Kinh Thánh nói gì về vai trò của mục sư truyền giáo?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,112 từ
Chia sẻ:

Kinh Thánh nói gì về vai trò của mục sư truyền giáo?

Trong Hội Thánh Cơ Đốc, chức vụ mục sư và công tác truyền giáo luôn song hành. Kinh Thánh dạy rõ về vai trò của người chăn bầy (mục sư) và cũng ban mạng lệnh truyền giáo cho mọi tín hữu. Nhưng có một nhóm đặc biệt mà Chúa kêu gọi để kết hợp cả hai: những mục sư truyền giáo. Họ là những người được sai đi đến những vùng đất mới, rao giảng Phúc Âm, thiết lập Hội Thánh, và chăm sóc thuộc linh cho các tín hữu mới. Bài viết này sẽ khám phá Kinh Thánh nói gì về vai trò của mục sư truyền giáo, từ nền tảng Kinh Thánh đến ứng dụng thực tiễn.

1. Nền tảng Kinh Thánh về vai trò người chăn bầy

Trước khi tìm hiểu về mục sư truyền giáo, chúng ta cần nắm vững khái niệm Kinh Thánh về mục sư (người chăn). Từ “mục sư” trong tiếng Hy Lạp là poimēn (ποιμήν), nghĩa là người chăn chiên. Đấng Christ chính là “Đấng Chăn Chiên Lớn” (Hê-bơ-rơ 13:20), và Ngài giao nhiệm vụ chăn dắt bầy chiên của Ngài cho những người được Ngài kêu gọi.

Ê-phê-sô 4:11-12 chép: “Ấy chính Ngài đã cho người nầy làm sứ đồ, kẻ kia làm tiên tri, người khác làm thầy giảng Tin Lành, kẻ khác nữa làm mục sư và giáo sư, để các thánh đồ được trọn vẹn về công việc của chức dịch và sự gây dựng thân thể Đấng Christ.” Mục sư cùng với giáo sư là những ân tứ Chúa ban để chăm sóc, dạy dỗ và trang bị cho các thánh đồ. Mục sư có trách nhiệm lãnh đạo, chăn dắt và bảo vệ Hội Thánh địa phương (Công vụ 20:28; 1 Phi-e-rơ 5:2-4).

Những phẩm chất của mục sư được liệt kê rõ ràng trong 1 Ti-mô-thê 3:1-7 và Tít 1:5-9. Họ phải không chỗ trách được, chồng của một vợ, tiết độ, khôn ngoan, yêu khách, có khả năng dạy dỗ, không ham tiền, quản trị tốt gia đình mình, và có danh tiếng tốt với người ngoài.

Mục đích của mục sư không phải để làm mọi công việc thay cho hội chúng, nhưng để “trang bị cho các thánh đồ làm công việc phục vụ” (Ê-phê-sô 4:12), hầu cho thân thể Đấng Christ được gây dựng.

2. Mạng lệnh truyền giáo trong Kinh Thánh

Mạng lệnh truyền giáo bắt nguồn từ chính Đức Chúa Trời, Đấng muốn muôn dân được cứu rỗi và nhận biết lẽ thật (1 Ti-mô-thê 2:4). Chúa Giê-xu đã truyền cho các môn đồ: “Vậy, hãy đi dạy dỗ muôn dân, hãy nhân danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh mà làm phép báp-têm cho họ, và dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi” (Ma-thi-ơ 28:19-20). Mác 16:15 cũng ghi: “Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người.” Công vụ 1:8: “Nhưng khi Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép, và làm chứng về ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri, cho đến cùng trái đất.

Những câu Kinh Thánh này cho thấy nhiệm vụ truyền giáo không chỉ dành cho các sứ đồ đầu tiên mà còn cho tất cả các thế hệ Cơ Đốc nhân. Đặc biệt, những người được Chúa kêu gọi làm “thầy giảng Tin Lành” (euaggelistēs – người rao báo tin lành) là những người có ân tứ đặc biệt trong việc chia sẻ Phúc Âm và mở mang vương quốc Đức Chúa Trời (Ê-phê-sô 4:11). Phao-lô là một mẫu mực của một nhà truyền giáo, đã đi khắp nơi rao giảng, lập Hội Thánh và đào tạo người kế vụ.

