Hỏi Đức Chúa Trời Có Gì Sai?
Trong hành trình đức tin, hầu như mỗi Cơ Đốc nhân chân chính đều có những lúc đối diện với hoàn cảnh khó hiểu, đau đớn hoặc bất công, khiến tâm trí dấy lên câu hỏi sâu kín và đầy day dứt: “Có phải Đức Chúa Trời đã sai? Có điều gì đó không ổn nơi Ngài chăng?” Đây không phải là dấu hiệu của sự vô tín, mà thường là tiếng kêu của một tấm lòng khao khát hiểu biết Đấng mình tin cậy sâu nhiệm hơn. Bài viết này sẽ cùng bạn khám phá Kinh Thánh một cách chuyên sâu để tìm kiếm câu trả lời, phân tích bản tính của Đức Chúa Trời, nguồn gốc của sự dữ và sự hoàn hảo tuyệt đối trong chương trình của Ngài.
I. Bản Tính Hoàn Hảo Tuyệt Đối Của Đức Chúa Trời: Nền Tảng Không Thay Đổi
Trước khi đi vào câu hỏi, chúng ta phải thiết lập nền tảng từ chính lời tuyên bố của Đức Chúa Trời về Ngài. Kinh Thánh khẳng định một cách dứt khoát về sự toàn hảo tuyệt đối của Đức Chúa Trời:
- Ngài là Thánh: “Hãy nên thánh, vì ta là thánh” (I Phi-e-rơ 1:16). Từ “thánh” trong tiếng Hê-bơ-rơ (קָדוֹשׁ - qadosh) mang ý nghĩa tách biệt, thuần khiết, hoàn toàn khác biệt và không chút ô uế. Sự thánh khiết là thuộc tính cốt lõi của Đức Chúa Trời (Ê-sai 6:3).
- Ngài là Yêu Thương: “Đức Chúa Trời là sự yêu thương” (I Giăng 4:8b). Đây không phải là một hành động, mà là bản chất của Ngài. Tình yêu của Ngài (ἀγάπη - agapē) là tình yêu hy sinh, vô điều kiện và trung tín.
- Ngài là Công Bình: “Đức Giê-hô-va… công bình trong mọi đường Ngài, hay làm ơn trong mọi việc Ngài” (Thi Thiên 145:17). Sự công bình (צֶדֶק - tzedeq) của Ngài là tuyệt đối, không thiên vị.
- Ngài là Toàn Tri và Chủ Tể: Ngài biết trước mọi sự (Ê-sai 46:10) và mọi sự xảy ra đều nằm trong sự cho phép tối thượng của Ngài, dù Ngài không phải là tác giả của tội lỗi (Gia-cơ 1:13).
Như vậy, theo chân lý mặc khải, Đức Chúa Trời không thể sai, không thể có lỗi, và không thể bất toàn. Lời Ngài phán: “Đức Chúa Trời chẳng phải là loài người mà nói dối, cũng chẳng phải con loài người mà ăn năn. Điều Ngài đã nói, Ngài há chẳng làm ư? Điều Ngài đã phán, há chẳng thành tựu sao?” (Dân Số Ký 23:19).
II. Nguồn Gốc Của Câu Hỏi: Khoảng Cách Giữa Sự Hoàn Hảo Của Đức Chúa Trời Và Thực Tế Đau Thương Của Con Người
Vậy tại sao câu hỏi này lại nảy sinh? Khoảng cách này xuất phát từ ba nguyên nhân chính:
1. Sự Xâm Nhập Của Tội Lỗi Và Sự Dữ: Kinh Thánh dạy rõ, Đức Chúa Trời dựng nên một thế giới “rất tốt lành” (Sáng Thế Ký 1:31). Sự đau đớn, chết chóc, bệnh tật và bất công KHÔNG phải là một phần trong sáng tạo nguyên thủy của Ngài. Chúng xâm nhập vào thế gian qua cửa ngõ của tội lỗi khi con người phản nghịch (Sáng Thế Ký 3). Sứ đồ Phao-lô giải thích: “Bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết” (Rô-ma 5:12). Đức Chúa Trời đã cảnh báo hậu quả (Sáng 2:17), nhưng con người đã lựa chọn. Vì vậy, thủ phạm chính của mọi điều “sai” trên đời là tội lỗi và ma quỷ (kẻ cám dỗ), chứ không phải Đức Chúa Trời.
2. Tầm Nhìn Hữu Hạn Của Con Người: Chúng ta đánh giá mọi việc từ góc nhìn hạn hẹp, ngắn ngủi và thiển cận của mình. Chúng ta chỉ thấy một mảnh ghép nhỏ, trong khi Đức Chúa Trời thấy toàn bộ bức tranh vĩ đại xuyên suốt thời gian. Tiên tri Ê-sai ghi lại lời Đức Chúa Trời: “Đức Giê-hô-va phán: Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối ta. Trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối ta cao hơn đường lối các ngươi, ý tưởng ta cao hơn ý tưởng các ngươi bấy nhiêu” (Ê-sai 55:8-9). Chúng ta hỏi “tại sao?” trong nỗi đau trước mắt, trong khi Đức Chúa Trời có thể đang thực hiện một mục đích “vì sao?” lớn lao hơn mà chúng ta chưa thấy được (Rô-ma 8:28).
