Chúa Giê-su Là Ai? Tìm Hiểu Về Cuộc Đời và Di Sản của Ngài

02 December, 2025
15 phút đọc
2,853 từ
Chia sẻ:

Chúa Giê-su Là Ai? Tìm Hiểu Về Cuộc Đời và Di Sản của Ngài

Trong dòng chảy của lịch sử nhân loại, không có nhân vật nào vừa gây tranh cãi, vừa được tôn thờ, vừa làm biến đổi thế giới sâu sắc như Chúa Giê-su Christ. Câu hỏi “Chúa Giê-su là ai?” không chỉ là một vấn đề lịch sử hay thần học trừu tượng, mà là câu hỏi mang tính sống còn đối với mỗi linh hồn. Chính Chúa Giê-su đã đặt câu hỏi này cho các môn đồ: “Còn các ngươi thì xưng ta là ai?” (Ma-thi-ơ 16:15). Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá thân vị, cuộc đời, sự chết, sự sống lại và di sản đời đời của Ngài, dựa trên nền tảng của lẽ thật được mặc khải.

I. Thân Vị Độc Nhất Vô Nhị: Con Đức Chúa Trời và Con Loài Người

Trung tâm điểm của đức tin Cơ Đốc là giáo lý về thân vị của Chúa Giê-su Christ: Ngài vừa hoàn toàn là Đức Chúa Trời, vừa hoàn toàn là con người. Sứ đồ Giăng mở đầu sách Phúc Âm với một tuyên bố vũ trụ: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời.” (Giăng 1:1). Từ “Ngôi Lời” trong nguyên ngữ Hy Lạp là Logos, biểu thị lý trí, sự khôn ngoan và lời phán sáng tạo của Đức Chúa Trời. Giăng tiếp tục: “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật” (Giăng 1:14). Sự nhập thể (Incarnation) này là mầu nhiệm nền tảng: Đấng Tạo Hóa vĩnh hằng bước vào không gian và thời gian.

Trong thư Phi-líp, sứ đồ Phao-lô mô tả sự hạ mình của Christ: “Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời… song đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ… hiện ra như một người” (Phi-líp 2:6-7). Ngài được sinh ra bởi một nữ đồng trinh (Ê-sai 7:14; Ma-thi-ơ 1:23), điều này bảo đảm Ngài không thừa hưởng bản chất tội lỗi của A-đam, đồng thời xác nhận Ngài thực sự là con người. Ngài lớn lên, đói khát, mệt mỏi, đau buồn (Giăng 4:6; 11:35), nhưng không hề phạm tội (Hê-bơ-rơ 4:15). Sự vô tội này là điều kiện tiên quyết để Ngài trở thành Chiên Con của Đức Chúa Trời, gánh tội lỗi thế gian (Giăng 1:29).

II. Chức Vụ Công Khai: Lời Tuyên Bố và Quyền Năng Vương Quốc

Chức vụ khoảng ba năm rưỡi của Chúa Giê-su được đánh dấu bằng sự giảng dạy, phép lạ và những cuộc đối chất. Lời tuyên bố khai mạc của Ngài là: “Kỳ đã trọn, nước Đức Chúa Trời đã đến gần; các ngươi hãy ăn năn và tin đạo Tin Lành” (Mác 1:15). Danh xưng “Con Người” (Ho huios tou anthrōpou) mà Ngài thường dùng để chỉ mình vừa nói đến nhân tính của Ngài, vừa ám chỉ lời tiên tri trong Đa-ni-ên 7:13-14 về một nhân vật siêu nhiên được ban quyền cai trị đời đời.

Các phép lạ của Ngài không chỉ là hành động nhân từ, mà là những dấu chỉ (sēmeia) chứng minh Vương Quốc Đức Chúa Trời đang xâm nhập thế giới này và uy quyền của Đấng Mê-si. Khi chữa lành người bại, Ngài tuyên bố: “Con người ở thế gian có quyền tha tội” rồi chứng minh quyền ấy bằng việc chữa bệnh (Mác 2:5-12). Điều này cho thấy, nan đề căn cốt của nhân loại là tội lỗi, và Ngài đến để giải quyết tận gốc rễ đó.

Lời giảng dạy của Ngài, như Bài Giảng Trên Núi (Ma-thi-ơ 5-7), đã đảo lộn mọi tiêu chuẩn đạo đức thông thường. Ngài không đến để hủy bỏ luật pháp, nhưng để làm cho trọn (Ma-thi-ơ 5:17). Luật pháp của Ngài xoáy sâu vào tấm lòng, đòi hỏi sự thánh khiết bên trong chứ không chỉ hành vi bên ngoài.

III. Cao Điểm của Sự Mặc Khải: Sự Chết Chuộc Tội và Sự Sống Lại Khải Thắng

Mục đích tối hậu của sự nhập thể được bày tỏ trên thập tự giá. Trong bữa Tiệc Ly, Chúa Giê-su phán: “Nầy là huyết ta, huyết của sự giao ước đã đổ ra cho nhiều người được tha tội” (Ma-thi-ơ 26:28). Từ “chuộc tội” trong Tân Ước Hy Lạp (hilastērion, Rô-ma 3:25) mang ý nghĩa của sự chuộc tội trong Cựu Ước: một của lễ được dâng lên để làm nguôi cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời công bình đối với tội lỗi. Chúa Giê-su chính là Chiên Con Vượt Qua của Đức Chúa Trời (I Cô-rinh-tô 5:7).

