Một Cơ Đốc nhân có nên tranh cử vào chức vụ dân cử không?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,476 từ
Chia sẻ:

Một Cơ Đốc Nhân Có Nên Tranh Cử Vào Chức Vụ Dân Cử Không?

Trong một thế giới mà các giá trị thường xuyên xung đột và đạo đức công cộng có vẻ đang xuống dốc, nhiều tín hữu Cơ Đốc trăn trở với câu hỏi quan trọng: Liệu người tin Chúa có nên bước vào lĩnh vực chính trị, cụ thể là tranh cử vào các chức vụ dân cử? Đây không chỉ là một quyết định nghề nghiệp, mà là một sự phân định thuộc linh sâu sắc, liên quan đến ơn gọi, sự ảnh hưởng, và trách nhiệm làm muối và ánh sáng cho đời (Ma-thi-ơ 5:13-16). Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát vấn đề dưới ánh sáng của Kinh Thánh, xem xét các nguyên tắc, gương mẫu, thách thức và sự khôn ngoan cần thiết cho một Cơ Đốc nhân được Chúa kêu gọi vào con đường phục vụ này.

I. Nền Tảng Kinh Thánh: Thẩm Quyền, Ơn Gọi và Sự Quản Trị

Trước khi trả lời câu hỏi "có nên hay không", chúng ta phải thiết lập nền tảng thần học về nguồn gốc của thẩm quyền và trách nhiệm của con dân Chúa trong xã hội.

1. Nguồn Gốc Của Mọi Quyền Bính: Sứ đồ Phao-lô khẳng định rõ ràng: “Mọi người phải vâng phục các đấng cầm quyền trên mình; vì chẳng có quyền nào mà không đến bởi Đức Chúa Trời, các quyền đều bởi Đức Chúa Trời chỉ định” (Rô-ma 13:1). Từ ngữ Hy Lạp “exousiai” (ἐξουσίαι) được dùng ở đây chỉ về các thế lực, quyền bính được thiết lập. Điều này không có nghĩa mọi nhà cầm quyền đều làm theo ý Chúa, nhưng cơ cấu quyền bính tự nó là do Chúa thiết lập để duy trì trật tự, ngăn chặn sự hỗn loạn (Rô-ma 13:3-4). Vì thế, việc tham gia vào guồng máy quyền bính ấy với tư cách là người thi hành công lý và gìn giữ hòa bình có thể được xem là một hình thức phục vụ ý muốn của Đức Chúa Trời.

2. Ơn Gọi và Sự Quản Trị (Stewardship): Kinh Thánh trình bày con người là người quản gia (steward) của Chúa. Sáng Thế Ký 1:28 ghi lại mạng lệnh quản trị: “Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị… trên cả đất.” Từ Hê-bơ-rơ “rada” (רָדָה) mang ý quản trị, cai quản, như một người đại diện. Mặc dù tội lỗi đã làm hỏng sự quản trị này, nhưng trong Đấng Christ, chúng ta được kêu gọi để mang nguyên tắc của Nước Đức Chúa Trời vào mọi lĩnh vực của sự sống, kể cả đời sống công cộng. Điều này không có nghĩa là “thần quyền trị,” nhưng là sống với tư cách là công dân thiên quốc (Phi-líp 3:20) để tác động tích cực đến công việc trần thế.

3. Gương Mẫu Các Nhân Vật Kinh Thánh Trong Chính Quyền:

  • Giô-sép: Từ một nô lệ, tù nhân trở thành Tể tướng của Ai Cập (Sáng Thế Ký 41). Ông đã sử dụng vị trí của mình để thực thi sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời, quản lý tài nguyên, cứu sống nhiều dân tộc (kể cả dòng dõi của lời hứa), và làm chứng về quyền năng Chúa trước mặt Pha-ra-ôn.
  • Đa-ni-ên và Ba Bạn: Họ phục vụ trong triều đình ngoại giáo của Babylon và Ba Tư. Họ không từ chối chức vụ, nhưng kiên quyết giữ vững đức tin và đạo đức (không ăn đồ cúng, cầu nguyện dù bị cấm). Đa-ni-ên trở thành tổng trấn (Đa-ni-ên 2:48, 6:3) và được khen là có “linh tánh tốt lành”.
  • Nê-hê-mi: Là quan tửu chánh của vua Ba Tư, ông đã xin phép vua về xây lại tường thành Giê-ru-sa-lem (Nê-hê-mi 2). Ông kết hợp lời cầu nguyện với hành động chính trị thực tiễn, lãnh đạo với sự khôn ngoan và công bình.
  • Ê-xơ-tê: Trở thành hoàng hậu trong thời điểm then chốt để giải cứu dân tộc mình. Câu nói nổi tiếng: “Nếu tôi phải chết thì tôi chết” (Ê-xơ-tê 4:16) thể hiện sự sẵn sàng chấp nhận rủi ro của địa vị cho mục đích lớn hơn.
Các gương này cho thấy Đức Chúa Trời có thể đặt con dân Ngài vào vị trí quyền bính để thực hiện ý muốn của Ngài, bảo vệ người vô tội, và mang lại sự lành cho cộng đồng.

