Làm Thế Nào Tôi Có Thể Tập Trung Vào Đấng Christ?
Trong hành trình đức tin, một trong những thách thức lớn nhất mà Cơ Đốc nhân thường xuyên đối diện chính là sự xao lãng. Thế giới với muôn ngàn tiếng ồn, lo lắng về đời sống, những ham muốn cá nhân và ngay cả những hoạt động tôn giáo bận rộn đều có thể kéo đôi mắt thuộc linh của chúng ta ra khỏi trung tâm của mọi sự: Chúa Giê-xu Christ. Làm thế nào để chúng ta có thể sống một đời sống “nhìn xem Đức Chúa Jêsus” (Hê-bơ-rơ 12:2) cách kiên định? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào nền tảng Kinh Thánh, khai phá ý nghĩa thần học và đưa ra những ứng dụng thực tiễn để giúp tín hữu tập trung vào Đấng Christ.
Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ thuật ngữ “tập trung vào Đấng Christ” có ý nghĩa gì. Trong tiếng Hy Lạp, khái niệm này gắn liền với chữ “aphoraō” (ἀφοράω) trong Hê-bơ-rơ 12:2: “nhìn xem Đức Chúa Jêsus, là cội rễ và cuối cùng của đức tin”. “Nhìn xem” ở đây không phải là cái nhìn thoáng qua, mà là sự chú tâm, hướng mắt về một điểm cố định, loại bỏ mọi vật cản. Nó mang ý nghĩa của sự chú ý trọn vẹn và liên tục.
Sứ đồ Phao-lô, trong thư Cô-lô-se 3:1-2, đã đưa ra mệnh lệnh rõ ràng: “Vậy nếu anh em được sống lại với Đấng Christ, hãy tìm các sự ở trên trời, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời. Hãy ham mến các sự ở trên trời, đừng ham mến các sự ở dưới đất.” Động từ “tìm” (zēteō) và “ham mến” (phroneō) chỉ về một sự định hướng tâm trí, ý chí và tình cảm. Tập trung vào Đấng Christ nghĩa là để Ngài làm trung tâm điểm của mọi suy nghĩ, lựa chọn, giá trị và khát vọng của chúng ta.
Trong Phi-líp 3:7-8, Phao-lô chia sẻ kinh nghiệm cá nhân: “Nhưng vì cớ Đấng Christ, tôi đã coi mọi sự như là lỗ… tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là lỗ, vì sự nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ là quý hơn hết”. Ở đây, “sự nhận biết” (gnōsis) không chỉ là kiến thức, mà là sự hiểu biết thân mật, kinh nghiệm cá nhân. Tập trung vào Đấng Christ là xem sự hiểu biết về Ngài là điều quý giá nhất, khiến mọi thành tựu, địa vị hay của cải thuộc về thế gian trở nên thứ yếu.
Kinh Thánh chỉ ra nhiều “cái bẫy” khiến chúng ta lệch khỏi trọng tâm:
1. Lo lắng và sự hư không của đời này (Ma-thi-ơ 13:22): Trong ngụ ngôn về người gieo giống, Chúa Giê-xu cảnh báo về hạt giống rơi nhằm bụi gai, tượng trưng cho người nghe đạo, “nhưng sự lo lắng về đời nầy, và sự dối trá của giàu sang, làm cho nghẹt ngòi đạo”. Lo lắng (merimna) và sự lừa dối của sự giàu có đã cướp mất sự tập trung thuộc linh.
2. Tội lỗi còn ràng buộc (Hê-bơ-rơ 12:1): Trước khi kêu gọi “nhìn xem Đức Chúa Jêsus”, tác giả thư Hê-bơ-rơ nhắc: “Vậy, vì chúng ta được nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương mình”. Tội lỗi (hamartia) là gánh nặng và là thứ “dễ vấn vương” (euperistatos – vướng víu chặt chẽ xung quanh), cản trở cuộc chạy đua.
3. Chủ nghĩa hình thức và truyền thống tôn giáo (Cô-lô-se 2:16-23): Đôi khi chính những luật lệ, lễ nghi tôn giáo khắt khe (“chớ nếm, chớ rờ, chớ sờ”) lại trở thành đối tượng tập trung, thay vì chính Đấng Christ. Phao-lô cảnh báo rằng những điều đó “hình như có vẻ khôn ngoan… nhưng chẳng có giá trị gì để chống cự lòng dục của xác thịt đâu”.
4. Sự cám dỗ của thế gian (1 Giăng 2:15-16): “Chớ yêu thế gian, cũng đừng yêu các vật ở thế gian… vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của xác thịt, sự mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến, nhưng từ thế gian mà ra.” Ba lĩnh vực này liên tục tranh giành sự chú ý của chúng ta.
Dựa trên nền tảng Kinh Thánh, chúng ta có thể áp dụng những phương cách cụ thể:
1. Nuôi Dưỡng Đời Sống Cầu Nguyện Hướng Về Christ:
Cầu nguyện không chỉ là trình bày nhu cầu, mà là sự tương giao. Hãy lấy chính những lời cầu nguyện của Phao-lô làm khuôn mẫu. Ông không ngừng cầu nguyện để các tín hữu được “thêm đầy sự hiểu biết về ý muốn Đức Chúa Trời… hầu cho đời sống của anh em đáng đẹp lòng Chúa và đầy đủ các việc lành” (Cô-lô-se 1:9-10). Trọng tâm là sự hiểu biết Chúa và làm đẹp lòng Ngài. Hãy dành thời gian cầu nguyện tĩnh lặng, không chỉ nói mà còn lắng nghe, suy ngẫm về Chúa Giê-xu.
