Jerusalem có nên là thủ đô của Israel ngày nay không?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,186 từ
Chia sẻ:

Giê-ru-sa-lem: Thủ Đô Vĩnh Cửu Trong Kế Hoạch của Đức Chúa Trời và Những Tranh Luận Đương Đại

Chào bạn, là một nhà nghiên cứu Kinh Thánh, tôi hiểu rằng câu hỏi về việc Giê-ru-sa-lem có nên là thủ đô của Israel ngày nay không là một chủ đề phức tạp, nằm ở giao lộ giữa lịch sử, chính trị, thần học và cảm xúc sâu sắc. Bài viết này sẽ không đưa ra một tuyên bố chính trị ủng hộ hay phản đối bất kỳ thực thể nhà nước nào, bởi nhiệm vụ của chúng ta là “suy nghiệm Kinh Thánh” (Công vụ 17:11). Thay vào đó, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá Giê-ru-sa-lem qua lăng kính Kinh Thánh – từ ý nghĩa thần học sâu xa, đến vai trò trong lịch sử cứu rỗi, và cuối cùng là những nguyên tắc thuộc linh mà Cơ đốc nhân chúng ta có thể áp dụng, bất kể quan điểm chính trị cá nhân là gì.

I. Giê-ru-sa-lem Trong Cựu Ước: Thành của Vua Đa-vít và Nơi Chọn Lựa của Đức Giê-hô-va

Để hiểu tầm quan trọng của Giê-ru-sa-lem, chúng ta phải quay lại nguồn gốc của nó trong Kinh Thánh. Ban đầu được gọi là Giê-bu, thành này được chiếm bởi Vua Đa-vít, và đây là bước ngoặt lớn: “Đa-vít ở trong đồn, đặt tên là thành Đa-vít; người xây vách tứ vi từ Mi-lô trở về trong. Đa-vít càng ngày càng cường thạnh, vì Giê-hô-va vạn quân ở cùng người” (2 Sa-mu-ên 5:9-10). Hành động này không chỉ là chiến thuật quân sự; nó thiết lập Giê-ru-sa-lem như thủ đô chính trị và tôn giáo thống nhất của mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên.

Nhưng ý nghĩa thật sự của Giê-ru-sa-lem được bày tỏ khi Sa-lô-môn, con trai Đa-vít, xây đền thờ tại đây. Trong lễ cung hiến đền thờ, Đức Giê-hô-va phán: “Ta đã biệt riêng ra thánh đền nầy mà ngươi đã xây, để danh ta ngự tại đó đời đời; mắt và lòng ta sẽ ở đó luôn luôn” (1 Các Vua 9:3). Từ tiếng Hê-bơ-rơ cho “ngự” là shakan (שָׁכַן), mang nghĩa cư ngụ, đóng trại. Điều này nói lên sự hiện diện đặc biệt của Đức Chúa Trời tại nơi này. Trong Thánh Thi, Si-ôn (một tên gọi khác của Giê-ru-sa-lem) được nhắc đến với tình yêu thiêng liêng: “Đức Giê-hô-va đã chọn Si-ôn; Ngài ước Si-ôn làm nơi ở mình” (Thi thiên 132:13).

Tuy nhiên, các tiên tri cũng cảnh báo rằng địa vị đặc biệt này đi kèm với trách nhiệm công bình và trung tín với giao ước. Tiên tri Giê-rê-mi đã kêu gọi: “Hãy làm cho đường các ngươi và việc làm các ngươi được sạch, thì ta sẽ cho các ngươi cứ ở trong nơi nầy” (Giê-rê-mi 7:3). Sự phán xét cuối cùng đã đến khi dân Y-sơ-ra-ên phạm tội, dẫn đến sự hủy phá đền thờ và sự lưu đày sang Ba-by-lôn (2 Các Vua 25). Biến cố này chứng minh rằng sự hiện diện của Đức Chúa Trời không bị ràng buộc vĩnh viễn bởi đá và vữa, mà phụ thuộc vào sự vâng lời và lòng ăn năn của dân sự Ngài.

II. Giê-ru-sa-lem Trong Tân Ước: Từ Thành Phố Vật Chất Đến Thành Phố Thiêng Liêng

Bước sang Tân Ước, chúng ta thấy một sự chuyển dịch thần học quan trọng. Chúa Giê-xu Christ, là Đấng Mê-si-a, đã bước vào Giê-ru-sa-lem, giảng dạy trong đền thờ, và chịu chết ngay bên ngoài cổng thành. Ngài đã khóc thương thành này: “Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem, ngươi giết các đấng tiên tri và ném đá những kẻ chịu sai đến cùng ngươi... kìa, nhà các ngươi bỏ hoang! Vả, ta nói cùng các ngươi, các ngươi sẽ không thấy ta nữa cho đến khi các ngươi sẽ nói rằng: Phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!” (Ma-thi-ơ 23:37-39). Trong tiếng Hy Lạp, từ “khóc” ở đây là klaio (κλαίω), diễn tả tiếng khóc than lớn, thể hiện nỗi đau đớn sâu sắc vì sự cứng lòng của dân thành.

