lúc có sức mạnh vô cùng (Châm ngôn 12:25, 16:24). Đó có thể là lời cầu nguyện, một câu Kinh Thách phù hợp, một lời làm chứng về ân điển Chúa.
- Bằng Sự Hiện Diện: Đôi khi sự khích lệ mạnh mẽ nhất là sự im lặng đồng hành. Gióp ba bạn hữu, dù sau này nói sai, nhưng bảy ngày đầu họ chỉ ngồi với ông trong đau khổ (Gióp 2:13).
- Bằng Hành Động Thực Tế: Sự giúp đỡ vật chất, công việc phục vụ là sự khích lệ hữu hình. Hội Thánh đầu tiên bán tài sản chia sẻ cho người thiếu thốn (Công vụ 4:34-35) chính là một hình thức khích lệ mạnh mẽ.
- Bằng Sự Cầu Thay: Sự cầu nguyện cho nhau mang lại sự nâng đỡ thuộc linh mà mắt thường không thấy (2 Cô-rinh-tô 1:11, Ê-phê-sô 6:18).
- Bằng Âm Nhạc Thờ Phượng: Đa-vít đã đàn hát để an ủi Sau-lơ (1 Sa-mu-ên 16:23). Các thánh thi, lời ca ngợi là công cụ khích lệ quyền năng (Cô-lô-se 3:16).
V. Ứng Dụng Thực Tế: Trở Nên Người Khích Lệ Trong Đời Sống Hằng Ngày
Làm thế nào để chúng ta áp dụng nguyên tắc này?
- Chủ Động và Có Chủ Ý: Đừng chờ người khác gặp khủng hoảng. Hãy chủ động gửi một tin nhắn, gọi điện, hoặc chia sẻ một câu Kinh Thánh đã giúp bạn trong tuần.
- Lắng Nghe Sâu Sắc: Khích lệ hiệu quả bắt đầu từ việc lắng nghe để hiểu nỗi đau và nhu cầu thực sự của người khác. "Mọi người nên mau nghe, chậm nói." (Gia-cơ 1:19).
- Hướng Mọi Sự Khích Lệ Về Chúa Giê-xu: Lời khích lệ tối thượng là chỉ ra Chúa Giê-xu, Đấng đã chịu chết và sống lại, là nguồn hy vọng vĩnh cửu. Hãy chia sẻ về ân điển và lòng thành tín của Ngài.
- Khích Lệ Trong Hội Thánh Địa Phương: Tích cực tham gia nhóm nhỏ, tìm kiếm và nâng đỡ những thành viên yếu đuối, mới hoặc đang chịu đựng. Hãy là "con cái của sự yên ủi" (con trai của khích lệ) như Ba-na-ba (Công vụ 4:36).
- Nhận Sự Khích Lệ Từ Chính Lời Chúa: Bạn không thể cho đi điều mình không có. Hãy đều đặn đọc, suy ngẫm Lời Chúa và để Ngài khích lệ tâm linh bạn trước (Rô-ma 15:4).
VI. Kết Luận: Sự Khích Lệ – Hơi Thở Của Thân Thể Đấng Christ
Sự khích lệ theo Kinh Thánh là hơi thở sự sống trong Thân Thể Đấng Christ. Nó xuất phát từ tình yêu thương của Đức Chúa Trời, được bày tỏ qua Đấng Christ, và được Đức Thánh Linh ban quyền năng để chúng ta thực hành với nhau. Trong một thế giới đầy thất vọng và cô đơn, Hội Thánh phải trở thành một cộng đồng khích lệ khác biệt, nơi mà mọi thành viên đều được kêu gọi "đến bên cạnh" để nâng đỡ, an ủi và thúc đẩy nhau tiến về phía trước trong đức tin. Khi chúng ta trung tín trong chức vụ khích lệ này, chúng ta không chỉ vâng theo mệnh lệnh của Chúa mà còn phản chiếu chính bản tính yêu thương của Ngài cho thế gian thấy.
"Đức Chúa Trời hay thương xót, là Cha của mọi sự yên ủi (paraklēsis), ... Ngài yên ủi chúng ta trong mọi sự khốn nạn, hầu cho nhơn sự yên ủi mà Ngài đã yên ủi chúng ta, thì chúng ta cũng có thể yên ủi kẻ khác trong bất kỳ sự khốn nạn nào!" (2 Cô-rinh-tô 1:3-4)