Giới Hạn Tuổi Tác và Tuổi Thọ Con Người Qua Lăng Kính Kinh Thánh
Trong hành trình cuộc đời, một câu hỏi muôn thuở ám ảnh tâm trí con người là: "Chúng ta có thể sống bao lâu?" Khoa học tìm kiếm câu trả lời trong gen, môi trường và lối sống. Nhưng với tư cách là Cơ Đốc nhân, chúng ta tìm kiếm câu trả lời thấu triệt từ Lời Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khảo sát Kinh Thánh để tìm hiểu về giới hạn tuổi tác, ý nghĩa của tuổi thọ, và quan trọng hơn, cách chúng ta sống những năm tháng Chúa ban cho với mục đích đời đời.
Khi đọc Cựu Ước, chúng ta bắt gặp những con số tuổi thọ đáng kinh ngạc. Các tổ phụ trước cơn nước lụt như Mê-tu-sê-la sống đến 969 năm (Sáng-thế Ký 5:27). Tuy nhiên, một bước ngoặt quan trọng được ghi lại trong Sáng-thế Ký 6:3: "Đức Giê-hô-va phán rằng: Thần ta sẽ chẳng hằng ở trong loài người luôn; bởi loài người chỉ là xác thịt, đời người sẽ là một trăm hai mươi năm mà thôi." Đây thường được hiểu là thời hạn tối đa Chúa ấn định cho đời người, và cũng là thời kỳ ân điển trước khi cơn đoán phạt bằng nước lụt giáng xuống.
Sau cơn nước lụt, tuổi thọ dần giảm. Áp-ra-ham sống 175 tuổi (Sáng-thế Ký 25:7), Môi-se 120 tuổi (Phục-truyền Luật-lệ Ký 34:7). Đến thời vua Đa-vít, chúng ta nghe một lời cầu nguyện đầy triết lý về sự ngắn ngủi của đời người: "Ngài khiến loài người trở về bụi đất, mà rằng: Các ngươi hãy trở về, hỡi con cái loài người! Vì một ngàn năm trước mắt Chúa Khác nào một ngày hôm qua đã qua rồi, Giống như một canh của đêm. Chúng nó bị Chúng nó bị Ngài đem đi khác nào giấc ngủ; Buổi sáng chúng nó thức dậy, khác nào cây cỏ nẩy chồi: Buổi sáng cỏ nẩy chồi và tốt tươi, Buổi chiều nó bị đốn và héo" (Thi-thiên 90:3-6). Và trong câu 10, Môi-se xác định: "Chúng tôi trải qua các ngày chúng tôi Bảy mươi tuổi, hoặc nếu mạnh khỏe thì đến tám mươi; Song sự kiêu căng của nó bất quá lao khổ và buồn thảm, Vì đời sống chóng qua, rồi chúng tôi bay mất đi."
Con số "bảy mươi... tám mươi" này dường như phác họa một phạm vi tuổi thọ "bình thường" dưới cái nhìn của Đức Chúa Trời sau khi tội lỗi đã vào thế gian. Từ ngữ Hê-bơ-rơ cho "kiêu căng" (רֹהַב - *rohav*) ở đây cũng có nghĩa là "sự hùng mạnh" hoặc "niềm kiêu hãnh", ám chỉ sức lực tuổi thanh xuân vốn mau qua.
Kinh Thánh không đưa ra một con số cố định, bất di bất dịch cho mọi người. Thay vào đó, nó nhấn mạnh rằng sự sống và những ngày tháng của chúng ta đều nằm trong tay Chúa. Gióp thừa nhận: "... Ngài định các kỳ hạn cho loài người..." (Gióp 14:5). Chúa Giê-xu cũng dạy về sự vô ích của sự lo lắng: "Vả, có ai trong các ngươi lo lắng mà làm cho đời mình dài thêm một khắc không?" (Ma-thi-ơ 6:27). Từ Hy Lạp được dùng cho "khắc" ở đây là πῆχυς (pēchys), một đơn vị đo chiều dài (khoảng 45cm), nhưng được dùng theo nghĩa bóng để chỉ một khoảng thời gian rất ngắn. Điều này cho thấy chúng ta không thể kiểm soát chiều dài đời mình bằng sự lo âu.
Quan trọng hơn, Kinh Thánh liên tục chuyển trọng tâm từ số năm sang chất lượng của những năm tháng đó. Sứ đồ Phao-lô cầu nguyện cho tín hữu Ê-phê-sô được "hiểu biết lạ lùng của Ngài" (Ê-phê-sô 3:19), và ông tuyên bố mục đích sống của mình: "Vì theo tôi, sống là Đấng Christ..." (Phi-líp 1:21). Từ "sống" trong tiếng Hy Lạp là ζάω (zaō), chỉ một sự sống trọn vẹn, năng động, có mục đích, chứ không chỉ là sự tồn tại sinh học.