II. Lời Kêu Gọi Là Muối và Ánh Sáng: Sự Cần Thiết Của Sự Hiện Diện Cơ Đốc

Chúa Giê-xu phán: “Các ngươi là muối của đất… các ngươi là ánh sáng của thế gian” (Ma-thi-ơ 5:13-14). Muối có chức năng ngăn chặn sự hư thối và tạo hương vị. Ánh sáng để xua tan bóng tối và chỉ đường. Trong bối cảnh chính trị, sự hiện diện của những người có lương tâm được Lời Chúa dạy dỗ có thể:

  • Ngăn chặn sự suy đồi đạo đức: Bằng cách đấu tranh cho các chính sách bảo vệ sự sống, gia đình, và công lý cho người nghèo, yếu thế (Châm Ngôn 31:8-9).
  • Chiếu sáng các tiêu chuẩn chân lý: Thông qua tính minh bạch, trung thực, và từ chối tham nhũng – những điều phản chiếu đặc tính của Đức Chúa Trời (Phục Truyền 16:19).
  • Làm chứng cho Phúc Âm bằng hành động: Sự phục vụ vô vị lợi, lấy dân làm gốc có thể là một chứng cớ hùng hồn về tình yêu và sự công bình của Chúa.
Việc rút lui hoàn toàn khỏi lĩnh vực công là một dạng “trốn chạy” trách nhiệm mà Chúa giao. Như Giê-rê-mi đã khuyên những người bị lưu đày: “Hãy tìm kiếm sự bình an cho thành ấy… vì sự bình an của các ngươi hiệp với sự bình an của thành” (Giê-rê-mi 29:7).

III. Những Thách Thức Và Nguy Hiểm Tâm Linh Cần Cảnh Giác

Dù có cơ hội để ảnh hưởng, con đường chính trị chứa đầy cạm bẫy tâm linh. Việc phân định phải xem xét kỹ những nguy cơ này.

1. Sự Cám Dỗ Của Quyền Lực và Danh Vọng: Quyền lực có sức mê hoặc. Sa-tan đã cám dỗ Chúa Giê-xu bằng “các nước thế gian và sự vinh hiển các nước ấy” (Ma-thi-ơ 4:8-9). Chúa Giê-xu đã từ chối. Một nhà lãnh đạo Cơ Đốc phải luôn nhớ mình là “đầy tớ” (servant-leader) theo gương Chúa (Mác 10:42-45), chứ không phải người thống trị. Danh vọng con người có thể trở thành thần tượng (Giăng 12:43).

2. Áp Lực Thỏa Hiệp Đạo Đức: Chính trị thường đòi hỏi sự thương lượng, nhưng có một ranh giới giữa sự khôn ngoan thực tế và sự thỏa hiệp về nguyên tắc Kinh Thánh. Đa-ni-ên và các bạn đã vạch ra “lằn ranh đỏ” rõ ràng: không thờ lạy hình tượng, không ngừng cầu nguyện. Ngày nay, các vấn đề như bảo vệ sự sống, định nghĩa hôn nhân, tự do tôn giáo có thể là những điểm không thể nhượng bộ.

3. Nguy Cơ Đồng Nhất Hóa Đức Tin Với Đảng Phái Chính Trị: Đây là cạm bẫy nguy hiểm nhất. Vương quốc của Chúa không thuộc về thế gian này (Giăng 18:36). Tin Lành không thể bị gói gọn trong một chương trình nghị sự chính trị của phe phái nào. Khi đức tin bị biến thành công cụ cho mục tiêu đảng phái, chứng nhân về Chúa Cứu Thế bị tổn hại. Cơ Đốc nhân được kêu gọi để “phải vâng phục Đức Chúa Trời hơn là vâng phục người ta” (Công vụ 5:29), điều này có nghĩa đôi khi phải phê phán cả phe “ta” khi họ sai trật.

4. Sự Xao Lãng Đời Sống Thuộc Linh Cá Nhân Và Gia Đình: Áp lực công việc, lịch trình dày đặc, sự công kích cá nhân có thể ăn mòn thì giờ tĩnh nguyện, sự hiệp một gia đình, và sự tham gia vào đời sống Hội Thánh địa phương.

IV. Những Phẩm Chất Và Sự Chuẩn Bị Cần Thiết

Không phải mọi Cơ Đốc nhân đều được kêu gọi vào chính trường, nhưng nếu có sự thúc giục từ Chúa, những phẩm chất sau là không thể thiếu:

1. Một Đời Sống Cá Nhân Vững Vàng Trong Chúa: Đây là nền tảng. Phải có mối tương giao sâu nhiệm, đều đặn với Chúa, được Lời Ngài nuôi dưỡng. Sự khiêm nhường, ăn năn, và lệ thuộc phải là đặc điểm nổi bật.