2. Đắm Chìm Trong Lời Chúa – Lời Làm Chứng Về Christ:
Chúa Giê-xu phán: “Các ngươi dò xem Kinh Thánh, vì tưởng bởi đó được sự sống đời đời; ấy là Kinh Thánh làm chứng về ta vậy” (Giăng 5:39). Toàn bộ Kinh Thánh đều quy về Chúa Giê-xu. Việc đọc, học, suy ngẫm (meletāo) và ghi nhớ Kinh Thánh một cách có hệ thống sẽ điều chỉnh tâm trí chúng ta về với Ngài. Đặc biệt, các sách Phúc Âm cho chúng ta thấy rõ cuộc đời, lời nói, hành động và tính cách của Ngài.
3. Tham Dự Thờ Phượng Với Tấm Lòng Hướng Về Christ:
Thờ phượng chân thật là hành động tập trung cao độ vào sự cao trọng và xứng đáng của Đấng Christ (Khải Huyền 5:12). Khi hát thánh ca, nghe giảng luận, dự Tiệc Thánh, hãy chủ động hướng lòng về Chúa Giê-xu. Bài giảng có phải là trình bày về Đấng Christ không? Bài hát có tôn vinh Ngài không? Tiệc Thánh có nhắc chúng ta nhớ đến thân và huyết Ngài không? (1 Cô-rinh-tô 11:23-26).
4. Sống Trong Sự Thông Công Của Hội Thánh:
Chúng ta không được dựng nên để chạy đua một mình. Hê-bơ-rơ 10:24-25 khích lệ: “Hãy nghĩ đến nhau để khuyên giục về lòng yêu thương và việc tốt lành; chớ bỏ sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm, nhưng phải khuyên bảo nhau”. Một Hội Thánh lành mạnh sẽ cùng nhau nhắc nhở, khích lệ, và sửa dạy để mọi người giữ vững mắt nhìn về Chúa. Hãy tìm những bạn đức tin có thể cùng bạn “nhìn xem Đức Chúa Jêsus”.
5. Thực Hành Sự Từ Bỏ Và Tỉnh Thức:
Chúa Giê-xu phán: “Nếu ai muốn theo ta, phải tự bỏ mình đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo ta” (Lu-ca 9:23). “Tự bỏ” (aparnēomai) là một hành động phủ nhận, khước từ chính mình. Tập trung vào Đấng Christ đòi hỏi sự lựa chọn chủ động, có ý thức từ bỏ những điều (dù tốt hay xấu) đang cạnh tranh vị trí trung tâm với Ngài. Đồng thời, phải “tỉnh thức” (grēgoreō) vì kẻ thù luôn tìm cách gieo cỏ lùng vào đời sống chúng ta (Ma-thi-ơ 13:25).
6. Chiêm Nghiệm Sự Vinh Hiển Của Chúa:
2 Cô-rinh-tô 3:18 tiết lộ một nguyên tắc biến đổi quan trọng: “Chúng ta ai nấy đều để mặt trần mà nhìn xem vinh hiển Chúa như trong gương, thì hóa nên cũng một ảnh tượng Ngài, từ vinh hiển qua vinh hiển, như bởi Chúa, là Thánh Linh.” Khi chúng ta dành thời gian chiêm ngưỡng (katoptrizō – chăm chú nhìn như soi gương) sự vinh hiển, ân điển và lòng tốt của Chúa trong Kinh Thánh, chính Thánh Linh sẽ làm chúng ta nên giống Ngài hơn. Sự tập trung này mang lại sự biến đổi từ bên trong.
Khi Đấng Christ thực sự là trung tâm, đời sống chúng ta sẽ kinh nghiệm:
- Sự Bình An Siêu Nhiên: “Ngài sẽ giữ gìn lòng và trí anh em trong sự bình an” (Phi-líp 4:7). Sự bình an (eirēnē) này là kết quả của một tâm trí được gìn giữ trong Đấng Christ.
- Năng Quyền Để Phục Vụ và Chịu Khổ: Nhìn xem Chúa Giê-xu, “là Đấng đã chịu được sự thập tự giá, khinh điều sỉ nhục” (Hê-bơ-rơ 12:2), cho chúng ta sức chịu đựng và lòng can đảm.
- Sự Thỏa Lòng và Vui Mừng Thật: Nguồn vui mừng thật không nằm ở hoàn cảnh, mà ở trong Chúa (Phi-líp 4:4, 11-13).
- Kết Quả Thuộc Linh: Như nhánh nho liên kết với gốc nho, chúng ta mới có thể kết quả (Giăng 15:4-5).
Kết Luận
Tập trung vào Đấng Christ không phải là một kỹ thuật tâm lý hay một nỗ lực thuần túy của ý chí con người. Đó là một đáp ứng của đức tin đối với lời mời gọi của ân điển, được Thánh Linh hỗ trợ và nuôi dưỡng bởi các phương tiện mà chính Chúa đã lập ra. Nó là một cuộc hành trình của sự hoán cải liên tục – quay lưng khỏi những điều phù du và quay về với Đấng Duy Nhất đáng để chúng ta dành trọn tâm trí, tình yêu và đời sống. Ước mong mỗi chúng ta, giữa muôn vàn sự xao động của thời đại, luôn giữ vững đôi mắt đức tin “nhìn xem Đức Chúa Jêsus”, để trong mọi sự, Ngài là Đầu và là Chúa.