Điểm then chốt trong đức tin Cơ Đốc là niềm tin vào sự sống lại và sự sống đời đời. Đây chính là câu trả lời tối thượng cho câu hỏi về giới hạn tuổi thọ. Chúa Giê-xu phán: "Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi. Còn ai sống mà tin ta thì sẽ không chết bao giờ. Ngươi tin điều đó chăng?" (Giăng 11:25-26). Ở đây, Chúa Giê-xu dùng hai từ khác nhau cho "sống". "Sẽ sống" (ζήσει - *zēsetai*) từ gốc zaō, và "sẽ không chết" (οὐ μὴ ἀποθάνῃ - *ou mē apothanē*). Ngài hứa về một sự sống vượt qua cái chết thể xác – một sự sống thuộc linh và đời đời.
Khải Huyền tiết lộ lời hứa tuyệt vời: "... Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi." (Khải Huyền 21:4). Trong trời mới đất mới, khái niệm "giới hạn tuổi thọ" hoàn toàn bị xóa bỏ. Chúng ta sẽ bước vào sự sống đời đời (αἰώνιος ζωή - aiōnios zōē), một sự sống thuộc về thời đại (aiōn) của Đức Chúa Trời, không còn bị ràng buộc bởi thời gian như chúng ta biết.
Vậy, hiểu biết này nên định hình cuộc sống chúng ta hôm nay như thế nào?
1. Sống Với Mục Đích Rõ Ràng, Từng Ngày Một: Vì không biết ngày mai ra sao (Gia-cơ 4:14), chúng ta được kêu gọi sống khôn ngoan, "nắm lấy thì giờ" (Ê-phê-sô 5:16). Từ Hy Lạp cho "nắm lấy thì giờ" là ἐξαγοραζόμενοι τὸν καιρόν (exagorazomenoi ton kairon), có nghĩa đen là "mua chuộc/mua lấy thời cơ". Mỗi ngày là một cơ hội được ban để thờ phượng Chúa, phục vụ người khác và làm sáng Danh Ngài.
2. Quản Lý Thân Thể Cách Khôn Ngoan, Nhưng Đặt Hy Vọng Nơi Sự Phục Sinh: Chúng ta có trách nhiệm quản lý thân thể – đền thờ của Đức Thánh Linh (1 Cô-rinh-tô 6:19-20) – cách lành mạnh. Nhưng sự chăm sóc này xuất phát từ lòng biết ơn và sự vâng phục, chứ không phải từ nỗi sợ chết hay sự cố gắng tuyệt vọng để kéo dài tuổi thọ bằng mọi giá. Hy vọng tối thượng của chúng ta nằm ở thân thể vinh hiển được sống lại, không bị hư nát (1 Cô-rinh-tô 15:42-44).
3. Đầu Tư Vào Những Điều Còn Lại Đời Đời: Chúa Giê-xu khuyên: "Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất, là nơi có sâu mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy; nhưng hãy chứa của cải ở trên trời..." (Ma-thi-ơ 6:19-20). Thời gian, năng lực, tài chính của chúng ta nên được đầu tư vào Vương Quốc Đức Chúa Trời – vào việc rao truyền Phúc Âm, môn đệ hóa, và bày tỏ tình yêu thương – là những điều sẽ còn lại đời đời.
4. Truyền Lại Một Di Sản Thuộc Linh: Thay vì chỉ truyền lại tài sản vật chất, chúng ta được kêu gọi truyền lại đức tin cho thế hệ sau, như Phao-lô khuyên Ti-mô-thê: "Những điều con đã nghe nơi ta ở trước mặt nhiều người chứng, hãy giao phó cho mấy người trung thành, cũng có tài dạy dỗ kẻ khác." (2 Ti-mô-thê 2:2). Di sản thuộc linh này có sức ảnh hưởng vượt xa những năm tháng đời người.
Kinh Thánh cho chúng ta thấy một bức tranh toàn cảnh: Có một giới hạn chung cho kiếp phàm nhân – thường được minh họa là bảy mươi đến tám mươi năm – nhưng con số cụ thể cho mỗi cá nhân nằm trong sự quan phương toàn tri của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, sứ điệp xuyên suốt Kinh Thánh không phải là nỗi ám ảnh về việc kéo dài tuổi thọ thể xác, mà là lời mời gọi sống một cuộc đời đầy trọn và có ý nghĩa trong thì giờ Chúa ban, với đôi mắt luôn hướng về sự sống đời đời trong Đấng Christ.
Thay vì hỏi "Tôi có thể sống bao lâu?", câu hỏi quan trọng hơn cho mỗi Cơ Đốc nhân là: "Tôi đang sống vì điều gì?" và "Tôi đang đầu tư cuộc đời mình vào đâu?". Khi chúng ta đặt đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ, Đấng đã đánh bại sự chết, chúng ta được tự do để sống cách dạn dĩ, yêu thương cách sâu sắc, và phục vụ cách trung tín – cho dù Chúa định cho chúng ta ba mươi năm, bảy mươi năm, hay một trăm năm trên đất này. Mỗi ngày là một món quà (Thi-thiên 118:24), và món quà vĩ đại nhất là sự sống đời đời trong Ngài (Rô-ma 6:23).
"Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho chúng tôi biết ngày của chúng tối, Để chúng tôi được lòng khôn ngoan." (Thi-thiên 90:12)