Cơ Đốc Nhân và Chính Trị: Một Cái Nhìn Từ Quan Điểm Kinh Thánh
Trong một thế giới ngày càng bị phân cực bởi các ý thức hệ chính trị, một câu hỏi quan trọng được đặt ra cho mỗi tín hữu: Là Cơ Đốc nhân, chúng ta nên nhìn nhận và tham gia vào lĩnh vực chính trị như thế nào? Phải chăng đức tin và chính trị là hai lĩnh vực hoàn toàn tách biệt, hay chúng có mối liên hệ mật thiết với nhau? Bài viết nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát nền tảng Kinh Thánh để tìm ra nguyên tắc đời đời cho câu hỏi thời sự này, giúp chúng ta định vị đúng vai trò và thái độ của mình với tư cách là công dân Nước Trời trong thế giới hiện tại.
Trước khi bàn đến chính trị loài người, Kinh Thánh thiết lập một chân lý nền tảng: Đức Chúa Trời là Đấng tể trị tối cao. Sách Đa-ni-ên tuyên bố: “Ngài thay đổi thì giờ và mùa, bỏ và lập các vua; ban sự khôn ngoan cho kẻ khôn ngoan, và sự thông biết cho kẻ tỏ ra thông sáng” (Đa-ni-ên 2:21). Từ ngữ Hê-bơ-rơ cho “tể trị” ở đây là shaltan, mang ý nghĩa thống trị, nắm quyền cai quản. Điều này có nghĩa mọi hệ thống chính quyền, dù là dân chủ, quân chủ hay độc tài, đều nằm dưới sự cho phép tối thượng và chủ quyền của Đức Chúa Trời. Ngài thiết lập giới hạn và thời gian cho mọi quyền lực trần gian.
Trọng tâm của sự tể trị này được bày tỏ trọn vẹn trong Đấng Christ. Sứ đồ Phao-lô viết: “Lại nhơn Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta, mà Ngài đã dựng nên muôn vật… và muôn vật đã được dựng nên bởi Ngài và vì Ngài. Ấy chính Ngài là trước muôn vật, và muôn vật đứng vững trong Ngài” (Cô-lô-se 1:16-17). Danh hiệu “Chúa” (Kurios trong tiếng Hy Lạp) mà Hội thánh đầu tiên tuyên xưng cho Chúa Giê-xu vốn là danh hiệu dành cho Sê-sa (Caesar). Đây là một tuyên bố chính trị-thần học đầy thách thức: sự trung thành tối hậu của Cơ Đốc nhân thuộc về Đấng Christ, chứ không thuộc về bất kỳ hệ thống hay lãnh tụ chính trị trần gian nào.
Kinh Thánh công nhận thẩm quyền của các chính quyền trần gian không phải như một thực thể độc lập, mà như một sự ủy nhiệm từ Đức Chúa Trời. Sứ đồ Phao-lô giải thích rõ ràng trong Rô-ma 13:1-7:
“Mỗi người phải vâng phục các đấng cầm quyền trên mình; vì chẳng có quyền nào mà chẳng đến bởi Đức Chúa Trời, các quyền đều bởi Đức Chúa Trời chỉ định. Cho nên ai chống trả quyền phép, tức là đối địch với mạng lịnh Đức Chúa Trời đã lập; và những kẻ đối địch thì chuốc lấy sự phán xét vào mình.”
Từ “quyền” trong nguyên văn Hy Lạp là exousia, chỉ thẩm quyền, quyền lực hợp pháp. Đoạn Kinh Thánh này cho thấy chính quyền được Đức Chúa Trời thiết lập với một mục đích thần thánh: để kềm chế sự gian ác, duy trì trật tự, thưởng người lành và phạt kẻ dữ (câu 3-4). Đây là biểu hiện của ân điển chung (common grace) của Đức Chúa Trời dành cho xã hội loài người sa ngã, nhằm ngăn chặn sự hỗn loạn hoàn toàn.