2. Sự Khôn Ngoan Và Hiểu Biết (Wisdom & Prudence): Không chỉ nhiệt thành. Sa-lô-môn đã cầu xin sự khôn ngoan (“chokmah” - חָכְמָה) để cai trị và xét đoán dân sự (1 Các Vua 3:9). Điều này bao gồm hiểu biết về luật pháp, kinh tế, xã hội, và kỹ năng lãnh đạo, quản lý.

3. Tính Cách Trung Thực và Đáng Tin Cậy: Phải là người “ghét của tham” (Xuất Ê-díp-tô 18:21). Tiêu chuẩn của chấp chánh viên là công bình, không thiên vị (Lê-vi Ký 19:15).

4. Sự Ủng Hộ Và Khích Lệ Của Gia Đình Và Hội Thánh: Đây là đội ngũ hỗ trợ thuộc linh và cảm xúc thiết yếu. Hội Thánh địa phương đóng vai trò cố vấn, cầu thay, và giữ vững trách nhiệm giải trình.

V. Ứng Dụng Thực Tế: Phân Biệt Tiếng Gọi Và Bước Đi Cụ Thể

Đối với cá nhân tín hữu đang phân vân, có thể suy xét theo các bước sau:

1. Cầu Nguyện Và Tìm Kiếm Ý Chúa Cách Kiên Nhẫn: Dành thì giờ tĩnh lặng, xin Chúa xác nhận sự thúc đẩy trong lòng. Ơn gọi thật sự thường đi kèm với sự bình an từ Chúa (Cô-lô-se 3:15) và được xác nhận qua nhiều cách.

2. Tìm Kiếm Sự Khuyên Bảo Khôn Ngoan: Tham vấn những mục sư, trưởng lão kính sợ Chúa và những Cơ Đốc nhân từng phục vụ trong lĩnh vực công. “Trong vòng người bàn luận, sự khôn ngoan được thành” (Châm Ngôn 15:22).

3. Xem Xét Động Cơ: Hãy tự vấn lòng mình cách thành thật: Tôi làm điều này vì danh Chúa hay vì danh tôi? Vì mong muốn phục vụ hay ham muốn quyền lực? Động cơ thuần khiết là chìa khóa.

4. Bắt Đầu Từ Những Vị Trí Nhỏ, Ở Địa Phương: Trước khi nghĩ đến quốc hội, hãy xem xét các hội đồng địa phương, ủy ban cộng đồng. Đây là nơi rèn luyện kỹ năng và thử nghiệm ơn gọi. Hãy trung tín trong việc nhỏ trước (Lu-ca 16:10).

5. Luôn Giữ Mình Trong Sự Kết Hiệp Với Hội Thánh: Đừng bao giờ tách rời khỏi thân thể Đấng Christ. Hãy để Hội Thánh là nơi bạn nhận lãnh sự dạy dỗ, sửa trị, và được nhắc nhở về Phúc Âm mỗi ngày.

6. Sẵn Sàng Chấp Nhận Mọi Kết Quả: Nếu được bầu cử, hãy phục vụ trong sự kính sợ Chúa. Nếu thất bại, hãy xem đó là sự hướng dẫn của Chúa và tiếp tục phục vụ Ngài trong các vai trò khác. Chủ quyền tối cao thuộc về Ngài (Châm Ngôn 21:1).

Kết Luận: Sự Phục Vụ Như Một Hình Thức Thờ Phượng

Câu hỏi “Một Cơ Đốc nhân có nên tranh cử vào chức vụ dân cử không?” không có câu trả lời chung chung cho tất cả. Câu trả lời là “CÓ” – nếu đó là một sự kêu gọi rõ ràng từ Chúa, với động cơ thuần khiết, sự chuẩn bị kỹ lưỡng, và một cộng đồng hỗ trợ vững chắc. Đồng thời, câu trả lời cũng là “KHÔNG” – nếu động cơ là sự ham muốn quyền lực trần thế, nếu chưa được trang bị về đời sống thuộc linh và nhân cách, hoặc nếu điều đó khiến đức tin và gia đình bị tổn hại.

Cuối cùng, dù ở trong chính trường hay bất kỳ lĩnh vực nào, lời kêu gọi tối thượng của chúng ta là yêu mến Chúa và yêu người lân cận (Ma-thi-ơ 22:37-39). Việc tham gia chính trị, khi được thực hiện với tấm lòng của người đầy tớ và sự khôn ngoan từ trên, có thể trở thành một hành động thờ phượng cao quý – một cách để quản trị tốt những gì Chúa giao, để tìm kiếm sự bình an và công lý cho thành phố, và để ánh sáng của Tin Lành chiếu rọi vào những ngõ tối của xã hội. Hãy để mỗi tín hữu, trong bất kỳ địa vị nào, đều sống “làm hết sức mình, như làm cho Chúa, chớ chẳng phải cho người ta” (Cô-lô-se 3:23).

Quay Lại Bài Viết