3. Sự Hiểu Sai Về Quyền Tể Trị Của Đức Chúa Trời: Nhiều người nghĩ rằng một Đức Chúa Trời tốt lành và toàn năng phải luôn ngăn chặn mọi điều xấu xảy ra. Tuy nhiên, Kinh Thánh cho thấy Ngài tể trị trong một thế giới đã sa ngã. Điều này có nghĩa Ngài cho phép một số điều xảy ra (như trong câu chuyện của Gióp), nhưng không có nghĩa Ngài tạo ra hoặc tán thành điều ác. Ngài có quyền rút sự lành ra từ điều dữ (Sáng 50:20). Sự cho phép của Ngài luôn nằm trong sự khôn ngoan vô hạn và tình yêu vô biên của Ngài.
III. Phân Tích Kinh Thánh: Những Gương Mặt Đặt Câu Hỏi Tương Tự Và Câu Trả Lời Của Đức Chúa Trời
Kinh Thánh không né tránh những tiếng kêu chất vấn của những con người đức tin lớn:
- Gióp: Sau những thảm họa kinh hoàng, Gióp thốt lên: “Tôi sẽ nói cùng Đức Chúa Trời, không chịu kiêu ngạo đâu; phải, tôi sẽ biện luận với Ngài” (Gióp 13:3). Ông kêu xin một phiên tòa để chất vấn Đức Chúa Trời (Gióp 23:3-7). Cuối cùng, Đức Chúa Trời đáp lời không phải bằng cách giải thích từng nguyên nhân, mà bằng cách phô bày quyền năng, sự khôn ngoan và sự tể trị vĩ đại của Ngài qua hàng loạt câu hỏi (Gióp 38-41). Câu trả lời khiến Gióp nhận ra sự nhỏ bé và hạn chế trong sự hiểu biết của mình: “Tôi lấy làm gớm ghê tôi, và ăn năn trong tro bụi” (Gióp 42:6). Đức Chúa Trời không bác bỏ sự đau đớn của Gióp, nhưng Ngài mở rộng tầm nhìn của ông về chính Ngài.
- Tiên Tri Ha-ba-cúc: Ông kêu cầu cách dữ dội: “Hỡi Đức Giê-hô-va! tôi kêu van Ngài, mà Ngài chẳng nghe tôi cho đến chừng nào?... Nhơn sao Chúa khiến tôi thấy sự gian ác, và Ngài nhìn xem sự ngược đãi?” (Ha-ba-cúc 1:2-3). Câu trả lời của Đức Chúa Trời là: “Hãy chép lấy sự hiện thấy… dầu chậm trễ, hãy chờ đợi” (Ha-ba-cúc 2:2-3). Ngài đảm bảo về sự phán xét cuối cùng và sự chiến thắng của công lý. Sau đó, Ha-ba-cúc kết thúc bằng một bài ca tuyệt vời về đức tin: “Dầu cây vả không trổ hoa… song tôi sẽ vui mừng trong Đức Giê-hô-va” (Ha-ba-cúc 3:17-18).
- Chúa Giê-xu Christ trên Thập Tự Giá: Chính Con Đức Chúa Trời, trong giờ phút tối tăm nhất, đã kêu lên: “Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46). Đây là lời than từ Thi Thiên 22:1, biểu lộ sự cô đơn và gánh tội thật sự của Ngài. Nhưng ngay sau đó, Ngài phó thác linh hồn cho Cha (Lu-ca 23:46). Điều này cho thấy ngay cả khi cảm thấy bị bỏ rơi, sự tin cậy tuyệt đối vào Cha vẫn có thể tồn tại.
Những phân đoạn này dạy chúng ta rằng: Đức Chúa Trời đủ lớn để đón nhận những câu hỏi chân thành từ đáy lòng chúng ta. Tuy nhiên, câu trả lời của Ngài thường không nằm ở việc giải thích chi tiết, mà nằm ở việ bày tỏ chính Ngài – sự vĩ đại, sự thành tín và quyền tể trị của Ngài – để chúng ta học biết tin cậy Ngài hơn là tin cậy sự hiểu biết hạn chế của mình.