3. Sự kết hợp giữa chức vụ mục sư và sứ mạng truyền giáo

Mục sư truyền giáo là người mang cả hai trọng trách: vừa là người chăn bầy, vừa là người mở mang Phúc Âm. Họ không chỉ lo cho một Hội Thánh địa phương ổn định, mà thường được Chúa sai đến những nơi chưa biết về Đấng Christ, thành lập Hội Thánh mới, nuôi dưỡng các tín hữu non trẻ, và đặt nền móng cho sự phát triển lâu dài.

Trong Kinh Thánh, chúng ta thấy gương của Phao-lô, Ba-na-ba, Ti-mô-thê, Tít và nhiều người khác. Họ không chỉ là nhà truyền giáo, mà còn là những người chăn dắt các Hội Thánh. Sau khi Phao-lô và Ba-na-ba rao giảng tại một thành và có người tin Chúa, Kinh Thánh cho biết: “Họ cũng lập những trưởng lão trong mỗi Hội Thánh, cầu nguyện và kiêng ăn xong, giao phó những người đó cho Chúa là Đấng họ tin” (Công vụ 14:23). Điều này cho thấy họ không bỏ mặc những tân tín hữu, mà lo tổ chức, bổ nhiệm lãnh đạo (trưởng lão) để tiếp tục chăm sóc Hội Thánh.

Phao-lô đã viết các thư tín để dạy dỗ, khuyên bảo, sửa trị, và an ủi các Hội Thánh mà ông đã lập, chứng tỏ trách nhiệm chăn bầy của ông. Ông cũng sai các đồng công như Ti-mô-thê và Tít đến để củng cố Hội Thánh, sắp xếp công việc và dạy dỗ (1 Ti-mô-thê 1:3; Tít 1:5). Những người này chính là những mục sư truyền giáo thời Tân Ước.

Vì vậy, vai trò của mục sư truyền giáo bao gồm cả việc rao giảng Phúc Âm cho người hư mất, dẫn dắt họ đến với Chúa, rồi tiếp tục dạy dỗ họ trưởng thành trong đức tin, và cuối cùng giúp hội chúng tự quản dưới sự lãnh đạo của các trưởng lão địa phương. Mục đích cuối cùng là Hội Thánh địa phương có thể tự đứng vững, tự nhân rộng, và tiếp tục công cuộc truyền giáo.

4. Những chức năng thiết yếu của mục sư truyền giáo

Dựa trên Kinh Thánh, chúng ta có thể tổng kết những nhiệm vụ chính của một mục sư truyền giáo như sau:

  • Rao giảng Phúc Âm:Hãy giảng đạo, cặn kẽ, bất kể thời cơ thuận tiện hay không thuận tiện” (2 Ti-mô-thê 4:2). Mục sư truyền giáo phải là người công bố lẽ thật cứu rỗi, dùng mọi cơ hội để đưa người ta đến với Chúa Giê-xu.
  • Làm phép báp-têm và môn đệ hóa: Theo Ma-thi-ơ 28:19-20, sau khi người ta tin, cần làm báp-têm cho họ và dạy họ giữ mọi điều Chúa dạy. Mục sư truyền giáo phải đầu tư thời gian để môn đệ hóa tân tín hữu, giúp họ hiểu biết Lời Chúa và sống theo đó.
  • Thiết lập Hội Thánh địa phương: Giống như Phao-lô, họ phải có khả năng tập hợp các tín hữu lại, tổ chức họ thành một thân thể, hướng dẫn họ thờ phượng, thông công, và phục vụ (Công vụ 14:23; Tít 1:5).
  • Đào tạo lãnh đạo: Một phần quan trọng của công việc là nhận diện và huấn luyện những người có tiềm năng trở thành trưởng lão, chấp sự, hay nhà truyền giáo địa phương. 2 Ti-mô-thê 2:2: “Những điều con đã nghe nơi ta trước mặt nhiều người chứng, hãy giao phó cho mấy người trung thành, cũng có tài dạy dỗ kẻ khác.”
  • Chăm sóc thuộc linh: Người mục sư truyền giáo không chỉ là nhà truyền giáo một lần, mà còn là người chăn, quan tâm đến nhu cầu tâm linh của bầy, cầu nguyện, khích lệ, sửa dạy và bảo vệ họ khỏi giáo lý sai lầm (1 Phi-e-rơ 5:2-4; Công vụ 20:28-31).
  • Sống gương mẫu:Hãy làm gương cho các tín hữu về lời nói, cách ăn ở, tình yêu thương, đức tin và sự tinh sạch” (1 Ti-mô-thê 4:12). Mục sư truyền giáo phải sống đời sống đáng noi theo, phản ánh đức tin nơi Chúa Giê-xu.