Sự chết của Ngài không phải là một tai nạn hay sự tử đạo thuần túy, mà là một hành động thay thế có chủ ý. Như tiên tri Ê-sai đã báo trước: “Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết… sự sửa phạt bình an của chúng ta đã đổ trên Người” (Ê-sai 53:5). Chúa Giê-su gánh lấy sự đoán phạt mà chúng ta đáng lãnh, để những ai tin nhận Ngài được xưng công bình (Rô-ma 3:23-24).

Tuy nhiên, nếu sự chết của Ngài là cao trào, thì sự sống lại của Ngài là sự xác nhận quyền năng. Sự sống lại không chỉ là một phép lạ trong nhiều phép lạ, mà là sự kiện nền tảng của đức tin Cơ Đốc. Phao-lô tuyên bố: “Nếu Đấng Christ không từ kẻ chết sống lại, thì đạo chúng ta là vô ích… anh em còn ở trong tội lỗi mình” (I Cô-rinh-tô 15:17). Sự sống lại xác nhận rằng của lễ của Ngài được Đức Chúa Trời chấp nhận, quyền lực của tội lỗi và sự chết đã bị đánh bại, và Ngài thật là Con Đức Chúa Trời (Rô-ma 1:4).

IV. Di Sản Đời Đời: Sự Cứu Rỗi, Hội Thánh và Lời Hứa Tái Lâm

Di sản Chúa Giê-su để lại không phải là một triết lý hay một bộ luật, mà trước hết là sự cứu rỗi (sōtēria). Đó là một mối quan hệ được phục hòa với Đức Chúa Trời. “Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu” (Công vụ 4:12). Ai tin và tiếp nhận Ngài thì được quyền trở nên con cái Đức Chúa Trời (Giăng 1:12).

Thứ hai, Ngài lập nên Hội Thánh (Ekklēsia – những người được gọi ra). Ngài phán: “Ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó” (Ma-thi-ơ 16:18). Hội Thánh là thân thể của Ngài trên đất (Ê-phê-sô 1:22-23), một cộng đồng của những người được cứu chuộc, có sứ mạng làm chứng và rao truyền Tin Lành.

Cuối cùng, Chúa Giê-su để lại lời hứa về sự tái lâm. Ngài phán: “Ta đi để sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đi… ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta” (Giăng 14:2-3). Sự tái lâm của Ngài là niềm hy vọng trọn vẹn của Hội Thánh, khi mọi đầu gối sẽ quỳ xuống, mọi lưỡi sẽ xưng Giê-xu Christ là Chúa (Phi-líp 2:10-11).

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Hiểu biết về Chúa Giê-su phải dẫn đến sự biến đổi trong đời sống. Dưới đây là một số ứng dụng thực tiễn:

  • Xây Dựng Đức Tin Cá Nhân: Câu hỏi “Còn ngươi thì xưng Ta là ai?” đòi hỏi một sự đáp cá nhân. Mỗi tín hữu cần có một mối quan hệ sống động với Christ qua sự cầu nguyện, suy gẫm Lời Ngài và vâng phục. Đức tin không phải là chấp nhận một giáo lý, mà là tin cậy và bám víu vào một Thân Vị.
  • Sống Trong Sự Tự Do và Trách Nhiệm: Biết rằng mình đã được tha tội bởi huyết Chúa Giê-su, chúng ta được tự do khỏi ách nô lệ của tội lỗi (Rô-ma 6:6-7). Đồng thời, chúng ta mang trách nhiệm sống “làm đẹp Tin Lành của Đức Chúa Trời” (Tít 2:10), phản chiếu bản tính của Christ trong mọi mối quan hệ.
  • Tìm Kiếm Nước Đức Chúa Trời Trước Nhất: Chúa Giê-su dạy chúng ta tìm kiếm Nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài trước hết (Ma-thi-ơ 6:33). Điều này định hướng lại mọi ưu tiên trong cuộc sống—công việc, gia đình, tài chính—đều phải quy phục dưới sự cai trị của Ngài.
  • Sống Với Niềm Hy Vọng Tích Cực: Sự sống lại và lời hứa tái lâm của Christ cho chúng ta một niềm hy vọng vững chắc ngay giữa những thử thách. “Đức Chúa Trời… khiến mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Ngài” (Rô-ma 8:28). Chúng ta có thể bước đi cách can đảm, biết rằng phần cuối của câu chuyện đã được đảm bảo.

Kết Luận

Chúa Giê-su Christ không chỉ là một nhà đạo đức vĩ đại, một giáo chủ, hay một nhân vật lịch sử. Theo lời mặc khải của Kinh Thánh, Ngài là Đức Chúa Trời vĩnh hằng mặc lấy xác thịt, là Chiên Con chịu chết chuộc tội cho nhân loại, là Đấng Phục Sinh khải hoàn, và là Chúa đang cai trị đang trở lại. Cuộc đời và di sản của Ngài mở ra con đường duy nhất cho sự cứu rỗi và phục hòa với Đức Chúa Trời. Câu hỏi “Chúa Giê-su là ai?” vang vọng qua các thời đại, và câu trả lời của chúng ta—được bày tỏ qua đức tin, sự thờ phượng và nếp sống vâng phục—sẽ định hình vận mệnh đời đời của chính mình. Ước mong mỗi chúng ta, như sứ đồ Thô-ma, có thể quỳ xuống và tuyên xưng: “Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!” (Giăng 20:28).


“Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” – Hê-bơ-rơ 13:8

Quay Lại Bài Viết