Tuy nhiên, sự vâng phục này không phải là vô điều kiện. Các Sứ đồ đã đưa ra nguyên tắc then chốt khi họ bị cấm rao giảng Danh Chúa Giê-xu: “Thưa các ngài, trước mặt Đức Chúa Trời, vâng lời các ngài hay là vâng lời Đức Chúa Trời? Các ngài hãy đoán xét. Vì về phần chúng tôi, chẳng có thể không nói về những điều mình đã thấy và nghe” (Công vụ 4:19-20). Khi mệnh lệnh của chính quyền đi ngược lại mệnh lệnh rõ ràng của Đức Chúa Trời, thì nguyên tắc “vâng lời Đức Chúa Trời hơn vâng lời người ta” (Công vụ 5:29) phải được áp dụng. Sự vâng phục dân sự có giới hạn của nó tại điểm mà nó đòi hỏi sự bất tuân đối với Đấng Christ.
Chúa Giê-xu sống dưới sự cai trị của đế quốc La Mã và chính quyền bù nhìn Hê-rốt. Ngài không chủ trương một cuộc cách mạng chính trị vũ trang để lật đổ Rô-ma, như nhiều người Do Thái mong đợi từ Đấng Mê-si. Thay vào đó, Ngài dạy một nguyên tắc nổi tiếng khi bị chất vấn về việc nộp thuế: “Hãy trả cho Sê-sa vật gì của Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời vật gì của Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ 22:21). Câu trả lời này thiết lập một sự phân biệt giữa nghĩa vụ công dân trần thế và nghĩa vụ thần thượng.
“Vật của Sê-sa” có thể bao gồm thuế má, sự tuân thủ luật pháp dân sự hợp lý, và sự tham gia xây dựng xã hội. “Vật của Đức Chúa Trời” là toàn bộ con người chúng ta – sự thờ phượng, tình yêu và sự vâng phục trọn vẹn dành cho Ngài. Chúa Giê-xu từ chối bị cuốn vào các cuộc tranh luận chính trị đảng phái, nhưng Ngài không hề thờ ơ với công lý và phúc lợi của con người. Toàn bộ chức vụ của Ngài là một lời tuyên chiến với các cơ cấu tội lỗi – tôn giáo giả hình, áp bức người nghèo, và bất công xã hội – nhưng bằng phương cách của Nước Đức Chúa Trời: tình yêu, sự hy sinh, và quyền năng biến đổi từ bên trong.
Đây là nghịch lý thần học mà mỗi Cơ Đốc nhân phải sống: chúng ta đồng thời là công dân của hai vương quốc. Phi-líp 3:20 tuyên bố: “Nhưng chúng ta là công dân trên trời”. Từ “công dân” (politeuma) mang ý nghĩa về quyền công dân, tư cách thành viên trong một thành bang. Điều này là căn cước chính yếu và vĩnh cửu của chúng ta. Tuy nhiên, trong thư gửi cho công dân thành phố thuộc địa Rô-ma là Tê-sa-lô-ni-ca, Phao-lô lại kêu gọi họ sống “một đời yên lặng, chuyên lo việc riêng mình và lấy chính tay mình mà làm lụng” (I Tê-sa-lô-ni-ca 4:11), tức là trở thành những công dân gương mẫu trong xã hội trần thế.
Sự căng thẳng giữa hai vai trò này đòi hỏi sự khôn ngoan thiên thượng. Là công dân Nước Trời, chúng ta loan báo và sống theo các giá trị của vương quốc đó: công lý, hòa bình, vui mừng trong Đức Thánh Linh, yêu thương kẻ thù, và tìm kiếm sự công bình trước nhất (Ma-thi-ơ 6:33). Là công dân trần thế, chúng ta được kêu gọi cầu nguyện cho những người cầm quyền (I Ti-mô-thê 2:1-2), sống lương thiện, đóng thuế, và đóng góp cho sự an ổn và phúc lợi chung của xã hội (Giê-rê-mi 29:7).