Sự kiện Chúa Giê-xu phục sinh và thăng thiên đã mở ra một chương mới. Trước khi thăng thiên, các môn đồ hỏi Ngài: “Lạy Chúa, có phải trong lúc nầy Chúa sẽ lập lại nước Y-sơ-ra-ên chăng?” (Công vụ 1:6). Câu hỏi này vẫn còn nguyên tính thời sự ngày nay. Nhưng Chúa Giê-xu không trả lời trực tiếp. Thay vào đó, Ngài hướng họ đến sứ mạng toàn cầu: làm chứng nhân cho Ngài. Điều này báo hiệu rằng trọng tâm của Đức Chúa Trời không còn là một thủ đô quốc gia thuộc thể nữa.

Sứ đồ Phao-lô, trong thư Ga-la-ti, đã đưa ra một ẩn dụ thần học then chốt: “Giê-ru-sa-lem ở trên cao là tự do, và ấy là mẹ chúng ta” (Ga-la-ti 4:26). Ở đây, “Giê-ru-sa-lem ở trên cao” (Ierousalēm anō - Ἰερουσαλὴμ ἄνω) đối lập với “Giê-ru-sa-lem hiện nay” (tức thành phố vật chất). Điều này cho thấy, đối với Cơ đốc nhân, Giê-ru-sa-lem thật, vĩnh cửu và thiêng liêng, là nơi ở của Đức Chúa Trời trên trời, không phải là thành phố dưới đất đang tranh chấp. Sách Khải Huyền cũng mô tả “Giê-ru-sa-lem mới từ trên trời, ở nơi Đức Chúa Trời mà xuống” (Khải huyền 21:2), đó là đích đến cuối cùng của mọi tín hữu.

III. Phân Tích Câu Hỏi Hiện Đại: Qua Lăng Kính Kinh Thánh

Từ nền tảng Kinh Thánh trên, chúng ta có thể rút ra một số nguyên tắc để suy ngẫm về câu hỏi hiện đại:

1. Sự Khác Biệt Giữa Lời Hứa và Chính Trị Hiện Đại: Lời hứa của Đức Chúa Trời với Áp-ra-ham và dòng dõi ông là vĩnh cửu (Sáng thế ký 12:1-3, 17:7-8). Tuy nhiên, sự ứng nghiệm của lời hứa đó trong lịch sử luôn có điều kiện: đó là đức tin và sự vâng phục (Phục truyền 28). Nhà nước Israel hiện đại là một thực thể chính trị được thành lập vào năm 1948. Dù có mối liên hệ lịch sử và dân tộc không thể chối cãi, nhưng việc đánh đồng nhà nước này một cách tuyệt đối với “Vương quốc Đấng Mê-si-a” được các tiên tri báo trước là một sự nhầm lẫn thần học. Các tiên tri như Ê-sai và Mi-chê mô tả thời kỳ Mê-si-a là một kỷ nguyên của hòa bình phổ quát (Ê-sai 2:2-4), điều chưa từng xảy ra.

2. Chủ Quyền Tối Thượng Thuộc Về Đức Chúa Trời: Kinh Thánh tuyên bố rõ ràng: “Đất là của Đức Giê-hô-va và mọi vật ở trong đó” (Thi thiên 24:1). Mọi quốc gia, kể cả Israel, đều nằm dưới chủ quyền tối cao của Đức Chúa Trời. Ngài là Đấng “làm cho các dân tộc nổi lên và phá hủy, Ngài làm cho các dân tộc nới rộng và bắt đi làm phu tù” (Gióp 12:23). Quan điểm này khiến chúng ta khiêm nhường trước mọi tuyên bố chủ quyền tuyệt đối của con người.

3. Lời Kêu Gọi Công Bình và Nhân Đạo: Các tiên tri liên tục lên án sự bất công ngay trong lòng Giê-ru-sa-lem. Đức Chúa Trời quan tâm đến cách đối xử với người ngoại bang (ger - גֵּר), cô nhi, quả phụ sống trong đất (Xa-cha-ri 7:9-10). Bất kỳ tuyên bố chủ quyền nào đối với Giê-ru-sa-lem, nếu muốn được xem xét dưới ánh sáng Kinh Thánh, cũng phải được đánh giá dựa trên tiêu chuẩn công bình, nhân đạo và hòa bình này.