IV. Phân Biệt: Đức Chúa Trời Có Gì Sai Hay Là Sự Hiểu Biết Của Chúng Ta Về Ngài Có Sai?
Phần lớn, vấn đề nằm ở chỗ chúng ta có một hình ảnh sai lệch về Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể vô tình tạo ra một “thần tượng” trong tâm trí mình – một vị thần phải hành động theo ý muốn và kỳ vọng của chúng ta. Khi “vị thần” đó không đáp ứng, ta nghĩ rằng Đức Chúa Trời thật đã sai. Đây là lúc chúng ta cần quay về với sự mặc khải chính xác về Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh, đặc biệt qua Chúa Cứu Thế Giê-xu. Chúa Giê-xu phán: “Ai đã thấy ta, tức là đã thấy Cha” (Giăng 14:9). Chúa Giê-xu là hiện thân của Đức Chúa Trời, Ngài đầy lòng thương xót, chữa lành người đau, tha thứ kẻ có tội, nhưng cũng công bình khi đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi đền thờ. Ngài là Đấng đã khóc với những người đau khổ (Giăng 11:35) và chịu chết vì kẻ thù nghịch mình. Một Đức Chúa Trời như thế không thể nào sai được.
V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc
- Được Tự Do Chất Vấn Trong Sự Khiêm Nhường: Hãy mang mọi thắc mắc, đau đớn, và tức giận của bạn đến trước mặt Chúa cách chân thật, như các tiên tri đã làm. Đừng giấu giếm. Nhưng hãy đến với thái độ của người học trò: “Lạy Chúa, con không hiểu, nhưng con muốn biết Chúa hơn. Xin hãy dạy con.”
- Chuyển Trọng Tâm Từ “Tại Sao” Sang “Để Làm Gì” và “Bây Giờ Phải Tin Sao”: Thay vì dừng lại ở câu hỏi “Tại sao Chúa để điều này xảy ra?”, hãy tiến tới những câu hỏi tích cực hơn: “Chúa muốn dạy con điều gì qua hoàn cảnh này?” (Gia-cơ 1:2-4), “Lòng thương xót và sự an ủi của Chúa dành cho con và những người đau khổ khác là gì?” (II Cô-rinh-tô 1:3-4).
- Ăn Rễ Sâu Trong Lẽ Thật Của Lời Chúa: Khi cảm xúc dao động, hãy neo chặt tâm trí vào những lẽ thật bất biến về bản tính Chúa đã được Kinh Thánh khải thị. Hãy đọc các Thi Thiên (như Thi 23, 46, 91, 103), nơi tác giả vượt qua nỗi sợ và nghi ngờ bằng cách nhắc lại những việc lớn lao và sự thành tín của Đức Chúa Trời.
- Tìm Kiếm Gương Mặt Chúa Giê-xu: Trong mọi hoàn cảnh, hãy hỏi: “Chúa Giê-xu đang ở đâu trong chuyện này? Ngài muốn đồng hành với con thế nào?” Sự hiện diện của Ngài là câu trả lời tối hậu cho mọi đau khổ.
- Cộng Đồng Với Hội Thánh: Chia sẻ gánh nặng với những anh chị em trưởng thành trong đức tin (Ga-la-ti 6:2). Đôi khi, Đức Chúa Trời dùng sự khôn ngoan và sự an ủi từ Hội Thánh để nói với chúng ta.
Kết Luận: Từ Nghi Vấn Đến Tín Thác
Vậy, hỏi “Đức Chúa Trời có gì sai?” không phải là một câu hỏi báng bổ, mà có thể là bước đệm đến một đức tin sâu sắc hơn. Kinh Thánh khẳng định: Đức Chúa Trời là Đấng hoàn toàn ngay thẳng, thánh khiết, yêu thương và khôn ngoan. Không có sự bất toàn nào trong Ngài. Những gì chúng ta thấy là “sai” trong thế giới này là hậu quả của tội lỗi và sự sa ngã của nhân loại, cùng với sự vận hành của ma quỷ – kẻ thù nghịch của Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời, trong tình yêu thương vô hạn, đã không đứng ngoài cuộc đau khổ của chúng ta. Ngài đã bước vào trong chính nỗi đau đó qua Con Ngài là Chúa Giê-xu Christ. Trên thập tự giá, Chúa Giê-xu đã gánh lấy mọi hậu quả của điều “sai” trên đời – tội lỗi, sự đau đớn, sự chết và sự xa cách Đức Chúa Trời – và chiến thắng chúng qua sự phục sinh vinh hiển. Vì vậy, ngay giữa những câu hỏi chưa có lời đáp, chúng ta có thể tin cậy nơi một Đức Chúa Trời đã chứng minh tình yêu của Ngài cách cụ thể nhất. Sự đáp lại cuối cùng của chúng ta không phải là một giải pháp triết lý hoàn hảo, mà là lời tuyên xưng của Gióp: “Tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống… Dầu sau khi da tôi, tức thịt nầy, đã bị hủy hoại rồi, thì ngoài thịt tôi, tôi sẽ xem thấy Đức Chúa Trời” (Gióp 19:25-26). Hãy vững lòng, vì Đấng chúng ta tin cậy là Đấng trọn vẹn.