1. Ưu Tiên Cầu Nguyện và Khiêm Nhường: Trước khi hành động chính trị, chúng ta phải cầu nguyện (I Ti-mô-thê 2:1-2). Sự tham gia của chúng ta phải xuất phát từ tấm lòng được Đức Thánh Linh dẫn dắt, chứ không từ sự cuồng tín ý thức hệ. Chúng ta cần khiêm nhường nhận ra rằng mình không sở hữu mọi câu trả lời và rằng Nước Đức Chúa Trời không hoàn toàn đồng nhất với bất kỳ chương trình nghị sự chính trị nào của con người.
2. Phân Biệt Giữa Hy Vọng Chính Đáng và Hy Vọng Sai Lầm: Chúng ta không được đặt hy vọng cứu rỗi của mình vào bất kỳ đảng phái, lãnh tụ hay chính sách nào. Chỉ có Đấng Christ và Nước đời đời của Ngài mới là hy vọng vững chắc (Hê-bơ-rơ 6:19). Mọi hệ thống trần gian đều mang dấu ấn của tội lỗi và sự sa ngã.
3. Tham Gia với Tư Cách là “Muối” và “Ánh Sáng”: Chúa Giê-xu gọi chúng ta là muối của đất và ánh sáng của thế gian (Ma-thi-ơ 5:13-16). Muối ngăn sự thối rữa và mang lại hương vị. Ánh sáng xua tan bóng tối. Điều này có thể bao gồm việc tham gia bầu cử có trách nhiệm, đóng góp ý kiến xây dựng, đứng về phía người nghèo và bị áp bức (Châm ngôn 31:8-9), và tham gia vào các lĩnh vực xã hội dân sự với tinh thần Christ.
4. Duy Trì Tình Yêu và Sự Tôn Trọng Ngay Giữa Khác Biệt: Chúng ta phải “nói lẽ chân thật trong tình yêu thương” (Ê-phê-sô 4:15). Thái độ của chúng ta đối với những người có quan điểm chính trị đối lập phải phản chiếu tình yêu của Đấng Christ. Sự chỉ trích cay độc, phỉ báng, và thù hận không có chỗ trong đời sống của người theo Chúa.
5. Luôn Nhớ Ơn Gọi Cao Trọng Nhất là Rao Truyền Phúc Âm: Dù tham gia ở mức độ nào, nhiệm vụ cốt lõi của Hội thánh vẫn là “đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người” (Mác 16:15). Hoạt động chính trị không bao giờ được thay thế cho sứ mạng truyền giáo. Mục tiêu tối hậu của chúng ta không phải là xây dựng một thiên đàng trần gian, mà là kêu gọi mọi người vào Nước Trời qua đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ.
Cái nhìn của Cơ Đốc nhân về chính trị không phải là sự thoát ly, cũng không phải là sự đồng nhất hóa. Đó là một sự dấn thân có phê phán và được Chúa Christ biến đổi. Chúng ta tham gia với tư cách là những sứ giả của một Vương Quốc cao trọng hơn, mang theo những giá trị vĩnh cửu vào không gian tạm thời. Chúng ta vâng phục chính quyền như một phương tiện của Đức Chúa Trời để duy trì trật tự, nhưng sự vâng phục tối hậu của chúng ta thuộc về Đấng Christ. Chúng ta làm mọi sự – từ bầu cử, thảo luận, đến phục vụ cộng đồng – với mục đích làm vinh hiển Đức Chúa Trời và làm chứng cho tình yêu và sự công bình của Ngài. Trong mọi quyết định chính trị, hãy tự hỏi: Điều này có phù hợp với Lời Chúa không? Điều này có thúc đẩy công lý và lòng thương xót không? Điều này có giúp mở đường cho Phúc Âm và phản chiếu tinh thần của Đấng Christ không? Khi giữ vững Đấng Christ là trung tâm, chúng ta sẽ tìm được con đường khôn ngoan để sống trung thành với tư cách là công dân Nước Trời trong thế giới chính trị đầy biến động này.