IV. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Vậy, với tư cách là Cơ đốc nhân sống trong thời đại ngày nay, chúng ta ứng dụng những điều này thế nào?

1. Tập Trung Vào Giê-ru-sa-lem Trên Trời: Thay vì dồn hết cảm xúc và sự ủng hộ chính trị vào một thành phố trần thế đầy tranh chấp, chúng ta được kêu gọi tìm kiếm “quê hương ở trên trời” (Phi-líp 3:20). Đức tin của chúng ta đặt nơi Chúa Giê-xu Christ, là đền thờ thật (Giăng 2:19-21), và nơi Giê-ru-sa-lem mới sẽ đến. Điều này giải phóng chúng ta khỏi chủ nghĩa dân tộc cực đoan trong đức tin và hướng chúng ta đến một hy vọng phổ quát.

2. Cầu Nguyện Cho Hòa Bình Của Giê-ru-sa-lem: Chúng ta vẫn vâng theo Lời Chúa dạy: “Hãy cầu hòa bình cho Giê-ru-sa-lem; Phàm kẻ nào yêu mến ngươi sẽ được thịnh vượng” (Thi thiên 122:6). Lời cầu nguyện này không nhất thiết ủng hộ một chính quyền cụ thể, mà là cầu xin sự bình an (shalom - שָׁלוֹם) theo nghĩa toàn vẹn, thịnh vượng và công lý thật cho tất cả cư dân ở đó, cả người Do Thái lẫn người Ả Rập. Chúng ta cầu nguyện cho sự thức tỉnh thuộc linh, để họ nhận biết Chúa Giê-xu là Đấng Mê-si-a thật.

3. Làm Chứng Về Vương Quốc Không Thuộc Về Thế Gian Này: Chúa Giê-xu phán: “Nước ta chẳng thuộc về thế gian nầy” (Giăng 18:36). Cách sống, lời nói và hành động của chúng ta phải phản chiếu đặc tính của công dân Nước Trời. Trong mọi tranh luận, chúng ta phải thể hiện tinh thần của Đấng Christ: yêu thương, công bình, khiêm nhường và khôn ngoan, không để sự phân cực chính trị thế tục chia rẽ thân thể Đấng Christ.

4. Nhìn Nhận Lịch Sử Và Hiện Tại Với Sự Khôn Ngoan: Chúng ta có thể tôn trọng mối liên hệ lịch sử độc đáo của người Do Thái với vùng đất này (như một sự kiện trong kế hoạch của Đức Chúa Trời) mà không cần phải tán thành mọi hành động chính trị của nhà nước Israel. Đồng thời, chúng ta cũng có lòng nhân ái và cầu thay cho tất cả các dân tộc trong khu vực, nhận biết rằng trong Chúa Giê-xu, “không còn phân biệt... vì anh em đều là một trong Đấng Christ” (Ga-la-ti 3:28).

Kết Luận: Niềm Hy Vọng Vượt Trên Mọi Thành Phố

Cuối cùng, câu hỏi “Giê-ru-sa-lem có nên là thủ đô của Israel ngày nay không?” là một vấn đề chính trị phức tạm mà mỗi quốc gia có chủ quyền phải tự quyết định dựa trên luật pháp quốc tế, đàm phán và các cân nhắc lịch sử. Vai trò của chúng ta, với tư cách là những người nghiên cứu Kinh Thánh và là tín hữu, là đào sâu vào ý muốn đời đời của Đức Chúa Trời.

Kinh Thánh cho chúng ta thấy Giê-ru-sa-lem trần thế như một biểu tượng – biểu tượng của sự hiện diện, sự phán xét, và cũng là bóng hình của sự phục hồi cuối cùng trong Đấng Christ. Nó nhắc nhở chúng ta rằng Đức Chúa Trời làm việc trong lịch sử để hướng đến một mục đích cứu rỗi cho toàn thể nhân loại. Thay vì bám víu vào một thành phố bằng đá, chúng ta hãy đặt đức tin nơi Nền Đá Góc là Chúa Giê-xu Christ (Ê-phê-sô 2:20). Hãy sống như những sứ giả của Giê-ru-sa-lem mới, rao truyền sự hòa giải với Đức Chúa Trời cho mọi dân tộc, và chờ đợi trong hy vọng ngày thành thánh ấy, nơi không còn đền thờ, “vì Chúa là Đức Chúa Trời Toàn năng và Chiên Con đều là đền thờ của thành đó” (Khải huyền 21:22).

Ước mong mỗi chúng ta, giữa những cuộc tranh luận không hồi kết về chủ quyền trần gian, luôn giữ vững ánh mắt đức tin hướng về Si-ôn thiêng liêng, nơi có sự bình an vĩnh cửu thật sự.

Quay Lại Bài Viết