5. Thách thức và sự khích lệ cho mục sư truyền giáo

Kinh Thánh không giấu giếm những khó khăn mà người phục vụ Chúa phải đối diện. Phao-lô mô tả những khổ cực ông trải qua: bị đánh đòn, bị tù, bị đắm tàu, đói khát, nguy hiểm, và lo lắng cho các Hội Thánh (2 Cô-rinh-tô 11:23-28). Mục sư truyền giáo cũng có thể gặp sự chống đối, bách hại, bệnh tật, cô đơn, và áp lực tài chính.

Tuy nhiên, Chúa hứa sẽ đồng hành và ban sức lực. Ma-thi-ơ 28:20: “Và nầy, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế.” Hê-bơ-rơ 13:5: “Chúa đã phán: Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu.” Đức Thánh Linh ban quyền năng để làm chứng (Công vụ 1:8). Sự khích lệ cũng đến từ kết quả thuộc linh: thấy người được cứu, Hội Thánh được gây dựng, vương quốc Đức Chúa Trời mở rộng.

Ngoài ra, Kinh Thánh dạy Hội Thánh phải hỗ trợ các nhà truyền giáo. Phao-lô viết: “Cũng một lẽ ấy, Chúa có truyền rằng ai rao giảng Tin Lành thì được sống bởi Tin Lành” (1 Cô-rinh-tô 9:14). Và Hội Thánh tại Phi-líp đã gửi quà hỗ trợ Phao-lô khi ông truyền giáo (Phi-líp 4:15-16). Điều này cho thấy sự hợp tác giữa người đi truyền giáo và Hội Thánh gửi đi là rất quan trọng.

6. Áp dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc hôm nay

Bài học về vai trò của mục sư truyền giáo không chỉ dành riêng cho những người được kêu gọi làm công tác này, mà còn cho toàn thể Hội Thánh:

  • Đối với cá nhân tín hữu: Mỗi chúng ta đều có phần trong Đại Mạng Lệnh. Hãy cầu nguyện cho công cuộc truyền giáo, tích cực chia sẻ Phúc Âm trong môi trường mình sống, và hỗ trợ các nhà truyền giáo bằng lời cầu thay, tài chính, và thăm viếng nếu có thể.
  • Đối với những người cảm nhận Chúa kêu gọi làm mục sư truyền giáo: Hãy chuẩn bị mình qua việc học hỏi Lời Chúa (2 Ti-mô-thê 2:15), tham gia các hoạt động truyền giáo địa phương, phát triển đời sống thuộc linh vững vàng, tìm kiếm sự xác nhận từ Hội Thánh, và sẵn sàng bước đi trong đức tin.
  • Đối với Hội Thánh địa phương: Hãy nhận biết và khích lệ những người có ân tứ truyền giáo. Hỗ trợ họ về mặt tài chính, cầu nguyện, và gửi họ đi với sự chúc phước. Đồng thời, duy trì mối liên hệ với họ, coi họ như phần mở rộng của Hội Thánh mình.
  • Đối với các nhà lãnh đạo Hội Thánh: Hãy dạy dỗ về sứ mạng truyền giáo, lồng ghép tầm nhìn toàn cầu vào các hoạt động thường xuyên, và tạo cơ hội cho tín hữu tham gia ngắn hạn hoặc dài hạn.

Kết luận

Kinh Thánh vẽ nên bức tranh rõ ràng về vai trò của mục sư truyền giáo: họ là những người chăn chiên được Chúa sai đi đến những cánh đồng trắng, vừa rao giảng Tin Lành, vừa chăm sóc và xây dựng Hội Thánh mới. Họ tiếp nối công việc của Đấng Christ, Đấng Chăn Chiên Lớn, và của các sứ đồ. Dù đối diện với nhiều thử thách, nhưng họ có lời hứa về sự hiện diện và quyền năng của Chúa. Ước mong mỗi chúng ta, dù ở vị trí nào, đều góp phần vào công cuộc truyền giáo, để danh Chúa được vinh hiển khắp đất.

Quay Lại Bài Viết